古诗词

初至青湘闻安仁帅司为曹成所袭四首

胡寅

风急滩声乱,云红雪意酣。fēng jí tān shēng luàn,yún hóng xuě yì hān。
空庭初霰集,寒砚忽冰涵。kōng tíng chū xiàn jí,hán yàn hū bīng hán。
天造推移密,人情冷暖谙。tiān zào tuī yí mì,rén qíng lěng nuǎn ān。
江头聊问信,春到一枝南。jiāng tóu liáo wèn xìn,chūn dào yī zhī nán。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

宁乡有感与仁仲彦达同行

胡寅

太和薰宇宙,王旅不亲征。tài hé xūn yǔ zhòu,wáng lǚ bù qīn zhēng。
雁北同兄弟,莺迁得友生。yàn běi tóng xiōng dì,yīng qiān dé yǒu shēng。
正便春入望,莫厌雨稽程。zhèng biàn chūn rù wàng,mò yàn yǔ jī chéng。
何限山花发,遥看为拟名。hé xiàn shān huā fā,yáo kàn wèi nǐ míng。

过益阳

胡寅

侨寄家连楚,归游岳背衡。qiáo jì jiā lián chǔ,guī yóu yuè bèi héng。
川原渐旧国,鲑菜惬平生。chuān yuán jiàn jiù guó,guī cài qiè píng shēng。
淮海风难定,江湖浪岂平。huái hǎi fēng nán dìng,jiāng hú làng qǐ píng。
春融一杯酒,下马且同倾。chūn róng yī bēi jiǔ,xià mǎ qiě tóng qīng。

和仁仲过滨江

胡寅

沩山未暇往,石磴上云端。wéi shān wèi xiá wǎng,shí dèng shàng yún duān。
初识清修路,遥怜菡萏寒。chū shí qīng xiū lù,yáo lián hàn dàn hán。
野宽耕仅有,民殄政犹残。yě kuān gēng jǐn yǒu,mín tiǎn zhèng yóu cán。
总使林泉稳,那能寝饭安。zǒng shǐ lín quán wěn,nà néng qǐn fàn ān。

遇雨晚宿和彦达

胡寅

天以春归野,云将雨暗山。tiān yǐ chūn guī yě,yún jiāng yǔ àn shān。
三人行甚乐,五字句何艰。sān rén xíng shén lè,wǔ zì jù hé jiān。
每喜诗偿债,还须酒破颜。měi xǐ shī cháng zhài,hái xū jiǔ pò yán。
禽声接芳树,和气亦关关。qín shēng jiē fāng shù,hé qì yì guān guān。

出益阳和仁仲

胡寅

兀梦三山马,投鞭四壁家。wù mèng sān shān mǎ,tóu biān sì bì jiā。
暮天云泼墨,春树雪添花。mù tiān yún pō mò,chūn shù xuě tiān huā。
游宦初无补,归休渐有涯。yóu huàn chū wú bǔ,guī xiū jiàn yǒu yá。
渺然江海兴,篷笠钓烟沙。miǎo rán jiāng hǎi xīng,péng lì diào yān shā。

夜大风雪次日快晴

胡寅

造物非难料,寒温本一家。zào wù fēi nán liào,hán wēn běn yī jiā。
冲风来雨雪,暖日放莺花。chōng fēng lái yǔ xuě,nuǎn rì fàng yīng huā。
行矣春方嫩,悠哉兴未涯。xíng yǐ chūn fāng nèn,yōu zāi xīng wèi yá。
芦蒿媚烟渚,荻笋破江沙。lú hāo mèi yān zhǔ,dí sǔn pò jiāng shā。

溯江濡滞

胡寅

何处难忘酒,舟行不进时。hé chù nán wàng jiǔ,zhōu xíng bù jìn shí。
漫流迷纤道,数日诮篙师。màn liú mí xiān dào,shù rì qiào gāo shī。
近树久犹见,远山都未移。jìn shù jiǔ yóu jiàn,yuǎn shān dōu wèi yí。
此时无一盏,吾意亦纾迟。cǐ shí wú yī zhǎn,wú yì yì shū chí。

赋永宁严老幻庵

胡寅

物理初无妄,云何以幻观。wù lǐ chū wú wàng,yún hé yǐ huàn guān。
得非心有碍,坐使肉生瘢。dé fēi xīn yǒu ài,zuò shǐ ròu shēng bān。
日月当天久,山河著地安。rì yuè dāng tiān jiǔ,shān hé zhù dì ān。
波斯不别宝,学道古来难。bō sī bù bié bǎo,xué dào gǔ lái nán。

和叔夏游双峰二首

胡寅

有佛留深境,无僧阐大音。yǒu fú liú shēn jìng,wú sēng chǎn dà yīn。
殷勤五字句,摇荡众香林。yīn qín wǔ zì jù,yáo dàng zhòng xiāng lín。
自适登临兴,谁窥隐显心。zì shì dēng lín xīng,shuí kuī yǐn xiǎn xīn。
从来多暇日,悔不早追寻。cóng lái duō xiá rì,huǐ bù zǎo zhuī xún。

和叔夏游双峰二首

胡寅

山拥交加翠,风传琐碎音。shān yōng jiāo jiā cuì,fēng chuán suǒ suì yīn。
想闻尊有酒,待得月穿林。xiǎng wén zūn yǒu jiǔ,dài dé yuè chuān lín。
真乐难陪席,芜词漫写心。zhēn lè nán péi xí,wú cí màn xiě xīn。
要须专一壑,散策每相寻。yào xū zhuān yī hè,sàn cè měi xiāng xún。

碧泉芍药四首

胡寅

春事纷纶去,槐阴襞积来。chūn shì fēn lún qù,huái yīn bì jī lái。
此花方靓丽,待我正徘徊。cǐ huā fāng jìng lì,dài wǒ zhèng pái huái。
堕砌晨霞烂,凌波锦帐开。duò qì chén xiá làn,líng bō jǐn zhàng kāi。
有怀能赋客,把酒独登台。yǒu huái néng fù kè,bǎ jiǔ dú dēng tái。

碧泉芍药四首

胡寅

乐水频频到,寻花特特来。lè shuǐ pín pín dào,xún huā tè tè lái。
馀春初自媚,清赏未能回。yú chūn chū zì mèi,qīng shǎng wèi néng huí。
雨裹仙苞重,风扶秀脸开。yǔ guǒ xiān bāo zhòng,fēng fú xiù liǎn kāi。
宝刀移造化,单叶变楼台。bǎo dāo yí zào huà,dān yè biàn lóu tái。

和单令春日

胡寅

新历自披展,故交谁与欢。xīn lì zì pī zhǎn,gù jiāo shuí yǔ huān。
颜容羞把镜,菘韭强登盘。yán róng xiū bǎ jìng,sōng jiǔ qiáng dēng pán。
袖手笼东老,侵肌料峭寒。xiù shǒu lóng dōng lǎo,qīn jī liào qiào hán。
大钧方播物,吾道岂艰难。dà jūn fāng bō wù,wú dào qǐ jiān nán。

新春即事二首

胡寅

竹爆腊寒尽,桃符春事来。zhú bào là hán jǐn,táo fú chūn shì lái。
和风已披拂,暖日便徘徊。hé fēng yǐ pī fú,nuǎn rì biàn pái huái。
曳杖闲挑菜,攀枝齼摘梅。yè zhàng xián tiāo cài,pān zhī chǔ zhāi méi。
太牢虽有味,岂必胜登台。tài láo suī yǒu wèi,qǐ bì shèng dēng tái。

新春即事二首

胡寅

恰赋春还柳,俄闻地出雷。qià fù chūn hái liǔ,é wén dì chū léi。
雨丝分织作,风籁急喧豗。yǔ sī fēn zhī zuò,fēng lài jí xuān huī。
寂寂炉无火,欣欣瓮有醅。jì jì lú wú huǒ,xīn xīn wèng yǒu pēi。
临寒插羔袖,雪观亦悠哉。lín hán chā gāo xiù,xuě guān yì yōu zāi。
4811234567»