古诗词

对海棠怀江朝宗

吴芾

我住湖山岁月赊,年年长醉海棠花。wǒ zhù hú shān suì yuè shē,nián nián zhǎng zuì hǎi táng huā。
忆昨君来花未放,却言花放定相过。yì zuó jūn lái huā wèi fàng,què yán huā fàng dìng xiāng guò。
亦欲花间同一醉,肯教垂老负阳和。yì yù huā jiān tóng yī zuì,kěn jiào chuí lǎo fù yáng hé。
东风始动花始蕊,君已翩然到我家。dōng fēng shǐ dòng huā shǐ ruǐ,jūn yǐ piān rán dào wǒ jiā。
意君为花必少驻,那知事复成参差。yì jūn wèi huā bì shǎo zhù,nà zhī shì fù chéng cān chà。
眼底垂丝先弄影,一时浮艳亦堪夸。yǎn dǐ chuí sī xiān nòng yǐng,yī shí fú yàn yì kān kuā。
岂若神仙真态度,红妆翠袖肩相摩。qǐ ruò shén xiān zhēn tài dù,hóng zhuāng cuì xiù jiān xiāng mó。
踌躇花下不忍别,回头彼此奈愁何。chóu chú huā xià bù rěn bié,huí tóu bǐ cǐ nài chóu hé。
匆匆直向剡溪去,急为饥民救札瘥。cōng cōng zhí xiàng shàn xī qù,jí wèi jī mín jiù zhá chài。
万人既欲全性命,赏心乐事自应那。wàn rén jì yù quán xìng mìng,shǎng xīn lè shì zì yīng nà。
待得明春来修好,因循又恐成蹉跎。dài dé míng chūn lái xiū hǎo,yīn xún yòu kǒng chéng cuō tuó。
世间万事无不尔,不用逢春苦叹嗟。shì jiān wàn shì wú bù ěr,bù yòng féng chūn kǔ tàn jiē。
如君年年走尘俗,深疑天不付芳华。rú jūn nián nián zǒu chén sú,shēn yí tiān bù fù fāng huá。
何似相随林下住,共将烂醉为生涯。hé shì xiāng suí lín xià zhù,gòng jiāng làn zuì wèi shēng yá。
不但有花供笑语,还应有句助吟哦。bù dàn yǒu huā gōng xiào yǔ,hái yīng yǒu jù zhù yín ó。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

过许氏居

吴芾

山崖水畔得幽居,一见令人忆故庐。shān yá shuǐ pàn dé yōu jū,yī jiàn lìng rén yì gù lú。
幸有山围并水绕,天胡不放我归欤。xìng yǒu shān wéi bìng shuǐ rào,tiān hú bù fàng wǒ guī yú。

陪梁大谏陈察院同登蒋山

吴芾

尽室斋心谒梵宫,愿求一语卜穷通。jǐn shì zhāi xīn yè fàn gōng,yuàn qiú yī yǔ bo qióng tōng。
老夫只欲归田去,懒把前程问志公。lǎo fū zhǐ yù guī tián qù,lǎn bǎ qián chéng wèn zhì gōng。

憩慈云寺

吴芾

幽人不见许玄度,千载徒存旧梵宫。yōu rén bù jiàn xǔ xuán dù,qiān zài tú cún jiù fàn gōng。
水竹回环犹可爱,徘徊山下想遗风。shuǐ zhú huí huán yóu kě ài,pái huái shān xià xiǎng yí fēng。

登进贤县治后山望云亭

吴芾

古木千章翠欲交,白云疑只在松梢。gǔ mù qiān zhāng cuì yù jiāo,bái yún yí zhǐ zài sōng shāo。
公馀莫惜频登眺,无限风烟满四郊。gōng yú mò xī pín dēng tiào,wú xiàn fēng yān mǎn sì jiāo。

登望云亭

吴芾

记得来时上此亭,亭荒有景亦徒清。jì dé lái shí shàng cǐ tíng,tíng huāng yǒu jǐng yì tú qīng。
如今亭与景俱胜,水倍秀兮山倍明。rú jīn tíng yǔ jǐng jù shèng,shuǐ bèi xiù xī shān bèi míng。

倚楼

吴芾

独倚危楼一望长,恼人情处是斜阳。dú yǐ wēi lóu yī wàng zhǎng,nǎo rén qíng chù shì xié yáng。
神州更在斜阳外,纵使无情也断肠。shén zhōu gèng zài xié yáng wài,zòng shǐ wú qíng yě duàn cháng。

东楼落成二绝

吴芾

荒郡城楼久已倾,我来聊复为经营。huāng jùn chéng lóu jiǔ yǐ qīng,wǒ lái liáo fù wèi jīng yíng。
南楼已是增雄观,今日东楼又落成。nán lóu yǐ shì zēng xióng guān,jīn rì dōng lóu yòu luò chéng。

东楼落成二绝

吴芾

人道楼前碍瓮城,无多山色到檐楹。rén dào lóu qián ài wèng chéng,wú duō shān sè dào yán yíng。
那知皂盖行春日,却与春风最有情。nà zhī zào gài xíng chūn rì,què yǔ chūn fēng zuì yǒu qíng。

北楼二首

吴芾

不分群儿敢跳梁,向来走马饮长江。bù fēn qún ér gǎn tiào liáng,xiàng lái zǒu mǎ yǐn zhǎng jiāng。
兹楼不是为观美,要向楼前受敌降。zī lóu bù shì wèi guān měi,yào xiàng lóu qián shòu dí jiàng。

北楼二首

吴芾

折冲自古在精神,从事兵车亦苦辛。zhé chōng zì gǔ zài jīng shén,cóng shì bīng chē yì kǔ xīn。
羽扇纶巾前日事,尚能谈笑静风尘。yǔ shàn lún jīn qián rì shì,shàng néng tán xiào jìng fēng chén。

题总持寺龙井

吴芾

洞庭归去几何年,旱岁犹来泽我田。dòng tíng guī qù jǐ hé nián,hàn suì yóu lái zé wǒ tián。
我访遗踪虽已泯,灵泉百尺尚依然。wǒ fǎng yí zōng suī yǐ mǐn,líng quán bǎi chǐ shàng yī rán。

过金陵

吴芾

当时护跸此盘旋,倒指重来仅十年。dāng shí hù bì cǐ pán xuán,dào zhǐ zhòng lái jǐn shí nián。
决策迁都言漫切,自怜微力莫回天。jué cè qiān dōu yán màn qiè,zì lián wēi lì mò huí tiān。

题金山四首

吴芾

江上经行四十秋,今朝始得驻扁舟。jiāng shàng jīng xíng sì shí qiū,jīn cháo shǐ dé zhù biǎn zhōu。
老夫宁复重来日,欲去殷勤更少留。lǎo fū níng fù zhòng lái rì,yù qù yīn qín gèng shǎo liú。

题金山四首

吴芾

老大疏慵百不堪,倦游犹未脱征衫。lǎo dà shū yōng bǎi bù kān,juàn yóu yóu wèi tuō zhēng shān。
君王若许投簪去,拟与头陀共此岩。jūn wáng ruò xǔ tóu zān qù,nǐ yǔ tóu tuó gòng cǐ yán。

题金山四首

吴芾

北望瓜洲咫尺间,向来白骨积如山。běi wàng guā zhōu zhǐ chǐ jiān,xiàng lái bái gǔ jī rú shān。
欲论旧事慵开口,且对高僧共说闲。yù lùn jiù shì yōng kāi kǒu,qiě duì gāo sēng gòng shuō xián。