古诗词

代求子绍上魏邸寿诗

楼钥

皇家基业天与隆,金枝玉叶盘石宗。huáng jiā jī yè tiān yǔ lóng,jīn zhī yù yè pán shí zōng。
我皇圣德摩苍穹,朱邸森列庆所钟。wǒ huáng shèng dé mó cāng qióng,zhū dǐ sēn liè qìng suǒ zhōng。
仲氏吹篪何雍雍,云梦八九罗心胸。zhòng shì chuī chí hé yōng yōng,yún mèng bā jiǔ luó xīn xiōng。
群经读遍巾箱中,笔端豪气舒长虹。qún jīng dú biàn jīn xiāng zhōng,bǐ duān háo qì shū zhǎng hóng。
殿前玉佩声冬珑,天人眉宇辉宸枫。diàn qián yù pèi shēng dōng lóng,tiān rén méi yǔ huī chén fēng。
大名起魏茅士封,黄幡豹尾双镇雄。dà míng qǐ wèi máo shì fēng,huáng fān bào wěi shuāng zhèn xióng。
宣城名郡烦凭熊,政绩越过黄与龚。xuān chéng míng jùn fán píng xióng,zhèng jì yuè guò huáng yǔ gōng。
楼前叠嶂横云空,佳句不减玄晖工。lóu qián dié zhàng héng yún kōng,jiā jù bù jiǎn xuán huī gōng。
贤王易镇甬水东,阳春有脚皆仁风。xián wáng yì zhèn yǒng shuǐ dōng,yáng chūn yǒu jiǎo jiē rén fēng。
百蛮面内文轨同,坐清聚蚁驱屯蜂。bǎi mán miàn nèi wén guǐ tóng,zuò qīng jù yǐ qū tún fēng。
碧海万里楼船通,天子神圣非臣功。bì hǎi wàn lǐ lóu chuán tōng,tiān zi shén shèng fēi chén gōng。
薰风入弦槐阴浓,新荷泛绿榴花红。xūn fēng rù xián huái yīn nóng,xīn hé fàn lǜ liú huā hóng。
晓来佳气飞青葱,惊诧野老田家翁。xiǎo lái jiā qì fēi qīng cōng,jīng chà yě lǎo tián jiā wēng。
箫鼓动地光融融,堂上帝子方雍容。xiāo gǔ dòng dì guāng róng róng,táng shàng dì zi fāng yōng róng。
清旦燕贺簪笏丛,负弩小吏随登龙。qīng dàn yàn hè zān hù cóng,fù nǔ xiǎo lì suí dēng lóng。
由来降灵自神嵩,难老何用齐乔松。yóu lái jiàng líng zì shén sōng,nán lǎo hé yòng qí qiáo sōng。
年年箕翼寿两宫,捧觞戏彩俱无穷。nián nián jī yì shòu liǎng gōng,pěng shāng xì cǎi jù wú qióng。
楼钥

楼钥

楼钥(1137~1213)南宋大臣、文学家。字大防,又字启伯,号攻媿主人,明州鄞县(今属浙江宁波)人。楼璩的三子,有兄长楼鐊、楼锡,与袁方、袁燮师事王默、李鸿渐、李若讷、郑锷等人。隆兴元年(1163年)进士及第。历官温州教授,起居郎兼中书舍人,大定九年(1169年),随舅父贺正旦使汪大猷出使金朝。嘉定六年(1213年)卒,谥宣献。袁燮写有行状。有子楼淳、楼濛(早夭)、楼潚、楼治,皆以荫入仕。历官温州教授、乐清知县、翰林学士、吏部尚书兼翰林侍讲、资政殿学士、知太平州。 乾道间,以书状官从舅父汪大猷使金,按日记叙途中所闻,成《北行日录》。 楼钥的作品>>

猜您喜欢

王原庆诉盘餐萧然走笔次韵

楼钥

莫嗜鳆鱼如老曹,但应菜饭学参寥。mò shì fù yú rú lǎo cáo,dàn yīng cài fàn xué cān liáo。
坡翁晚节更清苦,玉糁新羹手自调。pō wēng wǎn jié gèng qīng kǔ,yù sǎn xīn gēng shǒu zì diào。

从子涤濯寒纳凉

楼钥

杨柳阴阴映粉墙,密云藏雨晚来凉。yáng liǔ yīn yīn yìng fěn qiáng,mì yún cáng yǔ wǎn lái liáng。
高荷欲出栏干上,笑挹红英吸净香。gāo hé yù chū lán gàn shàng,xiào yì hóng yīng xī jìng xiāng。

慈溪道中

楼钥

双橹真成鹅鹳鸣,客愁厌苦梦魂惊。shuāng lǔ zhēn chéng é guàn míng,kè chóu yàn kǔ mèng hún jīng。
须臾寖觉耳根熟,一觉醒来天已明。xū yú jìn jué ěr gēn shú,yī jué xǐng lái tiān yǐ míng。

即事

楼钥

十日阴寒雪不成,腊残春近更霜晴。shí rì yīn hán xuě bù chéng,là cán chūn jìn gèng shuāng qíng。
深山高卧如春暖,绕鬓飞蚊自在鸣。shēn shān gāo wò rú chūn nuǎn,rào bìn fēi wén zì zài míng。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

旧家桃李种河阳,今日红梅自楚湘。jiù jiā táo lǐ zhǒng hé yáng,jīn rì hóng méi zì chǔ xiāng。
根垡送春君意重,为移绝艳到吾乡。gēn fá sòng chūn jūn yì zhòng,wèi yí jué yàn dào wú xiāng。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

黄姑曾为点冰肌,亦有缁尘染素衣。huáng gū céng wèi diǎn bīng jī,yì yǒu zī chén rǎn sù yī。
何似烟脂天赐与,暗香犹在是耶非。hé shì yān zhī tiān cì yǔ,àn xiāng yóu zài shì yé fēi。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

为君手种向南堂,误认昌州移海棠。wèi jūn shǒu zhǒng xiàng nán táng,wù rèn chāng zhōu yí hǎi táng。
元是玉妃生酒晕,帐中仍带返魂香。yuán shì yù fēi shēng jiǔ yūn,zhàng zhōng réng dài fǎn hún xiāng。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

前身施粉忌太白,今日施朱恐太红。qián shēn shī fěn jì tài bái,jīn rì shī zhū kǒng tài hóng。
说似旁人刚不信,清香万斛在花中。shuō shì páng rén gāng bù xìn,qīng xiāng wàn hú zài huā zhōng。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

殿后鞓红色漫秾,绛桃空自笑春风。diàn hòu tīng hóng sè màn nóng,jiàng táo kōng zì xiào chūn fēng。
何人击碎珊瑚树,恼得瑶姬面发红。hé rén jī suì shān hú shù,nǎo dé yáo jī miàn fā hóng。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

旧见寒花蜡蒂红,宁知沁入雪肤中。jiù jiàn hán huā là dì hóng,níng zhī qìn rù xuě fū zhōng。
绝怜金谷佳人坠,到地馀香散晓风。jué lián jīn gǔ jiā rén zhuì,dào dì yú xiāng sàn xiǎo fēng。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

梅花几种尽相闻,老矣才欣见此君。méi huā jǐ zhǒng jǐn xiāng wén,lǎo yǐ cái xīn jiàn cǐ jūn。
相与对花文字饮,绝胜歌舞醉红裙。xiāng yǔ duì huā wén zì yǐn,jué shèng gē wǔ zuì hóng qún。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

人闲丹桂亦微黄,未见红葩解有香。rén xián dān guì yì wēi huáng,wèi jiàn hóng pā jiě yǒu xiāng。
惟喜此花兼众美,麝脐薰彻绛纱囊。wéi xǐ cǐ huā jiān zhòng měi,shè qí xūn chè jiàng shā náng。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

初移湘水一枝春,剩馥还欣为我分。chū yí xiāng shuǐ yī zhī chūn,shèng fù hái xīn wèi wǒ fēn。
梦入山房三十树,何时醉倒看红云。mèng rù shān fáng sān shí shù,hé shí zuì dào kàn hóng yún。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

岁晚红英绕冻柯,玉人无那醉颜酡。suì wǎn hóng yīng rào dòng kē,yù rén wú nà zuì yán tuó。
广平赋就如逢汝,铁石心肠可柰何。guǎng píng fù jiù rú féng rǔ,tiě shí xīn cháng kě nài hé。

谢潘端叔惠红梅

楼钥

少陵年后咏花开,未见烟脂一抹腮。shǎo líng nián hòu yǒng huā kāi,wèi jiàn yān zhī yī mǒ sāi。
可惜当时诗兴动,止因东阁看官梅。kě xī dāng shí shī xīng dòng,zhǐ yīn dōng gé kàn guān méi。