古诗词

续潘仲严秋夜叹

吴芾

秋夜凉,秋夜凉,碧天如水涵月光。qiū yè liáng,qiū yè liáng,bì tiān rú shuǐ hán yuè guāng。
空堂耿耿不成寐,起坐拔剑歌慨慷。kōng táng gěng gěng bù chéng mèi,qǐ zuò bá jiàn gē kǎi kāng。
罢金樽,还独酌,试一停杯问寥廓。bà jīn zūn,hái dú zhuó,shì yī tíng bēi wèn liáo kuò。
此身此世竟如何,摇摇惊燕巢风幕。cǐ shēn cǐ shì jìng rú hé,yáo yáo jīng yàn cháo fēng mù。
伊昔我生适太平,岂信中原有甲兵。yī xī wǒ shēng shì tài píng,qǐ xìn zhōng yuán yǒu jiǎ bīng。
扬鞭走马长安市,美人如玉酒如渑。yáng biān zǒu mǎ zhǎng ān shì,měi rén rú yù jiǔ rú miǎn。
可惜太平留不住,一旦风尘沓回互。kě xī tài píng liú bù zhù,yī dàn fēng chén dá huí hù。
谁知年少乐游场,翻作敌人争战处。shuí zhī nián shǎo lè yóu chǎng,fān zuò dí rén zhēng zhàn chù。
烽火照天光夺日,杀气腾空暗如雾。fēng huǒ zhào tiān guāng duó rì,shā qì téng kōng àn rú wù。
皇家骨肉几千人,尽逐銮舆沙漠去。huáng jiā gǔ ròu jǐ qiān rén,jǐn zhú luán yú shā mò qù。
回头宫阙成一空,惟有山河在如故。huí tóu gōng quē chéng yī kōng,wéi yǒu shān hé zài rú gù。
咄咄奸谀何误国,二十年来启边隙。duō duō jiān yú hé wù guó,èr shí nián lái qǐ biān xì。
边隙已成犹自如,忍使吾民罹此极。biān xì yǐ chéng yóu zì rú,rěn shǐ wú mín lí cǐ jí。
哀哉吾民亦何辜,父子连年死锋镝。āi zāi wú mín yì hé gū,fù zi lián nián sǐ fēng dī。
兴言及此心胆寒,空对秋风泪横臆。xīng yán jí cǐ xīn dǎn hán,kōng duì qiū fēng lèi héng yì。
泪横臆,宇宙回旋云失色。lèi héng yì,yǔ zhòu huí xuán yún shī sè。
我闻古亦有乱离,人道乱离今过昔。wǒ wén gǔ yì yǒu luàn lí,rén dào luàn lí jīn guò xī。
一人厌奔走,四海念休息。yī rén yàn bēn zǒu,sì hǎi niàn xiū xī。
如何廊庙土木人,安坐恬然有肉食。rú hé láng miào tǔ mù rén,ān zuò tián rán yǒu ròu shí。
我今愿得上方斩马剑,尽取凶徒肆诛殛。wǒ jīn yuàn dé shàng fāng zhǎn mǎ jiàn,jǐn qǔ xiōng tú sì zhū jí。
却总堂堂百万师,净扫边尘空塞北。què zǒng táng táng bǎi wàn shī,jìng sǎo biān chén kōng sāi běi。
莫言草芥无奇策,愿蒙天子一前席。mò yán cǎo jiè wú qí cè,yuàn méng tiān zi yī qián xí。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

雨馀江色净,风过稻花香。yǔ yú jiāng sè jìng,fēng guò dào huā xiāng。
客里逢清旷,何妨且纳凉。kè lǐ féng qīng kuàng,hé fáng qiě nà liáng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

游鱼跳水面,幽鸟啭山腰。yóu yú tiào shuǐ miàn,yōu niǎo zhuàn shān yāo。
各随飞潜性,人犹恋市朝。gè suí fēi qián xìng,rén yóu liàn shì cháo。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

睡里闻风雨,吾行拟暂停。shuì lǐ wén fēng yǔ,wú xíng nǐ zàn tíng。
起来搔首坐,喜见一天星。qǐ lái sāo shǒu zuò,xǐ jiàn yī tiān xīng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

苍崖崛地耸,飞瀑从天下。cāng yá jué dì sǒng,fēi pù cóng tiān xià。
一岭跨两州,千年无九夏。yī lǐng kuà liǎng zhōu,qiān nián wú jiǔ xià。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

兹岭别二年,今朝又重过。zī lǐng bié èr nián,jīn cháo yòu zhòng guò。
过了还复来,哀哉蚁旋磨。guò le hái fù lái,āi zāi yǐ xuán mó。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

两山夹苍烟,双瀑挂峭壁。liǎng shān jiā cāng yān,shuāng pù guà qiào bì。
汹涌非一朝,倾泻几千尺。xiōng yǒng fēi yī cháo,qīng xiè jǐ qiān chǐ。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

千尺石屏雄,屏边列数峰。qiān chǐ shí píng xióng,píng biān liè shù fēng。
巍然不可犯,真是镇疆封。wēi rán bù kě fàn,zhēn shì zhèn jiāng fēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭暑气清,薰风微动入疏棂。wǎn shàng wēi tíng shǔ qì qīng,xūn fēng wēi dòng rù shū líng。
重重草树高低绿,叠叠峰峦远近青。zhòng zhòng cǎo shù gāo dī lǜ,dié dié fēng luán yuǎn jìn qīng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭眼暂明,风烟浓淡媚郊坰。wǎn shàng wēi tíng yǎn zàn míng,fēng yān nóng dàn mèi jiāo jiōng。
个中妙处吟难尽,分付人间作画屏。gè zhōng miào chù yín nán jǐn,fēn fù rén jiān zuò huà píng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭喜作晴,亦思郊外一闲行。wǎn shàng wēi tíng xǐ zuò qíng,yì sī jiāo wài yī xián xíng。
无端骑从相遮护,不放山翁适野情。wú duān qí cóng xiāng zhē hù,bù fàng shān wēng shì yě qíng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭瞰野塘,藕花无数散清香。wǎn shàng wēi tíng kàn yě táng,ǒu huā wú shù sàn qīng xiāng。
若为荷叶分青绿,一半红妆半淡妆。ruò wèi hé yè fēn qīng lǜ,yī bàn hóng zhuāng bàn dàn zhuāng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭看绿荷,风翻荷叶欲藏花。wǎn shàng wēi tíng kàn lǜ hé,fēng fān hé yè yù cáng huā。
使君要见红妆面,莫放碧云重叠遮。shǐ jūn yào jiàn hóng zhuāng miàn,mò fàng bì yún zhòng dié zhē。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭逸兴多,却寻小艇下烟波。wǎn shàng wēi tíng yì xīng duō,què xún xiǎo tǐng xià yān bō。
酒狂聊作碧筒饮,折尽花间几柄荷。jiǔ kuáng liáo zuò bì tǒng yǐn,zhé jǐn huā jiān jǐ bǐng hé。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭侧耳听,新蝉噪罢乱蛙鸣。wǎn shàng wēi tíng cè ěr tīng,xīn chán zào bà luàn wā míng。
老来只是便幽静,颇厌人间强聒声。lǎo lái zhǐ shì biàn yōu jìng,pǒ yàn rén jiān qiáng guā shēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭兴未穷,仰看星斗已悬空。wǎn shàng wēi tíng xīng wèi qióng,yǎng kàn xīng dòu yǐ xuán kōng。
可怜熠耀飞撩乱,也欲争光迥野中。kě lián yì yào fēi liāo luàn,yě yù zhēng guāng jiǒng yě zhōng。