古诗词

里有蒋生者颇志于学迫于贫困吾叔德先见而怜之赡其有无使从胡经仲学作诗勉之

吴芾

君不见昔日泰山孙先生,蹭蹬穷途道未行。jūn bù jiàn xī rì tài shān sūn xiān shēng,cèng dēng qióng tú dào wèi xíng。
读书有志破万卷,置锥无地可躬耕。dú shū yǒu zhì pò wàn juǎn,zhì zhuī wú dì kě gōng gēng。
高堂亲老仰甘旨,未免道路长营营。gāo táng qīn lǎo yǎng gān zhǐ,wèi miǎn dào lù zhǎng yíng yíng。
睢阳客舍一再过,牢落谁人如姓名。suī yáng kè shě yī zài guò,láo luò shuí rén rú xìng míng。
文正范公真好士,一见宾阶喜气形。wén zhèng fàn gōng zhēn hǎo shì,yī jiàn bīn jiē xǐ qì xíng。
深知先生非乞客,金在泥沙玉在荆。shēn zhī xiān shēng fēi qǐ kè,jīn zài ní shā yù zài jīng。
底事穷年事奔走,厄贫废学诚可矜。dǐ shì qióng nián shì bēn zǒu,è pín fèi xué chéng kě jīn。
因留乡校周所急,奉亲为学使有成。yīn liú xiāng xiào zhōu suǒ jí,fèng qīn wèi xué shǐ yǒu chéng。
先生果不负公望,行益修兮经益明。xiān shēng guǒ bù fù gōng wàng,xíng yì xiū xī jīng yì míng。
十年声名动廊庙,天下望之如日星。shí nián shēng míng dòng láng miào,tiān xià wàng zhī rú rì xīng。
一代儒宗君试数,谁不首以先生称。yī dài rú zōng jūn shì shù,shuí bù shǒu yǐ xiān shēng chēng。
向使不遇文正公,亦将因循埋没如腐萤。xiàng shǐ bù yù wén zhèng gōng,yì jiāng yīn xún mái méi rú fǔ yíng。
吁嗟此风寂寞久,岂是?亩无如先生之才能。xū jiē cǐ fēng jì mò jiǔ,qǐ shì mǔ wú rú xiān shēng zhī cái néng。
世人俗眼弃贫贱,胸中壮气空峥嵘。shì rén sú yǎn qì pín jiàn,xiōng zhōng zhuàng qì kōng zhēng róng。
吾家叔父特达士,汪汪伟量如沧溟。wú jiā shū fù tè dá shì,wāng wāng wěi liàng rú cāng míng。
比邻有蒋生,所志在穷经。bǐ lín yǒu jiǎng shēng,suǒ zhì zài qióng jīng。
迫于饥寒故,无以赡亲庭。pò yú jī hán gù,wú yǐ shàn qīn tíng。
不问师道己未足,聚训青衿已十龄。bù wèn shī dào jǐ wèi zú,jù xùn qīng jīn yǐ shí líng。
锐志日已丧,尘事日已婴。ruì zhì rì yǐ sàng,chén shì rì yǐ yīng。
顾虽仅能供子职,而此术业何由精。gù suī jǐn néng gōng zi zhí,ér cǐ shù yè hé yóu jīng。
吾叔念之为慨然,一见自待如父兄。wú shū niàn zhī wèi kǎi rán,yī jiàn zì dài rú fù xiōng。
恐子坐穷竟废弃,亟使就学趋准绳。kǒng zi zuò qióng jìng fèi qì,jí shǐ jiù xué qū zhǔn shéng。
况有括苍胡夫子,传道吾里作世程。kuàng yǒu kuò cāng hú fū zi,chuán dào wú lǐ zuò shì chéng。
执经座下子无忽,子之所须吾其应。zhí jīng zuò xià zi wú hū,zi zhī suǒ xū wú qí yīng。
倾囷倒廪略无靳,阔视世俗亲疏情。qīng qūn dào lǐn lüè wú jìn,kuò shì shì sú qīn shū qíng。
我闻此事犹叹息,俗士闻之应骇惊。wǒ wén cǐ shì yóu tàn xī,sú shì wén zhī yīng hài jīng。
近来世道太浇薄,骨肉犹作锱铢争。jìn lái shì dào tài jiāo báo,gǔ ròu yóu zuò zī zhū zhēng。
故虽有子尚不教,但欲黄金自满籯。gù suī yǒu zi shàng bù jiào,dàn yù huáng jīn zì mǎn yíng。
安能推其馀,以及异姓忘爱憎。ān néng tuī qí yú,yǐ jí yì xìng wàng ài zēng。
伟哉吾叔贤,远继文正公之英声。wěi zāi wú shū xián,yuǎn jì wén zhèng gōng zhī yīng shēng。
蒋生其勉之,无使后人独羡孙先生。jiǎng shēng qí miǎn zhī,wú shǐ hòu rén dú xiàn sūn xiān shēng。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和潘大卿芍药二首

吴芾

拂拂轻黄染御衣,出群标韵异繁枝。fú fú qīng huáng rǎn yù yī,chū qún biāo yùn yì fán zhī。
此身已分京华隔,不谓天香尚许披。cǐ shēn yǐ fēn jīng huá gé,bù wèi tiān xiāng shàng xǔ pī。

邦人献芍药四种曰御爱红曰霓裳红曰缀珠冠子曰红都胜因同朝宗夜饮赏之遂成二绝以记一时之胜

吴芾

冠子缀珠初泣露,霓裳舞袖更萦风。guān zi zhuì zhū chū qì lù,ní shang wǔ xiù gèng yíng fēng。
就中纵有红都胜,淡伫争如御爱红。jiù zhōng zòng yǒu hóng dōu shèng,dàn zhù zhēng rú yù ài hóng。

邦人献芍药四种曰御爱红曰霓裳红曰缀珠冠子曰红都胜因同朝宗夜饮赏之遂成二绝以记一时之胜

吴芾

芍药移来傍玉栏,浅深浓淡一般般。sháo yào yí lái bàng yù lán,qiǎn shēn nóng dàn yī bān bān。
夜深促席来相就,要把春容子细看。yè shēn cù xí lái xiāng jiù,yào bǎ chūn róng zi xì kàn。

东湖观荷有感

吴芾

自有东湖知几年,荷花今日尚依然。zì yǒu dōng hú zhī jǐ nián,hé huā jīn rì shàng yī rán。
堪嗟世事时时改,只有荷花岁岁妍。kān jiē shì shì shí shí gǎi,zhǐ yǒu hé huā suì suì yán。

东湖观荷有感

吴芾

双头并蒂出天然,呈瑞悬知好事连。shuāng tóu bìng dì chū tiān rán,chéng ruì xuán zhī hǎo shì lián。
果得故人来对饮,何妨一笑到金莲。guǒ dé gù rén lái duì yǐn,hé fáng yī xiào dào jīn lián。

再见双头莲

吴芾

我来才见月初圆,两度池开并蒂莲。wǒ lái cái jiàn yuè chū yuán,liǎng dù chí kāi bìng dì lián。
嘉瑞还来非偶尔,悬知连岁有丰年。jiā ruì hái lái fēi ǒu ěr,xuán zhī lián suì yǒu fēng nián。

谢王秘书送桂花

吴芾

病中恨不见花开,赖有仙郎折送来。bìng zhōng hèn bù jiàn huā kāi,lài yǒu xiān láng zhé sòng lái。
一笑相看如有得,呼儿草草具樽罍。yī xiào xiāng kàn rú yǒu dé,hū ér cǎo cǎo jù zūn léi。

桃花菊

吴芾

秋来不谓见春华,疑与春风是一家。qiū lái bù wèi jiàn chūn huá,yí yǔ chūn fēng shì yī jiā。
已向枝头开菊蕊,更来菊上作桃花。yǐ xiàng zhī tóu kāi jú ruǐ,gèng lái jú shàng zuò táo huā。

桃花菊

吴芾

名园看尽好花枝,黄菊施朱独未窥。míng yuán kàn jǐn hǎo huā zhī,huáng jú shī zhū dú wèi kuī。
应是天怜秋寂寞,故分春色到东篱。yīng shì tiān lián qiū jì mò,gù fēn chūn sè dào dōng lí。

赏山茶

吴芾

向晚佳人逞艳妆,偶随月姊到山房。xiàng wǎn jiā rén chěng yàn zhuāng,ǒu suí yuè zǐ dào shān fáng。
自怜老去无佳句,亦复冥搜为发扬。zì lián lǎo qù wú jiā jù,yì fù míng sōu wèi fā yáng。

和子仪送箭笋二首

吴芾

与君林下久相从,蔬笋由来嗜好同。yǔ jūn lín xià jiǔ xiāng cóng,shū sǔn yóu lái shì hǎo tóng。
不饷腥膻惟饷此,想应知我旧家风。bù xiǎng xīng shān wéi xiǎng cǐ,xiǎng yīng zhī wǒ jiù jiā fēng。

和子仪送箭笋二首

吴芾

满合圆如玉箸匀,一开喜气顿生春。mǎn hé yuán rú yù zhù yún,yī kāi xǐ qì dùn shēng chūn。
非君与我谁知味,俗客惟夸嗜八珍。fēi jūn yǔ wǒ shuí zhī wèi,sú kè wéi kuā shì bā zhēn。

和陈义卿秋香

吴芾

小园无处着清香,谁剖枝头栗玉黄。xiǎo yuán wú chù zhe qīng xiāng,shuí pōu zhī tóu lì yù huáng。
可恨楚人元未识,只知兰芷是孤芳。kě hèn chǔ rén yuán wèi shí,zhǐ zhī lán zhǐ shì gū fāng。

和周明瞻秋香五首

吴芾

落叶初辞万木林,谁将翡翠屑寒金。luò yè chū cí wàn mù lín,shuí jiāng fěi cuì xiè hán jīn。
朝来散入亭前树,着处幽香欲满襟。cháo lái sàn rù tíng qián shù,zhe chù yōu xiāng yù mǎn jīn。

和周明瞻秋香五首

吴芾

月窟仙人冷淡妆,鹅黄衫子翠罗裳。yuè kū xiān rén lěng dàn zhuāng,é huáng shān zi cuì luó shang。
虽无妖艳夸尘俗,别是人家一种香。suī wú yāo yàn kuā chén sú,bié shì rén jiā yī zhǒng xiāng。