古诗词

以崇正辩示新仲

胡寅

不羡飞仙术,仍修谤佛书。bù xiàn fēi xiān shù,réng xiū bàng fú shū。
知音鼓琴后,覆瓿草玄馀。zhī yīn gǔ qín hòu,fù bù cǎo xuán yú。
龙象空相蹙,鸢鱼只自如。lóng xiàng kōng xiāng cù,yuān yú zhǐ zì rú。
更烦君印可,底处认吾庐。gèng fán jūn yìn kě,dǐ chù rèn wú lú。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和陈生三首

胡寅

此道存亡仁不仁,遗编所载岂其真。cǐ dào cún wáng rén bù rén,yí biān suǒ zài qǐ qí zhēn。
若非象外冥心契,宁向环中得意新。ruò fēi xiàng wài míng xīn qì,níng xiàng huán zhōng dé yì xīn。
玉麈有文堪悟道,锦囊无句不藏春。yù zhǔ yǒu wén kān wù dào,jǐn náng wú jù bù cáng chūn。
箪瓢倘可分留客,更欲闻君一语亲。dān piáo tǎng kě fēn liú kè,gèng yù wén jūn yī yǔ qīn。

和陈生三首

胡寅

车尘马足两纷纶,谈叟浑如谷口真。chē chén mǎ zú liǎng fēn lún,tán sǒu hún rú gǔ kǒu zhēn。
闹里光阴渠不驻,静中滋味我尝新。nào lǐ guāng yīn qú bù zhù,jìng zhōng zī wèi wǒ cháng xīn。
高眠展转三竿日,熟饮频烦一瓮春。gāo mián zhǎn zhuǎn sān gān rì,shú yǐn pín fán yī wèng chūn。
请看夏畦劳瘁者,岁寒当与子相亲。qǐng kàn xià qí láo cuì zhě,suì hán dāng yǔ zi xiāng qīn。

和陈生三首

胡寅

挂却衣冠把钓纶,那知藏拙未全真。guà què yī guān bǎ diào lún,nà zhī cáng zhuō wèi quán zhēn。
馀生意态无相顾,未死工夫有自新。yú shēng yì tài wú xiāng gù,wèi sǐ gōng fū yǒu zì xīn。
弦绝谁传流水曲,瑟希曾对舞雩春。xián jué shuí chuán liú shuǐ qū,sè xī céng duì wǔ yú chūn。
晚交况得陈丘子,不但波澜子建亲。wǎn jiāo kuàng dé chén qiū zi,bù dàn bō lán zi jiàn qīn。

示程生二首

胡寅

利域名途较少多,人生那用学灯蛾。lì yù míng tú jiào shǎo duō,rén shēng nà yòng xué dēng é。
如君甘作长贫士,视古宁惭独行科。rú jūn gān zuò zhǎng pín shì,shì gǔ níng cán dú xíng kē。
雀可罗时烦宠顾,鸢尝跕处重经过。què kě luó shí fán chǒng gù,yuān cháng diǎn chù zhòng jīng guò。
扁舟又指闽山隐,奈此苍凉别意何。biǎn zhōu yòu zhǐ mǐn shān yǐn,nài cǐ cāng liáng bié yì hé。

示程生二首

胡寅

柴桑风度极清真,地位当齐古逸民。chái sāng fēng dù jí qīng zhēn,dì wèi dāng qí gǔ yì mín。
不为儿曹营饱暖,聊将诗句写经纶。bù wèi ér cáo yíng bǎo nuǎn,liáo jiāng shī jù xiě jīng lún。
喜君自得超遥趣,与世相忘寂寞滨。xǐ jūn zì dé chāo yáo qù,yǔ shì xiāng wàng jì mò bīn。
正欲细论嗟遽别,空惭祖谢响然臻。zhèng yù xì lùn jiē jù bié,kōng cán zǔ xiè xiǎng rán zhēn。

和单普二首

胡寅

能向词江挹彼清,爱君诗句早知名。néng xiàng cí jiāng yì bǐ qīng,ài jūn shī jù zǎo zhī míng。
百家悬镜知妍丑,一字提衡有重轻。bǎi jiā xuán jìng zhī yán chǒu,yī zì tí héng yǒu zhòng qīng。
画话岂淹三友益,简才方廓四聪明。huà huà qǐ yān sān yǒu yì,jiǎn cái fāng kuò sì cōng míng。
肯临蔀屋相辉映,自愧常谈只老生。kěn lín bù wū xiāng huī yìng,zì kuì cháng tán zhǐ lǎo shēng。

和单普二首

胡寅

弃捐孤陋与谁邻,插棘诛茅漫隐沦。qì juān gū lòu yǔ shuí lín,chā jí zhū máo màn yǐn lún。
乱思诗书随手揭,慰怀风月逐时新。luàn sī shī shū suí shǒu jiē,wèi huái fēng yuè zhú shí xīn。
惭无用舍行藏道,有愧东西南北人。cán wú yòng shě xíng cáng dào,yǒu kuì dōng xī nán běi rén。
久矣笔端尘土暗,因君聊复拟心神。jiǔ yǐ bǐ duān chén tǔ àn,yīn jūn liáo fù nǐ xīn shén。

谢朱推梅栽

胡寅

南国虽云有学堂,了无松菊径徒荒。nán guó suī yún yǒu xué táng,le wú sōng jú jìng tú huāng。
瘴痕元爱冰花洗,衰鬓聊依玉树芳。zhàng hén yuán ài bīng huā xǐ,shuāi bìn liáo yī yù shù fāng。
便觉小池招秀影,更令寒月映新妆。biàn jué xiǎo chí zhāo xiù yǐng,gèng lìng hán yuè yìng xīn zhuāng。
从今剩酝萸香酒,指拟春风摘子尝。cóng jīn shèng yùn yú xiāng jiǔ,zhǐ nǐ chūn fēng zhāi zi cháng。

寄陈生

胡寅

穷冬才得雨梢梢,梅已无馀柳渐包。qióng dōng cái dé yǔ shāo shāo,méi yǐ wú yú liǔ jiàn bāo。
且把简编遮病眼,时拖衾絮拥寒骹。qiě bǎ jiǎn biān zhē bìng yǎn,shí tuō qīn xù yōng hán qiāo。
讥诃驳杂怀张籍,联续诗章忆孟郊。jī hē bó zá huái zhāng jí,lián xù shī zhāng yì mèng jiāo。
归卧萧斋谅安稳,可无消息到衡茅。guī wò xiāo zhāi liàng ān wěn,kě wú xiāo xī dào héng máo。

送黄熙赴韶推

胡寅

籯金不取义方严,孝友家庭岭海瞻。yíng jīn bù qǔ yì fāng yán,xiào yǒu jiā tíng lǐng hǎi zhān。
力古共推经笥富,决科争看笔锋铦。lì gǔ gòng tuī jīng sì fù,jué kē zhēng kàn bǐ fēng xiān。
才非俗契心难展,清畏人知德尚潜。cái fēi sú qì xīn nán zhǎn,qīng wèi rén zhī dé shàng qián。
鹏翼垂天终九万,固应凫舄未能淹。péng yì chuí tiān zhōng jiǔ wàn,gù yīng fú xì wèi néng yān。

和黄秀才

胡寅

羹藜饭糗自无馀,身世萧条亦自如。gēng lí fàn qiǔ zì wú yú,shēn shì xiāo tiáo yì zì rú。
十里溪山连枕席,一堂风月伴琴书。shí lǐ xī shān lián zhěn xí,yī táng fēng yuè bàn qín shū。
畹兰幸袭仙人佩,径草欣承长者车。wǎn lán xìng xí xiān rén pèi,jìng cǎo xīn chéng zhǎng zhě chē。
四海弟兄非浪语,先生何恨九夷居。sì hǎi dì xiōng fēi làng yǔ,xiān shēng hé hèn jiǔ yí jū。

寒食日约蔡生以雨不至

胡寅

细雨斜风恼弄春,荒郊不见踏青人。xì yǔ xié fēng nǎo nòng chūn,huāng jiāo bù jiàn tà qīng rén。
伤心湖外松楸域,吊影天涯露电身。shāng xīn hú wài sōng qiū yù,diào yǐng tiān yá lù diàn shēn。
杨柳杏花何处好,石泉槐火一时新。yáng liǔ xìng huā hé chù hǎo,shí quán huái huǒ yī shí xīn。
举杯幸有君相属,更待泥乾步屧匀。jǔ bēi xìng yǒu jūn xiāng shǔ,gèng dài ní qián bù xiè yún。

谢蔡生见和

胡寅

三分已过二分春,尚想绵田一善人。sān fēn yǐ guò èr fēn chūn,shàng xiǎng mián tián yī shàn rén。
冷食未平千载恨,浮云何与百年身。lěng shí wèi píng qiān zài hèn,fú yún hé yǔ bǎi nián shēn。
从教对雨携壶阻,自爱观风得句新。cóng jiào duì yǔ xié hú zǔ,zì ài guān fēng dé jù xīn。
芍药酴醾无复见,花林芳草翠初匀。sháo yào tú mí wú fù jiàn,huā lín fāng cǎo cuì chū yún。

二弟在远经年无书张倩忽来相看蔡生以诗见庆次其韵

胡寅

鸿雁分飞接翼难,稻粱谋隔水云寒。hóng yàn fēn fēi jiē yì nán,dào liáng móu gé shuǐ yún hán。
千山路远劳魂梦,一纸书来强笑欢。qiān shān lù yuǎn láo hún mèng,yī zhǐ shū lái qiáng xiào huān。
东榻人材惭润玉,西昆诗韵胜芳兰。dōng tà rén cái cán rùn yù,xī kūn shī yùn shèng fāng lán。
从今更励男儿操,金铁为心石作肝。cóng jīn gèng lì nán ér cāo,jīn tiě wèi xīn shí zuò gān。

送英州推官

胡寅

素业平生笔砚交,粗官何事管榜敲。sù yè píng shēng bǐ yàn jiāo,cū guān hé shì guǎn bǎng qiāo。
自伤放逐生中热,时对清风解外胶。zì shāng fàng zhú shēng zhōng rè,shí duì qīng fēng jiě wài jiāo。
掞藻更窥青玉案,分甘常记绿罗袍。shàn zǎo gèng kuī qīng yù àn,fēn gān cháng jì lǜ luó páo。
扁舟北上英州幕,卜吉应逢泰拔茅。biǎn zhōu běi shàng yīng zhōu mù,bo jí yīng féng tài bá máo。