古诗词

喜晴

吴芾

我家世业本农夫,力作耕田供百需。wǒ jiā shì yè běn nóng fū,lì zuò gēng tián gōng bǎi xū。
食无鱼兮出无车,但守桑梓依枌榆。shí wú yú xī chū wú chē,dàn shǒu sāng zǐ yī fén yú。
中更兵火田园芜,骨肉奔迸几为奴。zhōng gèng bīng huǒ tián yuán wú,gǔ ròu bēn bèng jǐ wèi nú。
饥肠雷转寒侵肤,中夜穷鬼常揶揄。jī cháng léi zhuǎn hán qīn fū,zhōng yè qióng guǐ cháng yé yú。
自笑为生亦良劬,此身何由出泥涂。zì xiào wèi shēng yì liáng qú,cǐ shēn hé yóu chū ní tú。
始弃耒耜亲诗书,一以经训为菑畬。shǐ qì lěi sì qīn shī shū,yī yǐ jīng xùn wèi zāi shē。
弟兄相继蹑云衢,吾乡往往推诸吴。dì xiōng xiāng jì niè yún qú,wú xiāng wǎng wǎng tuī zhū wú。
我虽有志徒区区,顾惭小技非大巫。wǒ suī yǒu zhì tú qū qū,gù cán xiǎo jì fēi dà wū。
向来聊出应时须,亦复接武丹陛趋。xiàng lái liáo chū yīng shí xū,yì fù jiē wǔ dān bì qū。
退视才悭思且枯,敢意滥吹东郭竽。tuì shì cái qiān sī qiě kū,gǎn yì làn chuī dōng guō yú。
自从得请归田庐,万事闭眼不问渠。zì cóng dé qǐng guī tián lú,wàn shì bì yǎn bù wèn qú。
岂谓割分姑孰符,一时乏使偶见除。qǐ wèi gē fēn gū shú fú,yī shí fá shǐ ǒu jiàn chú。
此邦自昔称膏腴,千里旧富稻与鱼。cǐ bāng zì xī chēng gāo yú,qiān lǐ jiù fù dào yǔ yú。
十年九潦田无租,今岁䆉稏方满圩。shí nián jiǔ lǎo tián wú zū,jīn suì bà yà fāng mǎn wéi。
邦人举首争欢呼,谓此丰登亘古无。bāng rén jǔ shǒu zhēng huān hū,wèi cǐ fēng dēng gèn gǔ wú。
骤然一雨惊里闾,直疑平地浮江湖。zhòu rán yī yǔ jīng lǐ lǘ,zhí yí píng dì fú jiāng hú。
灵祠致祷才登舆,已见皎日升东隅。líng cí zhì dǎo cái dēng yú,yǐ jiàn jiǎo rì shēng dōng yú。
一方今既奠厥居,太守宁不欲自娱,便可投绂歌归欤。yī fāng jīn jì diàn jué jū,tài shǒu níng bù yù zì yú,biàn kě tóu fú gē guī yú。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和十二弟梅花

吴芾

春到衡门苦恨迟,遍寻竹外赏南枝。chūn dào héng mén kǔ hèn chí,biàn xún zhú wài shǎng nán zhī。
夜来已报春消息,试问主人知不知。yè lái yǐ bào chūn xiāo xī,shì wèn zhǔ rén zhī bù zhī。

和李民载梅花二首

吴芾

褐衣怀玉未全贫,况有梅花作好春。hè yī huái yù wèi quán pín,kuàng yǒu méi huā zuò hǎo chūn。
丽句与花相映发,总输天上谪仙人。lì jù yǔ huā xiāng yìng fā,zǒng shū tiān shàng zhé xiān rén。

和李民载梅花二首

吴芾

独坐无聊感岁华,骚人忽寄一枝花。dú zuò wú liáo gǎn suì huá,sāo rén hū jì yī zhī huā。
虽无素手簪罗髻,已觉春生野老家。suī wú sù shǒu zān luó jì,yǐ jué chūn shēng yě lǎo jiā。

后圃初见梅花一萼二首

吴芾

杖藜闲步小园来,喜见寒梅一萼开。zhàng lí xián bù xiǎo yuán lái,xǐ jiàn hán méi yī è kāi。
若无春意犹羞涩,应待诗翁着句催。ruò wú chūn yì yóu xiū sè,yīng dài shī wēng zhe jù cuī。

后圃初见梅花一萼二首

吴芾

枝头已是送春来,怀抱何妨试割开。zhī tóu yǐ shì sòng chūn lái,huái bào hé fáng shì gē kāi。
满园若欲俱开遍,须倩杯觞日日催。mǎn yuán ruò yù jù kāi biàn,xū qiàn bēi shāng rì rì cuī。

梅亭盖旧太守徐公禋所作传者谓公得庾岭梅移种于此故创斯亭余来相距未六十年曩日之梅已无复有感时追往因取野梅环植之仍赋二绝

吴芾

已无庾岭旧时梅,但见梅亭向水开。yǐ wú yǔ lǐng jiù shí méi,dàn jiàn méi tíng xiàng shuǐ kāi。
遐想风流犹仿佛,更将梅绕四檐栽。xiá xiǎng fēng liú yóu fǎng fú,gèng jiāng méi rào sì yán zāi。

梅亭盖旧太守徐公禋所作传者谓公得庾岭梅移种于此故创斯亭余来相距未六十年曩日之梅已无复有感时追往因取野梅环植之仍赋二绝

吴芾

种梅我始效徐公,已觉幽香鼻观通。zhǒng méi wǒ shǐ xiào xú gōng,yǐ jué yōu xiāng bí guān tōng。
寄语后人无剪伐,要令凋郡识春风。jì yǔ hòu rén wú jiǎn fá,yào lìng diāo jùn shí chūn fēng。

坐间见装成早梅数枝

吴芾

正欲攀条折蕊看,忽惊枝上雪斑斑。zhèng yù pān tiáo zhé ruǐ kàn,hū jīng zhī shàng xuě bān bān。
不知妙手新装缀,误使衰翁为解颜。bù zhī miào shǒu xīn zhuāng zhuì,wù shǐ shuāi wēng wèi jiě yán。

又和黄清表惠早梅

吴芾

姑射风姿绝点埃,年年长是腊前开。gū shè fēng zī jué diǎn āi,nián nián zhǎng shì là qián kāi。
方疑今岁无消息,多谢君能折取来。fāng yí jīn suì wú xiāo xī,duō xiè jūn néng zhé qǔ lái。

梅怨

吴芾

几年不见主人归,及见开时又别离。jǐ nián bù jiàn zhǔ rén guī,jí jiàn kāi shí yòu bié lí。
若也有花无分赏,何如休种满园池。ruò yě yǒu huā wú fēn shǎng,hé rú xiū zhǒng mǎn yuán chí。

梅怨

吴芾

我与梅花素有期,故应花怨我轻离。wǒ yǔ méi huā sù yǒu qī,gù yīng huā yuàn wǒ qīng lí。
巡檐索笑宁无日,少待归来酒作池。xún yán suǒ xiào níng wú rì,shǎo dài guī lái jiǔ zuò chí。

雪后观梅

吴芾

雨声才歇雪漫漫,深恐梅花不耐寒。yǔ shēng cái xiē xuě màn màn,shēn kǒng méi huā bù nài hán。
破晓踏泥来问讯,细看枝上喜平安。pò xiǎo tà ní lái wèn xùn,xì kàn zhī shàng xǐ píng ān。

雪后观梅

吴芾

春色三分已一分,江梅犹自占青春。chūn sè sān fēn yǐ yī fēn,jiāng méi yóu zì zhàn qīng chūn。
有花堪折须拚醉,莫待东风吹作尘。yǒu huā kān zhé xū pàn zuì,mò dài dōng fēng chuī zuò chén。

折梅

吴芾

不傍茅檐便竹篱,初开犹未许人知。bù bàng máo yán biàn zhú lí,chū kāi yóu wèi xǔ rén zhī。
一枝到手春虽浅,肯负花前金屈卮。yī zhī dào shǒu chūn suī qiǎn,kěn fù huā qián jīn qū zhī。

寒梅

吴芾

冰玉精神绝点埃,人间无物似寒梅。bīng yù jīng shén jué diǎn āi,rén jiān wú wù shì hán méi。
凌霜傲雪浑闲事,最是欺春不逐来。líng shuāng ào xuě hún xián shì,zuì shì qī chūn bù zhú lái。