古诗词

喜晴

吴芾

我家世业本农夫,力作耕田供百需。wǒ jiā shì yè běn nóng fū,lì zuò gēng tián gōng bǎi xū。
食无鱼兮出无车,但守桑梓依枌榆。shí wú yú xī chū wú chē,dàn shǒu sāng zǐ yī fén yú。
中更兵火田园芜,骨肉奔迸几为奴。zhōng gèng bīng huǒ tián yuán wú,gǔ ròu bēn bèng jǐ wèi nú。
饥肠雷转寒侵肤,中夜穷鬼常揶揄。jī cháng léi zhuǎn hán qīn fū,zhōng yè qióng guǐ cháng yé yú。
自笑为生亦良劬,此身何由出泥涂。zì xiào wèi shēng yì liáng qú,cǐ shēn hé yóu chū ní tú。
始弃耒耜亲诗书,一以经训为菑畬。shǐ qì lěi sì qīn shī shū,yī yǐ jīng xùn wèi zāi shē。
弟兄相继蹑云衢,吾乡往往推诸吴。dì xiōng xiāng jì niè yún qú,wú xiāng wǎng wǎng tuī zhū wú。
我虽有志徒区区,顾惭小技非大巫。wǒ suī yǒu zhì tú qū qū,gù cán xiǎo jì fēi dà wū。
向来聊出应时须,亦复接武丹陛趋。xiàng lái liáo chū yīng shí xū,yì fù jiē wǔ dān bì qū。
退视才悭思且枯,敢意滥吹东郭竽。tuì shì cái qiān sī qiě kū,gǎn yì làn chuī dōng guō yú。
自从得请归田庐,万事闭眼不问渠。zì cóng dé qǐng guī tián lú,wàn shì bì yǎn bù wèn qú。
岂谓割分姑孰符,一时乏使偶见除。qǐ wèi gē fēn gū shú fú,yī shí fá shǐ ǒu jiàn chú。
此邦自昔称膏腴,千里旧富稻与鱼。cǐ bāng zì xī chēng gāo yú,qiān lǐ jiù fù dào yǔ yú。
十年九潦田无租,今岁䆉稏方满圩。shí nián jiǔ lǎo tián wú zū,jīn suì bà yà fāng mǎn wéi。
邦人举首争欢呼,谓此丰登亘古无。bāng rén jǔ shǒu zhēng huān hū,wèi cǐ fēng dēng gèn gǔ wú。
骤然一雨惊里闾,直疑平地浮江湖。zhòu rán yī yǔ jīng lǐ lǘ,zhí yí píng dì fú jiāng hú。
灵祠致祷才登舆,已见皎日升东隅。líng cí zhì dǎo cái dēng yú,yǐ jiàn jiǎo rì shēng dōng yú。
一方今既奠厥居,太守宁不欲自娱,便可投绂歌归欤。yī fāng jīn jì diàn jué jū,tài shǒu níng bù yù zì yú,biàn kě tóu fú gē guī yú。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和朱世同夜闻竹声

吴芾

醉卧空斋静绝人,夜阑霜月白纷纷。zuì wò kōng zhāi jìng jué rén,yè lán shuāng yuè bái fēn fēn。
寒生枕上浑无梦,声到窗前疑是君。hán shēng zhěn shàng hún wú mèng,shēng dào chuāng qián yí shì jūn。
玉轸谁家调古曲,铁衣何处角孤军。yù zhěn shuí jiā diào gǔ qū,tiě yī hé chù jiǎo gū jūn。
羡君写入新诗里,清壮还应过所闻。xiàn jūn xiě rù xīn shī lǐ,qīng zhuàng hái yīng guò suǒ wén。

和刘与几悟昔

吴芾

先生岂是傲当时,知向名场早识机。xiān shēng qǐ shì ào dāng shí,zhī xiàng míng chǎng zǎo shí jī。
扰扰半生蝴蝶梦,休休今日绿蓑衣。rǎo rǎo bàn shēng hú dié mèng,xiū xiū jīn rì lǜ suō yī。
笔端信有江山助,醉里从教日月飞。bǐ duān xìn yǒu jiāng shān zhù,zuì lǐ cóng jiào rì yuè fēi。
应笑蘧生回首晚,才知四十九年非。yīng xiào qú shēng huí shǒu wǎn,cái zhī sì shí jiǔ nián fēi。

感旧

吴芾

达宦吾乡旧罕闻,跻荣两禁止三人。dá huàn wú xiāng jiù hǎn wén,jī róng liǎng jìn zhǐ sān rén。
二公嗟已归长夜,一老知能得几春。èr gōng jiē yǐ guī zhǎng yè,yī lǎo zhī néng dé jǐ chūn。
轩冕但堪遮俗眼,湖山正好乐天真。xuān miǎn dàn kān zhē sú yǎn,hú shān zhèng hǎo lè tiān zhēn。
不妨日日花前醉,已是行年及七旬。bù fáng rì rì huā qián zuì,yǐ shì xíng nián jí qī xún。

范丞相生日

吴芾

郁郁葱葱瑞气新,中兴周室复生申。yù yù cōng cōng ruì qì xīn,zhōng xīng zhōu shì fù shēng shēn。
半千休运逢良月,十二祥蓂表庆辰。bàn qiān xiū yùn féng liáng yuè,shí èr xiáng míng biǎo qìng chén。
自有元勋书史册,漫留遗爱及邦人。zì yǒu yuán xūn shū shǐ cè,màn liú yí ài jí bāng rén。
愿同四海跻仁寿,剩赏蟠桃几万春。yuàn tóng sì hǎi jī rén shòu,shèng shǎng pán táo jǐ wàn chūn。

老妻生朝为寿

吴芾

人生七十古来稀,我幸君今及见之。rén shēng qī shí gǔ lái xī,wǒ xìng jūn jīn jí jiàn zhī。
教得子能传素业,养成孙亦守清规。jiào dé zi néng chuán sù yè,yǎng chéng sūn yì shǒu qīng guī。
禀生坎坷今当泰,积善初终志不移。bǐng shēng kǎn kě jīn dāng tài,jī shàn chū zhōng zhì bù yí。
白首喜为林下伴,愿从今日到期颐。bái shǒu xǐ wèi lín xià bàn,yuàn cóng jīn rì dào qī yí。

余年七十辄和乐天诗以自广

吴芾

已是年龄及七旬,田园稍给未全贫。yǐ shì nián líng jí qī xún,tián yuán shāo gěi wèi quán pín。
儿孙初识传儒业,世俗还称作贵人。ér sūn chū shí chuán rú yè,shì sú hái chēng zuò guì rén。
门外湖山浑可乐,沙头鸥鹭更相亲。mén wài hú shān hún kě lè,shā tóu ōu lù gèng xiāng qīn。
莫将尘事干吾虑,已向君王乞此身。mò jiāng chén shì gàn wú lǜ,yǐ xiàng jūn wáng qǐ cǐ shēn。

曾元伯以余七十用韵见庆复和之

吴芾

迂疏如我世间稀,自笑于时百不宜。yū shū rú wǒ shì jiān xī,zì xiào yú shí bǎi bù yí。
但欲平生无鬼责,岂期长命有天知。dàn yù píng shēng wú guǐ zé,qǐ qī zhǎng mìng yǒu tiān zhī。
七旬虽慰白司马,三黜空惭柳士师。qī xún suī wèi bái sī mǎ,sān chù kōng cán liǔ shì shī。
多谢君诗远相庆,一披顿解老人颐。duō xiè jūn shī yuǎn xiāng qìng,yī pī dùn jiě lǎo rén yí。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

坐阅流年已七旬,从前忧道不忧贫。zuò yuè liú nián yǐ qī xún,cóng qián yōu dào bù yōu pín。
肯教世指为痴汉,只愿乡称作善人。kěn jiào shì zhǐ wèi chī hàn,zhǐ yuàn xiāng chēng zuò shàn rén。
老去固应忘物我,归来岂是负君亲。lǎo qù gù yīng wàng wù wǒ,guī lái qǐ shì fù jūn qīn。
尝闻知进须知退,庶得终全不辱身。cháng wén zhī jìn xū zhī tuì,shù dé zhōng quán bù rǔ shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

乞得行年到七旬,归田不问富和贫。qǐ dé xíng nián dào qī xún,guī tián bù wèn fù hé pín。
初非洁己为高士,但欲颐心如古人。chū fēi jié jǐ wèi gāo shì,dàn yù yí xīn rú gǔ rén。
每对青山常意适,才逢白叟便情亲。měi duì qīng shān cháng yì shì,cái féng bái sǒu biàn qíng qīn。
静中百念俱灰灭,识破浮生梦幻身。jìng zhōng bǎi niàn jù huī miè,shí pò fú shēng mèng huàn shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

封章上达已经旬,所乞原非为贱贫。fēng zhāng shàng dá yǐ jīng xún,suǒ qǐ yuán fēi wèi jiàn pín。
七秩自知非久客,一心只欲作闲人。qī zhì zì zhī fēi jiǔ kè,yī xīn zhǐ yù zuò xián rén。
虽惭绿鬓朱颜改,却喜清泉白石亲。suī cán lǜ bìn zhū yán gǎi,què xǐ qīng quán bái shí qīn。
荣辱是非都不问,尊前且乐自由身。róng rǔ shì fēi dōu bù wèn,zūn qián qiě lè zì yóu shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

先子春秋仅八旬,一生多难只安贫。xiān zi chūn qiū jǐn bā xún,yī shēng duō nán zhǐ ān pín。
岂期有子登清禁,亦复如今作老人。qǐ qī yǒu zi dēng qīng jìn,yì fù rú jīn zuò lǎo rén。
共羡浮荣光故里,自惭实德忝吾亲。gòng xiàn fú róng guāng gù lǐ,zì cán shí dé tiǎn wú qīn。
从前万事皆逾分,只合归休保此身。cóng qián wàn shì jiē yú fēn,zhǐ hé guī xiū bǎo cǐ shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

新岁妻孥庆七旬,遍赒邻里及孤贫。xīn suì qī nú qìng qī xún,biàn zhōu lín lǐ jí gū pín。
高年满座有醉客,丐者塞涂无馁人。gāo nián mǎn zuò yǒu zuì kè,gài zhě sāi tú wú něi rén。
平日要同人喜乐,此时宁间物疏亲。píng rì yào tóng rén xǐ lè,cǐ shí níng jiān wù shū qīn。
馀生自度浑能几,讵可徒劳负此身。yú shēng zì dù hún néng jǐ,jù kě tú láo fù cǐ shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

故园春到已三旬,满目繁华未觉贫。gù yuán chūn dào yǐ sān xún,mǎn mù fán huá wèi jué pín。
年老得逢无事日,心闲不类有官人。nián lǎo dé féng wú shì rì,xīn xián bù lèi yǒu guān rén。
戴花休管头无那,酌酒何妨手自亲。dài huā xiū guǎn tóu wú nà,zhuó jiǔ hé fáng shǒu zì qīn。
七十人生从古少,安知来岁有吾身。qī shí rén shēng cóng gǔ shǎo,ān zhī lái suì yǒu wú shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

忆在霜台未六旬,尝陈仕宦纵家贫。yì zài shuāng tái wèi liù xún,cháng chén shì huàn zòng jiā pín。
岂容七十不纳禄,却为斗升犹牧人。qǐ róng qī shí bù nà lù,què wèi dòu shēng yóu mù rén。
年齿幸吾今已及,官曹从此不应亲。nián chǐ xìng wú jīn yǐ jí,guān cáo cóng cǐ bù yīng qīn。
愿天许遂终焉志,养此疏慵老大身。yuàn tiān xǔ suì zhōng yān zhì,yǎng cǐ shū yōng lǎo dà shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

一年三百有馀旬,举世栖栖苦迫贫。yī nián sān bǎi yǒu yú xún,jǔ shì qī qī kǔ pò pín。
得享安宁七十岁,已胜衰谢万千人。dé xiǎng ān níng qī shí suì,yǐ shèng shuāi xiè wàn qiān rén。
好官纵使登三事,荣养何由及二亲。hǎo guān zòng shǐ dēng sān shì,róng yǎng hé yóu jí èr qīn。
争似山间林下坐,无忧无毁足全身。zhēng shì shān jiān lín xià zuò,wú yōu wú huǐ zú quán shēn。