古诗词

对海棠怀江朝宗

吴芾

我住湖山岁月赊,年年长醉海棠花。wǒ zhù hú shān suì yuè shē,nián nián zhǎng zuì hǎi táng huā。
忆昨君来花未放,却言花放定相过。yì zuó jūn lái huā wèi fàng,què yán huā fàng dìng xiāng guò。
亦欲花间同一醉,肯教垂老负阳和。yì yù huā jiān tóng yī zuì,kěn jiào chuí lǎo fù yáng hé。
东风始动花始蕊,君已翩然到我家。dōng fēng shǐ dòng huā shǐ ruǐ,jūn yǐ piān rán dào wǒ jiā。
意君为花必少驻,那知事复成参差。yì jūn wèi huā bì shǎo zhù,nà zhī shì fù chéng cān chà。
眼底垂丝先弄影,一时浮艳亦堪夸。yǎn dǐ chuí sī xiān nòng yǐng,yī shí fú yàn yì kān kuā。
岂若神仙真态度,红妆翠袖肩相摩。qǐ ruò shén xiān zhēn tài dù,hóng zhuāng cuì xiù jiān xiāng mó。
踌躇花下不忍别,回头彼此奈愁何。chóu chú huā xià bù rěn bié,huí tóu bǐ cǐ nài chóu hé。
匆匆直向剡溪去,急为饥民救札瘥。cōng cōng zhí xiàng shàn xī qù,jí wèi jī mín jiù zhá chài。
万人既欲全性命,赏心乐事自应那。wàn rén jì yù quán xìng mìng,shǎng xīn lè shì zì yīng nà。
待得明春来修好,因循又恐成蹉跎。dài dé míng chūn lái xiū hǎo,yīn xún yòu kǒng chéng cuō tuó。
世间万事无不尔,不用逢春苦叹嗟。shì jiān wàn shì wú bù ěr,bù yòng féng chūn kǔ tàn jiē。
如君年年走尘俗,深疑天不付芳华。rú jūn nián nián zǒu chén sú,shēn yí tiān bù fù fāng huá。
何似相随林下住,共将烂醉为生涯。hé shì xiāng suí lín xià zhù,gòng jiāng làn zuì wèi shēng yá。
不但有花供笑语,还应有句助吟哦。bù dàn yǒu huā gōng xiào yǔ,hái yīng yǒu jù zhù yín ó。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和周明瞻秋香五首

吴芾

恼人风味冠江南,浪蕊浮花总觉凡。nǎo rén fēng wèi guān jiāng nán,làng ruǐ fú huā zǒng jué fán。
对此自宜文字饮,不须更倩玉纤掺。duì cǐ zì yí wén zì yǐn,bù xū gèng qiàn yù xiān càn。

和周明瞻秋香五首

吴芾

山腰水际有馀青,造物多应特禀灵。shān yāo shuǐ jì yǒu yú qīng,zào wù duō yīng tè bǐng líng。
桃李无言甘避舍,可怜黄菊强仪刑。táo lǐ wú yán gān bì shě,kě lián huáng jú qiáng yí xíng。

和周明瞻秋香五首

吴芾

已爱清秋霁景鲜,山明水秀竹娟娟。yǐ ài qīng qiū jì jǐng xiān,shān míng shuǐ xiù zhú juān juān。
更来花下成真赏,顿觉飘飘意欲仙。gèng lái huā xià chéng zhēn shǎng,dùn jué piāo piāo yì yù xiān。

夜饮观风堂龚漕折芙蓉侑酒

吴芾

灯下看花已可人,此花那更有精神。dēng xià kàn huā yǐ kě rén,cǐ huā nà gèng yǒu jīng shén。
不辞今日樽前醉,只恐红妆不是真。bù cí jīn rì zūn qián zuì,zhǐ kǒng hóng zhuāng bù shì zhēn。

再和

吴芾

坐上花光欲照人,深疑花是洛中神。zuò shàng huā guāng yù zhào rén,shēn yí huā shì luò zhōng shén。
已拚今日如泥醉,何必须分妄与真。yǐ pàn jīn rì rú ní zuì,hé bì xū fēn wàng yǔ zhēn。

和王知府惠双井茶

吴芾

摘从双井尚馀香,远寄山翁见未尝。zhāi cóng shuāng jǐng shàng yú xiāng,yuǎn jì shān wēng jiàn wèi cháng。
咀嚼新芽味新句,陡惊冰雪沃枯肠。jǔ jué xīn yá wèi xīn jù,dǒu jīng bīng xuě wò kū cháng。

梅花下饮茶又成二绝

吴芾

昨日花前酒太过,今朝怕见近流霞。zuó rì huā qián jiǔ tài guò,jīn cháo pà jiàn jìn liú xiá。
不应辜负花枝去,且嗅清香倍饮茶。bù yīng gū fù huā zhī qù,qiě xiù qīng xiāng bèi yǐn chá。

梅花下饮茶又成二绝

吴芾

强拈茶碗对梅花,应是花神笑我多。qiáng niān chá wǎn duì méi huā,yīng shì huā shén xiào wǒ duō。
更取香醪拚一醉,不禁风味恼人何。gèng qǔ xiāng láo pàn yī zuì,bù jìn fēng wèi nǎo rén hé。

桂堂

吴芾

长恨年年月窟秋,无人共拍酒船浮。zhǎng hèn nián nián yuè kū qiū,wú rén gòng pāi jiǔ chuán fú。
君家双桂开时节,我欲从君载酒游。jūn jiā shuāng guì kāi shí jié,wǒ yù cóng jūn zài jiǔ yóu。

和戴解元雄飞瑞香二首

吴芾

芳心似与春风约,绝艳还宜晓日笼。fāng xīn shì yǔ chūn fēng yuē,jué yàn hái yí xiǎo rì lóng。
虽谢幽人持赠我,对花无奈忆山中。suī xiè yōu rén chí zèng wǒ,duì huā wú nài yì shān zhōng。

和戴解元雄飞瑞香二首

吴芾

碧玉扶疏自可观,花头缠锦更团圞。bì yù fú shū zì kě guān,huā tóu chán jǐn gèng tuán luán。
坐来已觉明人眼,况有幽香馥鼻端。zuò lái yǐ jué míng rén yǎn,kuàng yǒu yōu xiāng fù bí duān。

感花

吴芾

正欲持杯赏万红,却遭连日雨兼风。zhèng yù chí bēi shǎng wàn hóng,què zāo lián rì yǔ jiān fēng。
种花欲看难如此,可是衰翁赋分穷。zhǒng huā yù kàn nán rú cǐ,kě shì shuāi wēng fù fēn qióng。

感花

吴芾

年来老病苦相侵,已是伤春不自禁。nián lái lǎo bìng kǔ xiāng qīn,yǐ shì shāng chūn bù zì jìn。
那更雨声长在耳,连朝滴碎惜花心。nà gèng yǔ shēng zhǎng zài ěr,lián cháo dī suì xī huā xīn。

感花

吴芾

雨脚才收拟杖藜,檐前依旧又垂垂。yǔ jiǎo cái shōu nǐ zhàng lí,yán qián yī jiù yòu chuí chuí。
倘余有分花间醉,会有风和日暖时。tǎng yú yǒu fēn huā jiān zuì,huì yǒu fēng hé rì nuǎn shí。

感花

吴芾

纵令日日醉春风,已恨花无十日红。zòng lìng rì rì zuì chūn fēng,yǐ hèn huā wú shí rì hóng。
何事东君长作恶,不容春色丽晴空。hé shì dōng jūn zhǎng zuò è,bù róng chūn sè lì qíng kōng。