古诗词

和宣风寺壁间韵

胡寅

客梦到何许,南山桃李园。kè mèng dào hé xǔ,nán shān táo lǐ yuán。
未能忘蜡屐,何意谒金门。wèi néng wàng là jī,hé yì yè jīn mén。
愿举汉三杰,尽戡周陆浑。yuàn jǔ hàn sān jié,jǐn kān zhōu lù hún。
虎皮包剑㦸,农务看村村。hǔ pí bāo jiàn jǐ,nóng wù kàn cūn cūn。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

中秋雨

胡寅

待赏今宵定几人,岂应于毕遽相亲。dài shǎng jīn xiāo dìng jǐ rén,qǐ yīng yú bì jù xiāng qīn。
坐令华烛风头卷,却喜枯檐雨脚匀。zuò lìng huá zhú fēng tóu juǎn,què xǐ kū yán yǔ jiǎo yún。
拱璧何妨藏韫椟,湛铜那得蔽游尘。gǒng bì hé fáng cáng yùn dú,zhàn tóng nà dé bì yóu chén。
明年记取瞻银阙,万里秋光景更新。míng nián jì qǔ zhān yín quē,wàn lǐ qiū guāng jǐng gèng xīn。

忆端子三首

胡寅

当年梦赉见清伊,劲气全归目与眉。dāng nián mèng lài jiàn qīng yī,jìn qì quán guī mù yǔ méi。
髫龀已能庄语笑,嬉游元只在书诗。tiáo chèn yǐ néng zhuāng yǔ xiào,xī yóu yuán zhǐ zài shū shī。
青松不及明堂用,黄壤空馀白玉悲。qīng sōng bù jí míng táng yòng,huáng rǎng kōng yú bái yù bēi。
精爽有无何处去,岂能知我痛心时。jīng shuǎng yǒu wú hé chù qù,qǐ néng zhī wǒ tòng xīn shí。

忆端子三首

胡寅

不知埋玉已经年,忽值生朝倍黯然。bù zhī mái yù yǐ jīng nián,hū zhí shēng cháo bèi àn rán。
空向梦魂期远大,谬于方技觅安全。kōng xiàng mèng hún qī yuǎn dà,miù yú fāng jì mì ān quán。
翩翩翰墨留身后,炯炯精神在目前。piān piān hàn mò liú shēn hòu,jiǒng jiǒng jīng shén zài mù qián。
桂折兰摧千古恨,泪痕那得到黄泉。guì zhé lán cuī qiān gǔ hèn,lèi hén nà dé dào huáng quán。

忆端子三首

胡寅

不见佳儿正一年,钟情难遣故依然。bù jiàn jiā ér zhèng yī nián,zhōng qíng nán qiǎn gù yī rán。
久知朝菌同年寿,终惜童乌早弃捐。jiǔ zhī cháo jūn tóng nián shòu,zhōng xī tóng wū zǎo qì juān。
箧里诗书迷白日,堂中珠玉堕黄泉。qiè lǐ shī shū mí bái rì,táng zhōng zhū yù duò huáng quán。
汝翁去此知多少,安得忘怀未死前。rǔ wēng qù cǐ zhī duō shǎo,ān dé wàng huái wèi sǐ qián。

题叔夏乐谷

胡寅

君知至乐本难名,何事犹令谷应声。jūn zhī zhì lè běn nán míng,hé shì yóu lìng gǔ yīng shēng。
植杖自锄园草绿,挂瓢时浥涧泉清。zhí zhàng zì chú yuán cǎo lǜ,guà piáo shí yì jiàn quán qīng。
了无歌吹娱宾从,只有诗书养性情。le wú gē chuī yú bīn cóng,zhǐ yǒu shī shū yǎng xìng qíng。
却恐仁人尚蒿目,又须凭酒破愁城。què kǒng rén rén shàng hāo mù,yòu xū píng jiǔ pò chóu chéng。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

今年共叹物华迟,春信孤根独早知。jīn nián gòng tàn wù huá chí,chūn xìn gū gēn dú zǎo zhī。
未到书云十五日,已看缀雪两三枝。wèi dào shū yún shí wǔ rì,yǐ kàn zhuì xuě liǎng sān zhī。
寒香宛是临风好,冷艳还于照水宜。hán xiāng wǎn shì lín fēng hǎo,lěng yàn hái yú zhào shuǐ yí。
莫待江头千树暗,只今携酒正当时。mò dài jiāng tóu qiān shù àn,zhǐ jīn xié jiǔ zhèng dāng shí。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

天寒袖薄竹光侵,溪转桥横草阁深。tiān hán xiù báo zhú guāng qīn,xī zhuǎn qiáo héng cǎo gé shēn。
妃子定应来月窟,宁馨谁说是瑶林。fēi zi dìng yīng lái yuè kū,níng xīn shuí shuō shì yáo lín。
颜开玉色春光满,香动冰姿冷不禁。yán kāi yù sè chūn guāng mǎn,xiāng dòng bīng zī lěng bù jìn。
漫道江南好诗句,只夸红蜡与黄金。màn dào jiāng nán hǎo shī jù,zhǐ kuā hóng là yǔ huáng jīn。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

南人惯识赏来迟,北客相逢胜旧知。nán rén guàn shí shǎng lái chí,běi kè xiāng féng shèng jiù zhī。
何必粉图争画样,更劳饧糁乱粘枝。hé bì fěn tú zhēng huà yàng,gèng láo táng sǎn luàn zhān zhī。
天饶绝品千花外,人换新妆一笑宜。tiān ráo jué pǐn qiān huā wài,rén huàn xīn zhuāng yī xiào yí。
佳句定非横笛比,温存疏蕊半开时。jiā jù dìng fēi héng dí bǐ,wēn cún shū ruǐ bàn kāi shí。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

不管霜威日夜侵,肯教飞蝶到深深。bù guǎn shuāng wēi rì yè qīn,kěn jiào fēi dié dào shēn shēn。
六花漫尔呈三白,一萼居然映万林。liù huā màn ěr chéng sān bái,yī è jū rán yìng wàn lín。
软玉香冰空自恼,芳心愁思遣谁禁。ruǎn yù xiāng bīng kōng zì nǎo,fāng xīn chóu sī qiǎn shuí jìn。
市桥江路风流别,枉费千颦买笑金。shì qiáo jiāng lù fēng liú bié,wǎng fèi qiān pín mǎi xiào jīn。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

追陪强韵思犹迟,寄语疏林恐未知。zhuī péi qiáng yùn sī yóu chí,jì yǔ shū lín kǒng wèi zhī。
酒半寻香攀近蕊,夜分然烛照高枝。jiǔ bàn xún xiāng pān jìn ruǐ,yè fēn rán zhú zhào gāo zhī。
莫愁花浪翻天远,且看鲛鮹剪玉宜。mò chóu huā làng fān tiān yuǎn,qiě kàn jiāo shāo jiǎn yù yí。
冠冕众芳归独步,固应桃李不同时。guān miǎn zhòng fāng guī dú bù,gù yīng táo lǐ bù tóng shí。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

冰围风战雪交侵,方是春工属意深。bīng wéi fēng zhàn xuě jiāo qīn,fāng shì chūn gōng shǔ yì shēn。
绿萼已开栽乐谷,一枝那得寄芗林。lǜ è yǐ kāi zāi lè gǔ,yī zhī nà dé jì xiāng lín。
依然照水如相媚,粲者巡檐也未禁。yī rán zhào shuǐ rú xiāng mèi,càn zhě xún yán yě wèi jìn。
香白檀心谁解赋,赖公戛玉更摐金。xiāng bái tán xīn shuí jiě fù,lài gōng jiá yù gèng chuāng jīn。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

好花不恨好诗迟,国色须蒙国士知。hǎo huā bù hèn hǎo shī chí,guó sè xū méng guó shì zhī。
漫比玉容歌璧月,空将鹭羽斗琼枝。màn bǐ yù róng gē bì yuè,kōng jiāng lù yǔ dòu qióng zhī。
旁无绰约天仙对,中有甘酸鼎味宜。páng wú chuò yuē tiān xiān duì,zhōng yǒu gān suān dǐng wèi yí。
闻说北枝开亦遍,一尊相属定何时。wén shuō běi zhī kāi yì biàn,yī zūn xiāng shǔ dìng hé shí。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

爱花从使二毛侵,叹赏孤高与靓深。ài huā cóng shǐ èr máo qīn,tàn shǎng gū gāo yǔ jìng shēn。
调护腊前珠结蕊,荡摇年后玉成林。diào hù là qián zhū jié ruǐ,dàng yáo nián hòu yù chéng lín。
莫教三弄飘飘落,剩把千篇得得禁。mò jiào sān nòng piāo piāo luò,shèng bǎ qiān piān dé dé jìn。
姑射肌肤最温润,夜眠无用辟寒金。gū shè jī fū zuì wēn rùn,yè mián wú yòng pì hán jīn。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

的皪凝情开自迟,风亭微馥许君知。de lì níng qíng kāi zì chí,fēng tíng wēi fù xǔ jūn zhī。
直须藉草倾松叶,绝胜登楼唱竹枝。zhí xū jí cǎo qīng sōng yè,jué shèng dēng lóu chàng zhú zhī。
韩寿香囊难取似,何郎粉面且随宜。hán shòu xiāng náng nán qǔ shì,hé láng fěn miàn qiě suí yí。
岂知万颗垂黄实,擢秀前村夜雪时。qǐ zhī wàn kē chuí huáng shí,zhuó xiù qián cūn yè xuě shí。

冬至前半月赴季父梅花之集与韩蒲向宪唐干诸人唱和十首

胡寅

不辞开后苦寒侵,为与骚人托契深。bù cí kāi hòu kǔ hán qīn,wèi yǔ sāo rén tuō qì shēn。
可但风光回岁律,更分华色掞儒林。kě dàn fēng guāng huí suì lǜ,gèng fēn huá sè shàn rú lín。
欲歌白雪词难和,试挽幽香力尚禁。yù gē bái xuě cí nán hé,shì wǎn yōu xiāng lì shàng jìn。
等是美名无玷染,腊梅何事色如金。děng shì měi míng wú diàn rǎn,là méi hé shì sè rú jīn。