古诗词

王若夫谓水晶蒲萄本出其家求诗

吴芾

君家蒲萄天下奇,奴视百果何其卑。jūn jiā pú táo tiān xià qí,nú shì bǎi guǒ hé qí bēi。
种成满架日蕃衍,清似水晶甘若饴。zhǒng chéng mǎn jià rì fān yǎn,qīng shì shuǐ jīng gān ruò yí。
八月江南风日美,正是人家酒熟时。bā yuè jiāng nán fēng rì měi,zhèng shì rén jiā jiǔ shú shí。
盘中珍果有如此,谁数闽中生荔枝。pán zhōng zhēn guǒ yǒu rú cǐ,shuí shù mǐn zhōng shēng lì zhī。
乡人歆艳竞分种,不过数年条已萎。xiāng rén xīn yàn jìng fēn zhǒng,bù guò shù nián tiáo yǐ wēi。
胡为君家植此树,阅岁数十如新移。hú wèi jūn jiā zhí cǐ shù,yuè suì shù shí rú xīn yí。
我闻尤物天所靳,盛衰颇与人相随。wǒ wén yóu wù tiān suǒ jìn,shèng shuāi pǒ yǔ rén xiāng suí。
君家令祖有贤行,一邑远近人争推。jūn jiā lìng zǔ yǒu xián xíng,yī yì yuǎn jìn rén zhēng tuī。
少虽失身事刀笔,吏之操术皆耻为。shǎo suī shī shēn shì dāo bǐ,lì zhī cāo shù jiē chǐ wèi。
处心积虑人莫及,奉法循理古亦稀。chù xīn jī lǜ rén mò jí,fèng fǎ xún lǐ gǔ yì xī。
人与黄金目不视,身居暗室心不欺。rén yǔ huáng jīn mù bù shì,shēn jū àn shì xīn bù qī。
退处郊坰忍穷困,只教子孙为布衣。tuì chù jiāo jiōng rěn qióng kùn,zhǐ jiào zi sūn wèi bù yī。
天公无以表纯懿,特以此果先见贻。tiān gōng wú yǐ biǎo chún yì,tè yǐ cǐ guǒ xiān jiàn yí。
其孙努力效儒业,表表颖出非常儿。qí sūn nǔ lì xiào rú yè,biǎo biǎo yǐng chū fēi cháng ér。
未壮果能立门户,直上蟾宫攀桂枝。wèi zhuàng guǒ néng lì mén hù,zhí shàng chán gōng pān guì zhī。
自馀虽未登上第,亦已飞鸣到礼闱。zì yú suī wèi dēng shàng dì,yì yǐ fēi míng dào lǐ wéi。
俱传清白守家训,端若此果光陆离。jù chuán qīng bái shǒu jiā xùn,duān ruò cǐ guǒ guāng lù lí。
今君既取以饷我,又复琢句形声诗。jīn jūn jì qǔ yǐ xiǎng wǒ,yòu fù zuó jù xíng shēng shī。
愿君采折多酝酿,积千万石为酒池。yuàn jūn cǎi zhé duō yùn niàng,jī qiān wàn shí wèi jiǔ chí。
客来自此酌不竭,永永百年供寿卮。kè lái zì cǐ zhuó bù jié,yǒng yǒng bǎi nián gōng shòu zhī。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭一解颜,公馀偷得半时闲。wǎn shàng wēi tíng yī jiě yán,gōng yú tōu dé bàn shí xián。
未能投绂寻归路,聊复衔杯对好山。wèi néng tóu fú xún guī lù,liáo fù xián bēi duì hǎo shān。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭指顾间,羊牛来下鸟飞还。wǎn shàng wēi tíng zhǐ gù jiān,yáng niú lái xià niǎo fēi hái。
细思物理须知止,何用区区祇强颜。xì sī wù lǐ xū zhī zhǐ,hé yòng qū qū qí qiáng yán。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭顾四隅,小松环绕几千株。wǎn shàng wēi tíng gù sì yú,xiǎo sōng huán rào jǐ qiān zhū。
他年黛色侵天去,应记栽时是老夫。tā nián dài sè qīn tiān qù,yīng jì zāi shí shì lǎo fū。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望彼苍,时时飞电迸流光。wǎn shàng wēi tíng wàng bǐ cāng,shí shí fēi diàn bèng liú guāng。
嗟人生世须臾里,未必能如电久长。jiē rén shēng shì xū yú lǐ,wèi bì néng rú diàn jiǔ zhǎng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭咏式微,封章再上未容归。wǎn shàng wēi tíng yǒng shì wēi,fēng zhāng zài shàng wèi róng guī。
羡他白鹭凌风去,却向山前自在飞。xiàn tā bái lù líng fēng qù,què xiàng shān qián zì zài fēi。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望远山,望中有水亦回环。wǎn shàng wēi tíng wàng yuǎn shān,wàng zhōng yǒu shuǐ yì huí huán。
终然不似吾庐好,上下山光水色间。zhōng rán bù shì wú lú hǎo,shàng xià shān guāng shuǐ sè jiān。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭览物华,斜阳影里度归鸦。wǎn shàng wēi tíng lǎn wù huá,xié yáng yǐng lǐ dù guī yā。
暮山隔断乡关路,矫首临风眼欲花。mù shān gé duàn xiāng guān lù,jiǎo shǒu lín fēng yǎn yù huā。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭避郁蒸,风生两腋觉身轻。wǎn shàng wēi tíng bì yù zhēng,fēng shēng liǎng yè jué shēn qīng。
更筹只是催归去,不到城头月未生。gèng chóu zhǐ shì cuī guī qù,bù dào chéng tóu yuè wèi shēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭待月生,云头俄涌一轮明。wǎn shàng wēi tíng dài yuè shēng,yún tóu é yǒng yī lún míng。
终朝汩没尘埃里,对此身心觉顿清。zhōng cháo gǔ méi chén āi lǐ,duì cǐ shēn xīn jué dùn qīng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭为少留,亭前暝色已供愁。wǎn shàng wēi tíng wèi shǎo liú,tíng qián míng sè yǐ gōng chóu。
更听画角声悲壮,愈使愁人厌远游。gèng tīng huà jiǎo shēng bēi zhuàng,yù shǐ chóu rén yàn yuǎn yóu。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭力已疲,胡为归计尚迟迟。wǎn shàng wēi tíng lì yǐ pí,hú wèi guī jì shàng chí chí。
如今若便休官去,也胜当初未有时。rú jīn ruò biàn xiū guān qù,yě shèng dāng chū wèi yǒu shí。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭与客同,话头只是说山中。wǎn shàng wēi tíng yǔ kè tóng,huà tóu zhǐ shì shuō shān zhōng。
老来百念消磨尽,只有归心羡暮鸿。lǎo lái bǎi niàn xiāo mó jǐn,zhǐ yǒu guī xīn xiàn mù hóng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望大江,天教千古作金汤。wǎn shàng wēi tíng wàng dà jiāng,tiān jiào qiān gǔ zuò jīn tāng。
中流击楫人何在,徒感兴亡对夕阳。zhōng liú jī jí rén hé zài,tú gǎn xīng wáng duì xī yáng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭景色饶,眼中突兀是凌歊。wǎn shàng wēi tíng jǐng sè ráo,yǎn zhōng tū wù shì líng xiāo。
三千粉黛知何许,只有江山锁寂寥。sān qiān fěn dài zhī hé xǔ,zhǐ yǒu jiāng shān suǒ jì liáo。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭一凭栏,青青最爱谢家山。wǎn shàng wēi tíng yī píng lán,qīng qīng zuì ài xiè jiā shān。
谢公陈迹虽磨灭,馀韵遗风尚可攀。xiè gōng chén jì suī mó miè,yú yùn yí fēng shàng kě pān。