古诗词

哭元帅宗公泽

吴芾

呜呼哀哉元帅公,百世一人不易逢。wū hū āi zāi yuán shuài gōng,bǎi shì yī rén bù yì féng。
堂堂天下想风采,心如铁石气如虹。táng táng tiān xià xiǎng fēng cǎi,xīn rú tiě shí qì rú hóng。
正色立朝不顾死,半生常在谪籍中。zhèng sè lì cháo bù gù sǐ,bàn shēng cháng zài zhé jí zhōng。
真金百鍊愈不变,流水万折归必东。zhēn jīn bǎi liàn yù bù biàn,liú shuǐ wàn zhé guī bì dōng。
落落奇才世莫识,欲知劲草须疾风。luò luò qí cái shì mò shí,yù zhī jìn cǎo xū jí fēng。
维时中原丁祸乱,尘氛涨天天蒙蒙。wéi shí zhōng yuán dīng huò luàn,chén fēn zhǎng tiān tiān méng méng。
众人畏缩公独奋,毅然来建中兴功。zhòng rén wèi suō gōng dú fèn,yì rán lái jiàn zhōng xīng gōng。
雄图一定百废举,复见南阳起卧龙。xióng tú yī dìng bǎi fèi jǔ,fù jiàn nán yáng qǐ wò lóng。
呜呼哀哉元帅公,翩然遗世何匆匆。wū hū āi zāi yuán shuài gōng,piān rán yí shì hé cōng cōng。
无乃天上亦乏才,故促我公还帝宫。wú nǎi tiān shàng yì fá cái,gù cù wǒ gōng hái dì gōng。
公还帝宫应有用,何忍坐视四海穷。gōng hái dì gōng yīng yǒu yòng,hé rěn zuò shì sì hǎi qióng。
吁哉四海正困穷,兴仆植僵赖有公。xū zāi sì hǎi zhèng kùn qióng,xīng pū zhí jiāng lài yǒu gōng。
公虽居东都,天下日望公登庸。gōng suī jū dōng dōu,tiān xià rì wàng gōng dēng yōng。
公今既云亡,天下不知何时康。gōng jīn jì yún wáng,tiān xià bù zhī hé shí kāng。
正如济巨川,中流失舟航。zhèng rú jì jù chuān,zhōng liú shī zhōu háng。
当今士夫岂无人,请问谁有公器业,谁如公忠良。dāng jīn shì fū qǐ wú rén,qǐng wèn shuí yǒu gōng qì yè,shuí rú gōng zhōng liáng。
公虽不为相,德望震要荒。gōng suī bù wèi xiāng,dé wàng zhèn yào huāng。
公虽非世将,威棱詟豺狼。gōng suī fēi shì jiāng,wēi léng zhé chái láng。
伟哉奇节冠今古,我试一二聊铺张。wěi zāi qí jié guān jīn gǔ,wǒ shì yī èr liáo pù zhāng。
靖康元年冬,敌人正披猖。jìng kāng yuán nián dōng,dí rén zhèng pī chāng。
庙堂惊失色,愁睹赤白囊。miào táng jīng shī sè,chóu dǔ chì bái náng。
公首慨然乞奉使,欲以口伐定扰攘。gōng shǒu kǎi rán qǐ fèng shǐ,yù yǐ kǒu fá dìng rǎo rǎng。
朝廷是时未知公,公之蚤志不获偿。cháo tíng shì shí wèi zhī gōng,gōng zhī zǎo zhì bù huò cháng。
忧国耿耿思自效,再乞守土河之旁。yōu guó gěng gěng sī zì xiào,zài qǐ shǒu tǔ hé zhī páng。
命下得磁州,翌日径束装。mìng xià dé cí zhōu,yì rì jìng shù zhuāng。
下车未三日,边骑已及疆。xià chē wèi sān rì,biān qí yǐ jí jiāng。
敌人闻之亟退舍,匹马不敢临城隍。dí rén wén zhī jí tuì shě,pǐ mǎ bù gǎn lín chéng huáng。
顷之得兵数十万,康邸赖公王业昌。qǐng zhī dé bīng shù shí wàn,kāng dǐ lài gōng wáng yè chāng。
及公领留守,北顾宽吾王。jí gōng lǐng liú shǒu,běi gù kuān wú wáng。
恩威两得所,春雨兮秋霜。ēn wēi liǎng dé suǒ,chūn yǔ xī qiū shuāng。
馀刃曾不劳,危弱成安强。yú rèn céng bù láo,wēi ruò chéng ān qiáng。
奸雄悉胆落,谁敢乱纪纲。jiān xióng xī dǎn luò,shuí gǎn luàn jì gāng。
呜呼哀哉公死矣,民今有粟安得尝。wū hū āi zāi gōng sǐ yǐ,mín jīn yǒu sù ān dé cháng。
狙诈乘我虚,近复陷洛阳。jū zhà chéng wǒ xū,jìn fù xiàn luò yáng。
洛阳去东都,雉堞遥相望。luò yáng qù dōng dōu,zhì dié yáo xiāng wàng。
不闻敢侵犯,岂是军无粮。bù wén gǎn qīn fàn,qǐ shì jūn wú liáng。
祇畏我公霹雳手,气慑不复思南翔。qí wèi wǒ gōng pī lì shǒu,qì shè bù fù sī nán xiáng。
呜呼哀哉公死矣,秋高马肥谁与防。wū hū āi zāi gōng sǐ yǐ,qiū gāo mǎ féi shuí yǔ fáng。
天子久东狩,去冬幸维扬。tiān zi jiǔ dōng shòu,qù dōng xìng wéi yáng。
都人心恋主,谓言何相忘。dōu rén xīn liàn zhǔ,wèi yán hé xiāng wàng。
朝夕望回辇,断肠还断肠。cháo xī wàng huí niǎn,duàn cháng hái duàn cháng。
公独以死请,再请意愈刚。gōng dú yǐ sǐ qǐng,zài qǐng yì yù gāng。
呜呼哀哉公死矣,万乘何当归大梁。wū hū āi zāi gōng sǐ yǐ,wàn chéng hé dāng guī dà liáng。
咄咄食肉人,尚踵蔡与王。duō duō shí ròu rén,shàng zhǒng cài yǔ wáng。
奸谀蔽人主,痛毒流万邦。jiān yú bì rén zhǔ,tòng dú liú wàn bāng。
人怨天且怒,意气犹洋洋。rén yuàn tiān qiě nù,yì qì yóu yáng yáng。
所冀我公当轴日,尽死此曹膏剑铓。suǒ jì wǒ gōng dāng zhóu rì,jǐn sǐ cǐ cáo gāo jiàn máng。
呜呼哀哉公死矣,始知国病在膏肓。wū hū āi zāi gōng sǐ yǐ,shǐ zhī guó bìng zài gāo huāng。
我公我公经济才,设施曾未竟所长。wǒ gōng wǒ gōng jīng jì cái,shè shī céng wèi jìng suǒ zhǎng。
但留英声与后世,永与日月争辉光。dàn liú yīng shēng yǔ hòu shì,yǒng yǔ rì yuè zhēng huī guāng。
此死于公亦何憾,顾我但为天下伤。cǐ sǐ yú gōng yì hé hàn,gù wǒ dàn wèi tiān xià shāng。
我闻天下哭公者,哀痛不翅父母丧。wǒ wén tiān xià kū gōng zhě,āi tòng bù chì fù mǔ sàng。
父母生我而已耳,岂能保我身无殃。fù mǔ shēng wǒ ér yǐ ěr,qǐ néng bǎo wǒ shēn wú yāng。
邦人此时失所依,波迸东下纷苍黄。bāng rén cǐ shí shī suǒ yī,bō bèng dōng xià fēn cāng huáng。
我公我公不复见,秋风在处生凄凉。wǒ gōng wǒ gōng bù fù jiàn,qiū fēng zài chù shēng qī liáng。
百身傥可赎,我愿先以微躯当。bǎi shēn tǎng kě shú,wǒ yuàn xiān yǐ wēi qū dāng。
灵丹傥可活,我愿万金购其方。líng dān tǎng kě huó,wǒ yuàn wàn jīn gòu qí fāng。
彷徨愧无起公计,安得长喙号穹苍。páng huáng kuì wú qǐ gōng jì,ān dé zhǎng huì hào qióng cāng。
呜呼哀哉元帅公,太平时节君不容。wū hū āi zāi yuán shuài gōng,tài píng shí jié jūn bù róng。
及至艰难君始用,民之无禄天不容。jí zhì jiān nán jūn shǐ yòng,mín zhī wú lù tiān bù róng。
呜呼哀哉元帅公,古来有生皆有终。wū hū āi zāi yuán shuài gōng,gǔ lái yǒu shēng jiē yǒu zhōng。
唯公存亡系休戚,千年万口长怨恫。wéi gōng cún wáng xì xiū qī,qiān nián wàn kǒu zhǎng yuàn dòng。
嗟我草茅一贱士,念此抑郁气拂胸。jiē wǒ cǎo máo yī jiàn shì,niàn cǐ yì yù qì fú xiōng。
衔哀挥涕何有极,愿以此诗铭鼎钟。xián āi huī tì hé yǒu jí,yuàn yǐ cǐ shī míng dǐng zhōng。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和朱世同夜闻竹声

吴芾

醉卧空斋静绝人,夜阑霜月白纷纷。zuì wò kōng zhāi jìng jué rén,yè lán shuāng yuè bái fēn fēn。
寒生枕上浑无梦,声到窗前疑是君。hán shēng zhěn shàng hún wú mèng,shēng dào chuāng qián yí shì jūn。
玉轸谁家调古曲,铁衣何处角孤军。yù zhěn shuí jiā diào gǔ qū,tiě yī hé chù jiǎo gū jūn。
羡君写入新诗里,清壮还应过所闻。xiàn jūn xiě rù xīn shī lǐ,qīng zhuàng hái yīng guò suǒ wén。

和刘与几悟昔

吴芾

先生岂是傲当时,知向名场早识机。xiān shēng qǐ shì ào dāng shí,zhī xiàng míng chǎng zǎo shí jī。
扰扰半生蝴蝶梦,休休今日绿蓑衣。rǎo rǎo bàn shēng hú dié mèng,xiū xiū jīn rì lǜ suō yī。
笔端信有江山助,醉里从教日月飞。bǐ duān xìn yǒu jiāng shān zhù,zuì lǐ cóng jiào rì yuè fēi。
应笑蘧生回首晚,才知四十九年非。yīng xiào qú shēng huí shǒu wǎn,cái zhī sì shí jiǔ nián fēi。

感旧

吴芾

达宦吾乡旧罕闻,跻荣两禁止三人。dá huàn wú xiāng jiù hǎn wén,jī róng liǎng jìn zhǐ sān rén。
二公嗟已归长夜,一老知能得几春。èr gōng jiē yǐ guī zhǎng yè,yī lǎo zhī néng dé jǐ chūn。
轩冕但堪遮俗眼,湖山正好乐天真。xuān miǎn dàn kān zhē sú yǎn,hú shān zhèng hǎo lè tiān zhēn。
不妨日日花前醉,已是行年及七旬。bù fáng rì rì huā qián zuì,yǐ shì xíng nián jí qī xún。

范丞相生日

吴芾

郁郁葱葱瑞气新,中兴周室复生申。yù yù cōng cōng ruì qì xīn,zhōng xīng zhōu shì fù shēng shēn。
半千休运逢良月,十二祥蓂表庆辰。bàn qiān xiū yùn féng liáng yuè,shí èr xiáng míng biǎo qìng chén。
自有元勋书史册,漫留遗爱及邦人。zì yǒu yuán xūn shū shǐ cè,màn liú yí ài jí bāng rén。
愿同四海跻仁寿,剩赏蟠桃几万春。yuàn tóng sì hǎi jī rén shòu,shèng shǎng pán táo jǐ wàn chūn。

老妻生朝为寿

吴芾

人生七十古来稀,我幸君今及见之。rén shēng qī shí gǔ lái xī,wǒ xìng jūn jīn jí jiàn zhī。
教得子能传素业,养成孙亦守清规。jiào dé zi néng chuán sù yè,yǎng chéng sūn yì shǒu qīng guī。
禀生坎坷今当泰,积善初终志不移。bǐng shēng kǎn kě jīn dāng tài,jī shàn chū zhōng zhì bù yí。
白首喜为林下伴,愿从今日到期颐。bái shǒu xǐ wèi lín xià bàn,yuàn cóng jīn rì dào qī yí。

余年七十辄和乐天诗以自广

吴芾

已是年龄及七旬,田园稍给未全贫。yǐ shì nián líng jí qī xún,tián yuán shāo gěi wèi quán pín。
儿孙初识传儒业,世俗还称作贵人。ér sūn chū shí chuán rú yè,shì sú hái chēng zuò guì rén。
门外湖山浑可乐,沙头鸥鹭更相亲。mén wài hú shān hún kě lè,shā tóu ōu lù gèng xiāng qīn。
莫将尘事干吾虑,已向君王乞此身。mò jiāng chén shì gàn wú lǜ,yǐ xiàng jūn wáng qǐ cǐ shēn。

曾元伯以余七十用韵见庆复和之

吴芾

迂疏如我世间稀,自笑于时百不宜。yū shū rú wǒ shì jiān xī,zì xiào yú shí bǎi bù yí。
但欲平生无鬼责,岂期长命有天知。dàn yù píng shēng wú guǐ zé,qǐ qī zhǎng mìng yǒu tiān zhī。
七旬虽慰白司马,三黜空惭柳士师。qī xún suī wèi bái sī mǎ,sān chù kōng cán liǔ shì shī。
多谢君诗远相庆,一披顿解老人颐。duō xiè jūn shī yuǎn xiāng qìng,yī pī dùn jiě lǎo rén yí。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

坐阅流年已七旬,从前忧道不忧贫。zuò yuè liú nián yǐ qī xún,cóng qián yōu dào bù yōu pín。
肯教世指为痴汉,只愿乡称作善人。kěn jiào shì zhǐ wèi chī hàn,zhǐ yuàn xiāng chēng zuò shàn rén。
老去固应忘物我,归来岂是负君亲。lǎo qù gù yīng wàng wù wǒ,guī lái qǐ shì fù jūn qīn。
尝闻知进须知退,庶得终全不辱身。cháng wén zhī jìn xū zhī tuì,shù dé zhōng quán bù rǔ shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

乞得行年到七旬,归田不问富和贫。qǐ dé xíng nián dào qī xún,guī tián bù wèn fù hé pín。
初非洁己为高士,但欲颐心如古人。chū fēi jié jǐ wèi gāo shì,dàn yù yí xīn rú gǔ rén。
每对青山常意适,才逢白叟便情亲。měi duì qīng shān cháng yì shì,cái féng bái sǒu biàn qíng qīn。
静中百念俱灰灭,识破浮生梦幻身。jìng zhōng bǎi niàn jù huī miè,shí pò fú shēng mèng huàn shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

封章上达已经旬,所乞原非为贱贫。fēng zhāng shàng dá yǐ jīng xún,suǒ qǐ yuán fēi wèi jiàn pín。
七秩自知非久客,一心只欲作闲人。qī zhì zì zhī fēi jiǔ kè,yī xīn zhǐ yù zuò xián rén。
虽惭绿鬓朱颜改,却喜清泉白石亲。suī cán lǜ bìn zhū yán gǎi,què xǐ qīng quán bái shí qīn。
荣辱是非都不问,尊前且乐自由身。róng rǔ shì fēi dōu bù wèn,zūn qián qiě lè zì yóu shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

先子春秋仅八旬,一生多难只安贫。xiān zi chūn qiū jǐn bā xún,yī shēng duō nán zhǐ ān pín。
岂期有子登清禁,亦复如今作老人。qǐ qī yǒu zi dēng qīng jìn,yì fù rú jīn zuò lǎo rén。
共羡浮荣光故里,自惭实德忝吾亲。gòng xiàn fú róng guāng gù lǐ,zì cán shí dé tiǎn wú qīn。
从前万事皆逾分,只合归休保此身。cóng qián wàn shì jiē yú fēn,zhǐ hé guī xiū bǎo cǐ shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

新岁妻孥庆七旬,遍赒邻里及孤贫。xīn suì qī nú qìng qī xún,biàn zhōu lín lǐ jí gū pín。
高年满座有醉客,丐者塞涂无馁人。gāo nián mǎn zuò yǒu zuì kè,gài zhě sāi tú wú něi rén。
平日要同人喜乐,此时宁间物疏亲。píng rì yào tóng rén xǐ lè,cǐ shí níng jiān wù shū qīn。
馀生自度浑能几,讵可徒劳负此身。yú shēng zì dù hún néng jǐ,jù kě tú láo fù cǐ shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

故园春到已三旬,满目繁华未觉贫。gù yuán chūn dào yǐ sān xún,mǎn mù fán huá wèi jué pín。
年老得逢无事日,心闲不类有官人。nián lǎo dé féng wú shì rì,xīn xián bù lèi yǒu guān rén。
戴花休管头无那,酌酒何妨手自亲。dài huā xiū guǎn tóu wú nà,zhuó jiǔ hé fáng shǒu zì qīn。
七十人生从古少,安知来岁有吾身。qī shí rén shēng cóng gǔ shǎo,ān zhī lái suì yǒu wú shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

忆在霜台未六旬,尝陈仕宦纵家贫。yì zài shuāng tái wèi liù xún,cháng chén shì huàn zòng jiā pín。
岂容七十不纳禄,却为斗升犹牧人。qǐ róng qī shí bù nà lù,què wèi dòu shēng yóu mù rén。
年齿幸吾今已及,官曹从此不应亲。nián chǐ xìng wú jīn yǐ jí,guān cáo cóng cǐ bù yīng qīn。
愿天许遂终焉志,养此疏慵老大身。yuàn tiān xǔ suì zhōng yān zhì,yǎng cǐ shū yōng lǎo dà shēn。

余既和乐天诗而喜于年及之心犹不能自已又复再和八首

吴芾

一年三百有馀旬,举世栖栖苦迫贫。yī nián sān bǎi yǒu yú xún,jǔ shì qī qī kǔ pò pín。
得享安宁七十岁,已胜衰谢万千人。dé xiǎng ān níng qī shí suì,yǐ shèng shuāi xiè wàn qiān rén。
好官纵使登三事,荣养何由及二亲。hǎo guān zòng shǐ dēng sān shì,róng yǎng hé yóu jí èr qīn。
争似山间林下坐,无忧无毁足全身。zhēng shì shān jiān lín xià zuò,wú yōu wú huǐ zú quán shēn。