古诗词

释奠于学和刘判官韵

吴芾

忆昔未冠随亲庭,采芹曾挹泮水清。yì xī wèi guān suí qīn tíng,cǎi qín céng yì pàn shuǐ qīng。
仰高先圣空有志,逮壮才能脱白丁。yǎng gāo xiān shèng kōng yǒu zhì,dǎi zhuàng cái néng tuō bái dīng。
三釜及亲虽可喜,抗尘不复论书史。sān fǔ jí qīn suī kě xǐ,kàng chén bù fù lùn shū shǐ。
旧游恍若一梦中,十载何期两来此。jiù yóu huǎng ruò yī mèng zhōng,shí zài hé qī liǎng lái cǐ。
惭无善政及邦人,况负平生道德心。cán wú shàn zhèng jí bāng rén,kuàng fù píng shēng dào dé xīn。
再瞻庙像直汗下,正恐不为神所歆。zài zhān miào xiàng zhí hàn xià,zhèng kǒng bù wèi shén suǒ xīn。
朝来俎豆敬通灵,幸赖贤僚赞礼成。cháo lái zǔ dòu jìng tōng líng,xìng lài xián liáo zàn lǐ chéng。
更勤佳句愧盛意,敢与前贤齐令名。gèng qín jiā jù kuì shèng yì,gǎn yǔ qián xián qí lìng míng。
词场自顾非元帅,白发星星徒满戴。cí chǎng zì gù fēi yuán shuài,bái fā xīng xīng tú mǎn dài。
尚期君与振斯文,休嗟莲幕淹三载。shàng qī jūn yǔ zhèn sī wén,xiū jiē lián mù yān sān zài。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭想谪仙,孤坟寂寂锁寒烟。wǎn shàng wēi tíng xiǎng zhé xiān,gū fén jì jì suǒ hán yān。
高风直节谁能继,只有诗篇后代传。gāo fēng zhí jié shuí néng jì,zhǐ yǒu shī piān hòu dài chuán。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望石城,楚君曾向此间兴。wǎn shàng wēi tíng wàng shí chéng,chǔ jūn céng xiàng cǐ jiān xīng。
城池芜没人何在,只有空山几个僧。chéng chí wú méi rén hé zài,zhǐ yǒu kōng shān jǐ gè sēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭忆孟君,龙山一醉见天真。wǎn shàng wēi tíng yì mèng jūn,lóng shān yī zuì jiàn tiān zhēn。
堪嗟东道空遗臭,争似尊前落帽人。kān jiē dōng dào kōng yí chòu,zhēng shì zūn qián luò mào rén。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭忆令威,凌虚山上悟玄机。wǎn shàng wēi tíng yì lìng wēi,líng xū shān shàng wù xuán jī。
丹成不见升腾迹,徒想当年化鹤飞。dān chéng bù jiàn shēng téng jì,tú xiǎng dāng nián huà hè fēi。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭忆隐居,高情逸气古人无。wǎn shàng wēi tíng yì yǐn jū,gāo qíng yì qì gǔ rén wú。
横山只有精庐在,无复书堂旧药炉。héng shān zhǐ yǒu jīng lú zài,wú fù shū táng jiù yào lú。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭懒举头,竹椽芦屋亦堪羞。wǎn shàng wēi tíng lǎn jǔ tóu,zhú chuán lú wū yì kān xiū。
我将一变成雄观,长与邦人作宴游。wǒ jiāng yī biàn chéng xióng guān,zhǎng yǔ bāng rén zuò yàn yóu。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭喜有秋,民安物阜本无忧。wǎn shàng wēi tíng xǐ yǒu qiū,mín ān wù fù běn wú yōu。
铃斋坐啸虽多暇,争似归田得自由。líng zhāi zuò xiào suī duō xiá,zhēng shì guī tián dé zì yóu。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

读书已负少年时,老大空疏愧我知。dú shū yǐ fù shǎo nián shí,lǎo dà kōng shū kuì wǒ zhī。
汝肯为余偿此志,虽穷亦是起家儿。rǔ kěn wèi yú cháng cǐ zhì,suī qióng yì shì qǐ jiā ér。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

山色湖光足自怡,幽栖无一不相宜。shān sè hú guāng zú zì yí,yōu qī wú yī bù xiāng yí。
只嫌野外游从少,汝早归来共乐之。zhǐ xián yě wài yóu cóng shǎo,rǔ zǎo guī lái gòng lè zhī。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

汝辞秦邸佐名藩,端为亲庭数舍间。rǔ cí qín dǐ zuǒ míng fān,duān wèi qīn tíng shù shě jiān。
数舍相望虽不远,争如在侧日承颜。shù shě xiāng wàng suī bù yuǎn,zhēng rú zài cè rì chéng yán。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

当年我镇卧龙山,曾种千花与万竿。dāng nián wǒ zhèn wò lóng shān,céng zhǒng qiān huā yǔ wàn gān。
岁久不知无恙否,因来且为报平安。suì jiǔ bù zhī wú yàng fǒu,yīn lái qiě wèi bào píng ān。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

我曾开凿鉴湖田,功竟难成愧昔贤。wǒ céng kāi záo jiàn hú tián,gōng jìng nán chéng kuì xī xián。
汝谒马祠须问讯,此湖兴复是何年。rǔ yè mǎ cí xū wèn xùn,cǐ hú xīng fù shì hé nián。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

出仕曾尘侍从班,退休还得老湖山。chū shì céng chén shì cóng bān,tuì xiū hái dé lǎo hú shān。
已惭过分无他望,只愿吾儿相对闲。yǐ cán guò fēn wú tā wàng,zhǐ yuàn wú ér xiāng duì xián。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

我辞官路已多时,魂梦今犹畏险巇。wǒ cí guān lù yǐ duō shí,hún mèng jīn yóu wèi xiǎn xī。
汝既饱谙游宦味,会须早作个归期。rǔ jì bǎo ān yóu huàn wèi,huì xū zǎo zuò gè guī qī。

送津赴绍兴倅八首

吴芾

人生万事不如归,只恐归来不及时。rén shēng wàn shì bù rú guī,zhǐ kǒng guī lái bù jí shí。
汝若能为陶靖节,我身胜到凤凰池。rǔ ruò néng wèi táo jìng jié,wǒ shēn shèng dào fèng huáng chí。