古诗词

初至青湘闻安仁帅司为曹成所袭四首

胡寅

有道持危国,无人识素书。yǒu dào chí wēi guó,wú rén shí sù shū。
屡惊时易失,更觉意难如。lǚ jīng shí yì shī,gèng jué yì nán rú。
莽莽旌旗暗,纷纷组绶纡。mǎng mǎng jīng qí àn,fēn fēn zǔ shòu yū。
白云一天地,今日又迁居。bái yún yī tiān dì,jīn rì yòu qiān jū。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和唐坚伯留题庄舍

胡寅

无端世故若连环,独未忘怀?亩间。wú duān shì gù ruò lián huán,dú wèi wàng huái mǔ jiān。
不问落花随水远,最怜修竹伴人闲。bù wèn luò huā suí shuǐ yuǎn,zuì lián xiū zhú bàn rén xián。
非求垣屋须穷僻,自爱巾车得往还。fēi qiú yuán wū xū qióng pì,zì ài jīn chē dé wǎng hái。
已谕耕奴多艺秫,免教华发变朱颜。yǐ yù gēng nú duō yì shú,miǎn jiào huá fā biàn zhū yán。

和唐坚伯留题庄舍

胡寅

卧看月落半瑶环,起唤清风紫翠间。wò kàn yuè luò bàn yáo huán,qǐ huàn qīng fēng zǐ cuì jiān。
玩意诗书千古乐,放怀天地一身闲。wán yì shī shū qiān gǔ lè,fàng huái tiān dì yī shēn xián。
几多倦鸟归何晚,无限浮云去未还。jǐ duō juàn niǎo guī hé wǎn,wú xiàn fú yún qù wèi hái。
不向此中真得趣,更论盘谷与商颜。bù xiàng cǐ zhōng zhēn dé qù,gèng lùn pán gǔ yǔ shāng yán。

出门偶成

胡寅

饭已柴扉手自开,杖藜三径久徘徊。fàn yǐ chái fēi shǒu zì kāi,zhàng lí sān jìng jiǔ pái huái。
忽惊无雨溪流涨,遥认他山雪浪来。hū jīng wú yǔ xī liú zhǎng,yáo rèn tā shān xuě làng lái。
叶暗青云环舍竹,树团香玉绕池梅。yè àn qīng yún huán shě zhú,shù tuán xiāng yù rào chí méi。
春光已近宜行乐,未怕年华冉冉催。chūn guāng yǐ jìn yí xíng lè,wèi pà nián huá rǎn rǎn cuī。

寄奇父

胡寅

似闻北舍与南邻,各向西畴答问津。shì wén běi shě yǔ nán lín,gè xiàng xī chóu dá wèn jīn。
独使丈人留阒寂,更无佳客奉光尘。dú shǐ zhàng rén liú qù jì,gèng wú jiā kè fèng guāng chén。
思公待泛山阴雪,破闷须携曲米春。sī gōng dài fàn shān yīn xuě,pò mèn xū xié qū mǐ chūn。
往行前言未多识,古来元重老成人。wǎng xíng qián yán wèi duō shí,gǔ lái yuán zhòng lǎo chéng rén。

携酒访奇父小酌竹斋以诗来谢次其韵

胡寅

优游林麓避尘沙,杖策巾横一幅纱。yōu yóu lín lù bì chén shā,zhàng cè jīn héng yī fú shā。
却老自烧金鼎药,醒心时进玉川茶。què lǎo zì shāo jīn dǐng yào,xǐng xīn shí jìn yù chuān chá。
钩窗爱日频迁坐,荫竹流泉屡满洼。gōu chuāng ài rì pín qiān zuò,yīn zhú liú quán lǚ mǎn wā。
常记此欢同醉处,歈歌折柳舞传巴。cháng jì cǐ huān tóng zuì chù,yú gē zhé liǔ wǔ chuán bā。

和奇父再寄首

胡寅

酒影何时有画蛇,灯光不必罩红纱。jiǔ yǐng hé shí yǒu huà shé,dēng guāng bù bì zhào hóng shā。
幸能真率时添菜,未忆柔纤笑捧茶。xìng néng zhēn lǜ shí tiān cài,wèi yì róu xiān xiào pěng chá。
世路风波常起伏,醉乡田地绝隆洼。shì lù fēng bō cháng qǐ fú,zuì xiāng tián dì jué lóng wā。
爱公诗句如清瑟,自比流鱼感瓠巴。ài gōng shī jù rú qīng sè,zì bǐ liú yú gǎn hù bā。

和坚伯碧泉留题

胡寅

欲濯冠缨尘垢侵,梁亭横占一源深。yù zhuó guān yīng chén gòu qīn,liáng tíng héng zhàn yī yuán shēn。
碧纱演漾苍鱼色,黛白因依翠木阴。bì shā yǎn yàng cāng yú sè,dài bái yīn yī cuì mù yīn。
疏沼岂惟三凤饮,买山初听一龙吟。shū zhǎo qǐ wéi sān fèng yǐn,mǎi shān chū tīng yī lóng yín。
请君莫惜来游屡,耆旧风流尚可寻。qǐng jūn mò xī lái yóu lǚ,qí jiù fēng liú shàng kě xún。

赠刘仲固

胡寅

恭惟事契逾三纪,一醉升州十八年。gōng wéi shì qì yú sān jì,yī zuì shēng zhōu shí bā nián。
回念壮游多契阔,欣逢情话重留连。huí niàn zhuàng yóu duō qì kuò,xīn féng qíng huà zhòng liú lián。
珠庭骨相封侯在,金奏诗章落笔传。zhū tíng gǔ xiāng fēng hóu zài,jīn zòu shī zhāng luò bǐ chuán。
预恐西风送离袂,莫孤南阜好林泉。yù kǒng xī fēng sòng lí mèi,mò gū nán fù hǎo lín quán。

谢彦修携具见过

胡寅

识字深惭扬子云,载醪何以塞殷勤。shí zì shēn cán yáng zi yún,zài láo hé yǐ sāi yīn qín。
山腾海浪兼天碧,雨荐秋声映烛闻。shān téng hǎi làng jiān tiān bì,yǔ jiàn qiū shēng yìng zhú wén。
秘藏未能窥佛界,剧谈聊足张吾军。mì cáng wèi néng kuī fú jiè,jù tán liáo zú zhāng wú jūn。
浮蛆玉色人间少,判却陶然引十分。fú qū yù sè rén jiān shǎo,pàn què táo rán yǐn shí fēn。

和彦冲云际院留题

胡寅

久闻幽寺渺云间,且向新诗见一斑。jiǔ wén yōu sì miǎo yún jiān,qiě xiàng xīn shī jiàn yī bān。
不羡宝华承白足,最怜澄水漾秋山。bù xiàn bǎo huá chéng bái zú,zuì lián chéng shuǐ yàng qiū shān。
飞车要度重重岭,系艇还思浅浅湾。fēi chē yào dù zhòng zhòng lǐng,xì tǐng hái sī qiǎn qiǎn wān。
弹指大千何远近,却将游想付无还。dàn zhǐ dà qiān hé yuǎn jìn,què jiāng yóu xiǎng fù wú hái。

十二月二十一日见雪于籍溪

胡寅

何事团炉一笑哗,穷冬才许见琼花。hé shì tuán lú yī xiào huā,qióng dōng cái xǔ jiàn qióng huā。
细论剪刻谁能解,欲斗轻明岂易加。xì lùn jiǎn kè shuí néng jiě,yù dòu qīng míng qǐ yì jiā。
且共落梅纷沼鉴,未须融玉挂檐牙。qiě gòng luò méi fēn zhǎo jiàn,wèi xū róng yù guà yán yá。
知君素有阳春句,可但梁园著赋夸。zhī jūn sù yǒu yáng chūn jù,kě dàn liáng yuán zhù fù kuā。

谢道醇见和

胡寅

畏隹于喁处处哗,先春吹出万林花。wèi zhuī yú yóng chù chù huā,xiān chūn chuī chū wàn lín huā。
要看腊瑞三番白,宁许霜威十倍加。yào kàn là ruì sān fān bái,níng xǔ shuāng wēi shí bèi jiā。
瓦陇未平俄淅沥,冰池难合漫槎牙。wǎ lǒng wèi píng é xī lì,bīng chí nán hé màn chá yá。
若嫌吾土山川暖,蜀客相逢尚可夸。ruò xián wú tǔ shān chuān nuǎn,shǔ kè xiāng féng shàng kě kuā。

二十七日立春夜雪高下尽白闽中所谓大雪也

胡寅

晓来儿女共諠哗,喜见东风扬水花。xiǎo lái ér nǚ gòng xuān huā,xǐ jiàn dōng fēng yáng shuǐ huā。
鹤羽赐衣方一袭,小巅冠玉已三加。hè yǔ cì yī fāng yī xí,xiǎo diān guān yù yǐ sān jiā。
高眠有客关蓬户,低唱无人拍翠牙。gāo mián yǒu kè guān péng hù,dī chàng wú rén pāi cuì yá。
白帝出游应最乐,月旌蜺旆正豪夸。bái dì chū yóu yīng zuì lè,yuè jīng ní pèi zhèng háo kuā。

二十八日快晴

胡寅

阴机谁使弄哗哗,摽彼无梅漫有花。yīn jī shuí shǐ nòng huā huā,biāo bǐ wú méi màn yǒu huā。
银海夜潮犹未落,火轮朝驭早相加。yín hǎi yè cháo yóu wèi luò,huǒ lún cháo yù zǎo xiāng jiā。
应惭馀润归麰麦,未怯隆寒战齿牙。yīng cán yú rùn guī móu mài,wèi qiè lóng hán zhàn chǐ yá。
莫笑鬓毛轻点缀,龙钟奸黠两矜夸。mò xiào bìn máo qīng diǎn zhuì,lóng zhōng jiān xiá liǎng jīn kuā。

读礼至五十始衰有感示彦冲

胡寅

虚斋永昼玩陈编,千古昭昭尚有传。xū zhāi yǒng zhòu wán chén biān,qiān gǔ zhāo zhāo shàng yǒu chuán。
昨梦饱经全盛日,此生俄叹始衰年。zuó mèng bǎo jīng quán shèng rì,cǐ shēng é tàn shǐ shuāi nián。
不须把镜删须雪,且愿疏封拓酒泉。bù xū bǎ jìng shān xū xuě,qiě yuàn shū fēng tuò jiǔ quán。
咫尺刘郎住仙境,桃溪应许刺鱼船。zhǐ chǐ liú láng zhù xiān jìng,táo xī yīng xǔ cì yú chuán。