古诗词

王若夫谓水晶蒲萄本出其家求诗

吴芾

君家蒲萄天下奇,奴视百果何其卑。jūn jiā pú táo tiān xià qí,nú shì bǎi guǒ hé qí bēi。
种成满架日蕃衍,清似水晶甘若饴。zhǒng chéng mǎn jià rì fān yǎn,qīng shì shuǐ jīng gān ruò yí。
八月江南风日美,正是人家酒熟时。bā yuè jiāng nán fēng rì měi,zhèng shì rén jiā jiǔ shú shí。
盘中珍果有如此,谁数闽中生荔枝。pán zhōng zhēn guǒ yǒu rú cǐ,shuí shù mǐn zhōng shēng lì zhī。
乡人歆艳竞分种,不过数年条已萎。xiāng rén xīn yàn jìng fēn zhǒng,bù guò shù nián tiáo yǐ wēi。
胡为君家植此树,阅岁数十如新移。hú wèi jūn jiā zhí cǐ shù,yuè suì shù shí rú xīn yí。
我闻尤物天所靳,盛衰颇与人相随。wǒ wén yóu wù tiān suǒ jìn,shèng shuāi pǒ yǔ rén xiāng suí。
君家令祖有贤行,一邑远近人争推。jūn jiā lìng zǔ yǒu xián xíng,yī yì yuǎn jìn rén zhēng tuī。
少虽失身事刀笔,吏之操术皆耻为。shǎo suī shī shēn shì dāo bǐ,lì zhī cāo shù jiē chǐ wèi。
处心积虑人莫及,奉法循理古亦稀。chù xīn jī lǜ rén mò jí,fèng fǎ xún lǐ gǔ yì xī。
人与黄金目不视,身居暗室心不欺。rén yǔ huáng jīn mù bù shì,shēn jū àn shì xīn bù qī。
退处郊坰忍穷困,只教子孙为布衣。tuì chù jiāo jiōng rěn qióng kùn,zhǐ jiào zi sūn wèi bù yī。
天公无以表纯懿,特以此果先见贻。tiān gōng wú yǐ biǎo chún yì,tè yǐ cǐ guǒ xiān jiàn yí。
其孙努力效儒业,表表颖出非常儿。qí sūn nǔ lì xiào rú yè,biǎo biǎo yǐng chū fēi cháng ér。
未壮果能立门户,直上蟾宫攀桂枝。wèi zhuàng guǒ néng lì mén hù,zhí shàng chán gōng pān guì zhī。
自馀虽未登上第,亦已飞鸣到礼闱。zì yú suī wèi dēng shàng dì,yì yǐ fēi míng dào lǐ wéi。
俱传清白守家训,端若此果光陆离。jù chuán qīng bái shǒu jiā xùn,duān ruò cǐ guǒ guāng lù lí。
今君既取以饷我,又复琢句形声诗。jīn jūn jì qǔ yǐ xiǎng wǒ,yòu fù zuó jù xíng shēng shī。
愿君采折多酝酿,积千万石为酒池。yuàn jūn cǎi zhé duō yùn niàng,jī qiān wàn shí wèi jiǔ chí。
客来自此酌不竭,永永百年供寿卮。kè lái zì cǐ zhuó bù jié,yǒng yǒng bǎi nián gōng shòu zhī。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和范迁善见寄

吴芾

溪山深处养清高,名位虽穷节行饶。xī shān shēn chù yǎng qīng gāo,míng wèi suī qióng jié xíng ráo。
举世何人堪寂寞,杜门终日自逍遥。jǔ shì hé rén kān jì mò,dù mén zhōng rì zì xiāo yáo。
交情已作千金重,别恨空惊一叶飘。jiāo qíng yǐ zuò qiān jīn zhòng,bié hèn kōng jīng yī yè piāo。
莫向五湖成独往,他年相与到云霄。mò xiàng wǔ hú chéng dú wǎng,tā nián xiāng yǔ dào yún xiāo。

和金克孝韵

吴芾

长嗟轩冕累吾身,幸得归来见此君。zhǎng jiē xuān miǎn lèi wú shēn,xìng dé guī lái jiàn cǐ jūn。
晚出渔樵呼作伴,行随鹿鹤与同群。wǎn chū yú qiáo hū zuò bàn,xíng suí lù hè yǔ tóng qún。
浮光喜踏山前月,弄影贪看水底云。fú guāng xǐ tà shān qián yuè,nòng yǐng tān kàn shuǐ dǐ yún。
还有江梅通信息,一枝暗里递清芬。hái yǒu jiāng méi tōng xìn xī,yī zhī àn lǐ dì qīng fēn。

和世同见怀

吴芾

君去经春未得还,老夫幽恨满春山。jūn qù jīng chūn wèi dé hái,lǎo fū yōu hèn mǎn chūn shān。
海棠花过乖同赏,杨柳阴成阻共攀。hǎi táng huā guò guāi tóng shǎng,yáng liǔ yīn chéng zǔ gòng pān。
对月有谁陪笑傲,临流惟影伴清闲。duì yuè yǒu shuí péi xiào ào,lín liú wéi yǐng bàn qīng xián。
何时策杖来过我,把酒论文一解颜。hé shí cè zhàng lái guò wǒ,bǎ jiǔ lùn wén yī jiě yán。

立春

吴芾

老夫近日苦多屯,且喜来朝已立春。lǎo fū jìn rì kǔ duō tún,qiě xǐ lái cháo yǐ lì chūn。
但得馀殃随腊去,敢图好事逐年新。dàn dé yú yāng suí là qù,gǎn tú hǎo shì zhú nián xīn。
湖山入眼风光好,亲旧论心气味真。hú shān rù yǎn fēng guāng hǎo,qīn jiù lùn xīn qì wèi zhēn。
更若此身无疾疚,快哉天地一闲人。gèng ruò cǐ shēn wú jí jiù,kuài zāi tiān dì yī xián rén。

和王瞻叔泉字韵

吴芾

暮年亦复侍甘泉,每对青铜只自怜。mù nián yì fù shì gān quán,měi duì qīng tóng zhǐ zì lián。
宁忍忧疑探虎穴,且将得失付鱼筌。níng rěn yōu yí tàn hǔ xué,qiě jiāng dé shī fù yú quán。
归来但欲无身累,老去那能徇世缘。guī lái dàn yù wú shēn lèi,lǎo qù nà néng xùn shì yuán。
若得优游全晚节,从人唤作地行仙。ruò dé yōu yóu quán wǎn jié,cóng rén huàn zuò dì xíng xiān。

和陈天予见寄真字韵

吴芾

前贤惟有太丘真,岂谓于今见后身。qián xián wéi yǒu tài qiū zhēn,qǐ wèi yú jīn jiàn hòu shēn。
虽是一时为逐客,不妨千古作全人。suī shì yī shí wèi zhú kè,bù fáng qiān gǔ zuò quán rén。
自从别后心如渴,却喜诗来句绝尘。zì cóng bié hòu xīn rú kě,què xǐ shī lái jù jué chén。
无计复陪花下醉,对花只觉倍伤春。wú jì fù péi huā xià zuì,duì huā zhǐ jué bèi shāng chūn。

和鲍昌朝湖上二首

吴芾

青山叠叠起汀沙,幽鸟惊人噪古槎。qīng shān dié dié qǐ tīng shā,yōu niǎo jīng rén zào gǔ chá。
竹叶受风枞甲刃,松膏流地蛰龟蛇。zhú yè shòu fēng cōng jiǎ rèn,sōng gāo liú dì zhé guī shé。
爱闲正喜逢僧话,乘兴何妨到酒家。ài xián zhèng xǐ féng sēng huà,chéng xīng hé fáng dào jiǔ jiā。
饮罢相携磨石壁,淋漓醉墨半攲斜。yǐn bà xiāng xié mó shí bì,lín lí zuì mò bàn qī xié。

和鲍昌朝湖上二首

吴芾

一片湖光净见沙,晚来闲上钓鳊槎。yī piàn hú guāng jìng jiàn shā,wǎn lái xián shàng diào biān chá。
山横平野堆寒玉,水绕孤城绾卧蛇。shān héng píng yě duī hán yù,shuǐ rào gū chéng wǎn wò shé。
遥认茶烟知禁苑,忽闻机杼得人家。yáo rèn chá yān zhī jìn yuàn,hū wén jī zhù dé rén jiā。
夕阳归路西风急,笑倩旁人整帽斜。xī yáng guī lù xī fēng jí,xiào qiàn páng rén zhěng mào xié。

湖上遣兴

吴芾

闲来湖上觅清凉,竹杖芒鞋野兴长。xián lái hú shàng mì qīng liáng,zhú zhàng máng xié yě xīng zhǎng。
青嶂回环如洞府,绿波澄澈似沧浪。qīng zhàng huí huán rú dòng fǔ,lǜ bō chéng chè shì cāng làng。
枝头落絮随风急,水面浮鱼逐饵忙。zhī tóu luò xù suí fēng jí,shuǐ miàn fú yú zhú ěr máng。
自笑衰翁无个事,悠然身世两相忘。zì xiào shuāi wēng wú gè shì,yōu rán shēn shì liǎng xiāng wàng。

大雨后湖上有感

吴芾

拟为红蕖棹绿波,那知一夜作滂?。nǐ wèi hóng qú zhào lǜ bō,nà zhī yī yè zuò pāng tuó。
风狂俄失云中树,雨涨全无水面荷。fēng kuáng é shī yún zhōng shù,yǔ zhǎng quán wú shuǐ miàn hé。
寻壑胜游先自减,泛湖乐事又多磨。xún hè shèng yóu xiān zì jiǎn,fàn hú lè shì yòu duō mó。
老怀自度无闲处,且向尊前强笑歌。lǎo huái zì dù wú xián chù,qiě xiàng zūn qián qiáng xiào gē。

九日和向巨源送行韵

吴芾

世事无穷生有涯,羞将白发对黄花。shì shì wú qióng shēng yǒu yá,xiū jiāng bái fā duì huáng huā。
一江秋水涵初雁,万里暮天飞落霞。yī jiāng qiū shuǐ hán chū yàn,wàn lǐ mù tiān fēi luò xiá。
昔日自怜长作客,今朝方喜得还家。xī rì zì lián zhǎng zuò kè,jīn cháo fāng xǐ dé hái jiā。
尊前话别宁辞醉,后夜相思月满沙。zūn qián huà bié níng cí zuì,hòu yè xiāng sī yuè mǎn shā。

和逐年九日阳字韵

吴芾

天上恩来解郡章,人间那复是重阳。tiān shàng ēn lái jiě jùn zhāng,rén jiān nà fù shì zhòng yáng。
老身已许归三径,佳节何妨醉百觞。lǎo shēn yǐ xǔ guī sān jìng,jiā jié hé fáng zuì bǎi shāng。
但有笑容生面目,更无闲事挠心肠。dàn yǒu xiào róng shēng miàn mù,gèng wú xián shì náo xīn cháng。
旁人不信吾归去,今日真成返故乡。páng rén bù xìn wú guī qù,jīn rì zhēn chéng fǎn gù xiāng。

余有重阳诗岁和一篇今日偶和成二首

吴芾

此会从来有故常,湖山岁岁做重阳。cǐ huì cóng lái yǒu gù cháng,hú shān suì suì zuò zhòng yáng。
黄花已是铺三径,绿酒何妨举百觞。huáng huā yǐ shì pù sān jìng,lǜ jiǔ hé fáng jǔ bǎi shāng。
小圃晚来堪散步,薄田秋入足充肠。xiǎo pǔ wǎn lái kān sàn bù,báo tián qiū rù zú chōng cháng。
登临莫起凄凉叹,且喜成归老故乡。dēng lín mò qǐ qī liáng tàn,qiě xǐ chéng guī lǎo gù xiāng。

余有重阳诗岁和一篇今日偶和成二首

吴芾

去岁重阳解郡章,归来又复见重阳。qù suì zhòng yáng jiě jùn zhāng,guī lái yòu fù jiàn zhòng yáng。
此身已作林泉客,今日更持萸菊觞。cǐ shēn yǐ zuò lín quán kè,jīn rì gèng chí yú jú shāng。
正要登高穷远目,不妨拚醉浣愁肠。zhèng yào dēng gāo qióng yuǎn mù,bù fáng pàn zuì huàn chóu cháng。
佳辰若得长无事,何必乘云至帝乡。jiā chén ruò dé zhǎng wú shì,hé bì chéng yún zhì dì xiāng。

重阳即席呈诸兄叔

吴芾

淅淅西风作晚凉,惊人节物又重阳。xī xī xī fēng zuò wǎn liáng,jīng rén jié wù yòu zhòng yáng。
频年此会成千里,环坐如今共一觞。pín nián cǐ huì chéng qiān lǐ,huán zuò rú jīn gòng yī shāng。
且把黄花开笑口,莫因白发搅愁肠。qiě bǎ huáng huā kāi xiào kǒu,mò yīn bái fā jiǎo chóu cháng。
人生聚散浑无定,来岁那知在故乡。rén shēng jù sàn hún wú dìng,lái suì nà zhī zài gù xiāng。