古诗词

和林大任劝耕

吴芾

壮哉溢目还盈耳,千骑出城歌吹起。zhuàng zāi yì mù hái yíng ěr,qiān qí chū chéng gē chuī qǐ。
野人一睹快争先,奔走欢呼几折趾。yě rén yī dǔ kuài zhēng xiān,bēn zǒu huān hū jǐ zhé zhǐ。
往年戎马偶出郊,田间弥望皆荒茅。wǎng nián róng mǎ ǒu chū jiāo,tián jiān mí wàng jiē huāng máo。
使君笃意劝农课,尽使惰游如所教。shǐ jūn dǔ yì quàn nóng kè,jǐn shǐ duò yóu rú suǒ jiào。
麦欲连云桑蔽野,此心犹恐孤民社。mài yù lián yún sāng bì yě,cǐ xīn yóu kǒng gū mín shè。
要将治绩迈龚黄,不但文辞超贾马。yào jiāng zhì jì mài gōng huáng,bù dàn wén cí chāo jiǎ mǎ。
编民击壤自欣欢,尽道年来百虑宽。biān mín jī rǎng zì xīn huān,jǐn dào nián lái bǎi lǜ kuān。
承流宣化得贤帅,湛恩沾溉何漫漫。chéng liú xuān huà dé xián shuài,zhàn ēn zhān gài hé màn màn。
不愧剖符仍受玉,善政已为千里福。bù kuì pōu fú réng shòu yù,shàn zhèng yǐ wèi qiān lǐ fú。
年丰谷贱复何忧,向也穷民今亦足。nián fēng gǔ jiàn fù hé yōu,xiàng yě qióng mín jīn yì zú。
固知博施非屯膏,况能好善如干旄。gù zhī bó shī fēi tún gāo,kuàng néng hǎo shàn rú gàn máo。
宾僚倘有公辅器,宁辞解赠腰间刀。bīn liáo tǎng yǒu gōng fǔ qì,níng cí jiě zèng yāo jiān dāo。
有客有客歌贤业,词烂春葩光炜烨。yǒu kè yǒu kè gē xián yè,cí làn chūn pā guāng wěi yè。
一时酬唱已清新,四坐朋从更和叶。yī shí chóu chàng yǐ qīng xīn,sì zuò péng cóng gèng hé yè。
酒酣谐笑应云云,元白李杜疑前身。jiǔ hān xié xiào yīng yún yún,yuán bái lǐ dù yí qián shēn。
想当挥毫落纸时,笔端往往俱有神。xiǎng dāng huī háo luò zhǐ shí,bǐ duān wǎng wǎng jù yǒu shén。
我来触绪未暇给,首睹明珠千百粒。wǒ lái chù xù wèi xiá gěi,shǒu dǔ míng zhū qiān bǎi lì。
豁然两眼顿增明,更觉慢心无自入。huō rán liǎng yǎn dùn zēng míng,gèng jué màn xīn wú zì rù。
已幸从今日往还,况复赋诗宾客间。yǐ xìng cóng jīn rì wǎng hái,kuàng fù fù shī bīn kè jiān。
只恐使君丹诏下,擢归青琐点朝班。zhǐ kǒng shǐ jūn dān zhào xià,zhuó guī qīng suǒ diǎn cháo bān。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

晚晴三首

吴芾

三分春色二分过,那更连宵风雨多。sān fēn chūn sè èr fēn guò,nà gèng lián xiāo fēng yǔ duō。
试向园中问消息,不知还尚有花么。shì xiàng yuán zhōng wèn xiāo xī,bù zhī hái shàng yǒu huā me。

和许守游春

吴芾

玉蕊琼葩压众芳,一时纵赏拥如墙。yù ruǐ qióng pā yā zhòng fāng,yī shí zòng shǎng yōng rú qiáng。
花边笑索银瓶酒,知是谁家白面郎。huā biān xiào suǒ yín píng jiǔ,zhī shì shuí jiā bái miàn láng。

和许守游春

吴芾

结客行行入翠微,桃源深处醉芳菲。jié kè xíng xíng rù cuì wēi,táo yuán shēn chù zuì fāng fēi。
狂歌不减刘公干,尽日花间坐不归。kuáng gē bù jiǎn liú gōng gàn,jǐn rì huā jiān zuò bù guī。

和许守游春

吴芾

尊前莫惜千金费,醉里能令万事轻。zūn qián mò xī qiān jīn fèi,zuì lǐ néng lìng wàn shì qīng。
须信人生行乐耳,此身何用绊浮名。xū xìn rén shēng xíng lè ěr,cǐ shēn hé yòng bàn fú míng。

二十七日泛舟偶成

吴芾

小舟游漾小池中,偶与吾人笑语同。xiǎo zhōu yóu yàng xiǎo chí zhōng,ǒu yǔ wú rén xiào yǔ tóng。
好把钓竿烟雨里,一蓑放我作渔翁。hǎo bǎ diào gān yān yǔ lǐ,yī suō fàng wǒ zuò yú wēng。

登舟

吴芾

天怜行客困阳秋,许舍车徒上小舟。tiān lián xíng kè kùn yáng qiū,xǔ shě chē tú shàng xiǎo zhōu。
十里好风袪滞思,一溪寒水助清游。shí lǐ hǎo fēng qū zhì sī,yī xī hán shuǐ zhù qīng yóu。

去郡登舟偶成一绝

吴芾

脱得身来上短篷,飘然初试一帆风。tuō dé shēn lái shàng duǎn péng,piāo rán chū shì yī fān fēng。
孤城回首知何处,只有凌歊在眼中。gū chéng huí shǒu zhī hé chù,zhǐ yǒu líng xiāo zài yǎn zhōng。

四月二十一日同妻孥泛舟登吕氏济川亭二首

吴芾

不到兹山二十秋,重来山水更清幽。bù dào zī shān èr shí qiū,zhòng lái shān shuǐ gèng qīng yōu。
无因得向岩前住,日日持竿上钓舟。wú yīn dé xiàng yán qián zhù,rì rì chí gān shàng diào zhōu。

四月二十一日同妻孥泛舟登吕氏济川亭二首

吴芾

吕公清德著吾乡,生爱兹山死便藏。lǚ gōng qīng dé zhù wú xiāng,shēng ài zī shān sǐ biàn cáng。
顾我来游虽恨晚,尚思杖屦共徜徉。gù wǒ lái yóu suī hèn wǎn,shàng sī zhàng jù gòng cháng yáng。

渡钱塘江

吴芾

万顷烟波一叶轻,风来枕上觉凉生。wàn qǐng yān bō yī yè qīng,fēng lái zhěn shàng jué liáng shēng。
我行触热浑无奈,却喜身心得顿清。wǒ xíng chù rè hún wú nài,què xǐ shēn xīn dé dùn qīng。