古诗词

和贾陶二老二首

胡寅

节物匆匆度,边烽幸不传。jié wù cōng cōng dù,biān fēng xìng bù chuán。
名花空雨堕,秀树已云连。míng huā kōng yǔ duò,xiù shù yǐ yún lián。
孤负杯莲倒,萧条烛蕊偏。gū fù bēi lián dào,xiāo tiáo zhú ruǐ piān。
但欣民小泰,凝寝有炉烟。dàn xīn mín xiǎo tài,níng qǐn yǒu lú yān。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

十二月酴醾盛开

胡寅

不虞集霰与飞霜,可但寒梅度暗香。bù yú jí xiàn yǔ fēi shuāng,kě dàn hán méi dù àn xiāng。
翠碧重敷秋后叶,玉明争绚晓来妆。cuì bì zhòng fū qiū hòu yè,yù míng zhēng xuàn xiǎo lái zhuāng。
应怜高架袅清艳,谁道疏条无妙芳。yīng lián gāo jià niǎo qīng yàn,shuí dào shū tiáo wú miào fāng。
折向清尊沾剩馥,与君冬日对春阳。zhé xiàng qīng zūn zhān shèng fù,yǔ jūn dōng rì duì chūn yáng。

游龙山寺六祖故居也

胡寅

范阳卢以仕南迁,卜宅空山不计年。fàn yáng lú yǐ shì nán qiān,bo zhái kōng shān bù jì nián。
间气有钟超象类,美材无匠制方圆。jiān qì yǒu zhōng chāo xiàng lèi,měi cái wú jiàng zhì fāng yuán。
谁能判断风幡话,等是追随粥饭缘。shuí néng pàn duàn fēng fān huà,děng shì zhuī suí zhōu fàn yuán。
携客同来又同去,浮屠依旧插苍烟。xié kè tóng lái yòu tóng qù,fú tú yī jiù chā cāng yān。

次刘坦见和

胡寅

君以苛留我罪迁,乡情相值且忘年。jūn yǐ kē liú wǒ zuì qiān,xiāng qíng xiāng zhí qiě wàng nián。
归心莫共孤云远,定性当如皓月圆。guī xīn mò gòng gū yún yuǎn,dìng xìng dāng rú hào yuè yuán。
沂水舞雩方有咏,曹溪寻派即无缘。yí shuǐ wǔ yú fāng yǒu yǒng,cáo xī xún pài jí wú yuán。
向来策杖经行地,不碍浑如石壁烟。xiàng lái cè zhàng jīng xíng dì,bù ài hún rú shí bì yān。

和黄执礼六首

胡寅

税得东家一亩宫,向来喧市马牛风。shuì dé dōng jiā yī mǔ gōng,xiàng lái xuān shì mǎ niú fēng。
誓将尤悔加深省,肯为饥寒叹屡空。shì jiāng yóu huǐ jiā shēn shěng,kěn wèi jī hán tàn lǚ kōng。
十里溪山愁眼外,数家梧竹画屏中。shí lǐ xī shān chóu yǎn wài,shù jiā wú zhú huà píng zhōng。
惠然更感无双子,时有高谈发蔽蒙。huì rán gèng gǎn wú shuāng zi,shí yǒu gāo tán fā bì méng。

和黄执礼六首

胡寅

赐墙那及仲尼宫,妄意坚高立下风。cì qiáng nà jí zhòng ní gōng,wàng yì jiān gāo lì xià fēng。
志士有求虽汲汲,鄙夫无得漫空空。zhì shì yǒu qiú suī jí jí,bǐ fū wú dé màn kōng kōng。
诗鸣寡学安能善,酒圣多愁讵敢中。shī míng guǎ xué ān néng shàn,jiǔ shèng duō chóu jù gǎn zhōng。
惟赖有朋想博约,过情之誉岂宜蒙。wéi lài yǒu péng xiǎng bó yuē,guò qíng zhī yù qǐ yí méng。

和黄执礼六首

胡寅

浮生均是大槐宫,永日聊便竹簟风。fú shēng jūn shì dà huái gōng,yǒng rì liáo biàn zhú diàn fēng。
若要语言求要妙,犹将笔墨画虚空。ruò yào yǔ yán qiú yào miào,yóu jiāng bǐ mò huà xū kōng。
一区聊寄尘嚣外,万景皆归眺望中。yī qū liáo jì chén xiāo wài,wàn jǐng jiē guī tiào wàng zhōng。
敢似越鸡孵鹄卵,正惭云将问鸿蒙。gǎn shì yuè jī fū gǔ luǎn,zhèng cán yún jiāng wèn hóng méng。

和黄执礼六首

胡寅

律吕旋相六十宫,声如佳句比南风。lǜ lǚ xuán xiāng liù shí gōng,shēng rú jiā jù bǐ nán fēng。
自非诗印全提得,难使言瑕一洗空。zì fēi shī yìn quán tí dé,nán shǐ yán xiá yī xǐ kōng。
已向襟灵窥致远,更从彪炳见弸中。yǐ xiàng jīn líng kuī zhì yuǎn,gèng cóng biāo bǐng jiàn péng zhōng。
读书有益非虚语,请看孙权与阿蒙。dú shū yǒu yì fēi xū yǔ,qǐng kàn sūn quán yǔ ā méng。

和黄执礼六首

胡寅

尚德南宫勇北宫,羡君兼有古人风。shàng dé nán gōng yǒng běi gōng,xiàn jūn jiān yǒu gǔ rén fēng。
无双自昔称江夏,第一于今鄙解空。wú shuāng zì xī chēng jiāng xià,dì yī yú jīn bǐ jiě kōng。
会友更求三以上,策名应簉二之中。huì yǒu gèng qiú sān yǐ shàng,cè míng yīng zào èr zhī zhōng。
须惭颣语赓黄绢,但可厨人作酱蒙。xū cán lèi yǔ gēng huáng juàn,dàn kě chú rén zuò jiàng méng。

和黄执礼六首

胡寅

文才久合步蟾宫,未肯争抟九万风。wén cái jiǔ hé bù chán gōng,wèi kěn zhēng tuán jiǔ wàn fēng。
剩欲论诗宗典乐,故应怜我隶司空。shèng yù lùn shī zōng diǎn lè,gù yīng lián wǒ lì sī kōng。
高山宛在绿琴里,白发从多清镜中。gāo shān wǎn zài lǜ qín lǐ,bái fā cóng duō qīng jìng zhōng。
要识起予真赏意,圣门千古望龟蒙。yào shí qǐ yǔ zhēn shǎng yì,shèng mén qiān gǔ wàng guī méng。

送茶与执礼以诗来谢和之

胡寅

箪瓢曾不饱颜回,何事新茶转海来。dān piáo céng bù bǎo yán huí,hé shì xīn chá zhuǎn hǎi lái。
八饼尚怀经幄赐,一苞聊对岭云开。bā bǐng shàng huái jīng wò cì,yī bāo liáo duì lǐng yún kāi。
分君要使浇书腹,待客应须罢酒罍。fēn jūn yào shǐ jiāo shū fù,dài kè yīng xū bà jiǔ léi。
自笑玉川空两腋,清风无梦到蓬莱。zì xiào yù chuān kōng liǎng yè,qīng fēng wú mèng dào péng lái。

和李靖

胡寅

三间茅屋陋无人,聊著投荒罪垢身。sān jiān máo wū lòu wú rén,liáo zhù tóu huāng zuì gòu shēn。
此地相逢应有数,他年重见复何因。cǐ dì xiāng féng yīng yǒu shù,tā nián zhòng jiàn fù hé yīn。
雅骚我岂堪嘉赠,逸足君宜据要津。yǎ sāo wǒ qǐ kān jiā zèng,yì zú jūn yí jù yào jīn。
更把一尊当雨霁,坐看冰鉴拓秋旻。gèng bǎ yī zūn dāng yǔ jì,zuò kàn bīng jiàn tuò qiū mín。

寄题赵化州清白亭

胡寅

闻话维城刺史尊,关西夫子是师门。wén huà wéi chéng cì shǐ zūn,guān xī fū zi shì shī mén。
太清不取班超论,坚白宁同惠子言。tài qīng bù qǔ bān chāo lùn,jiān bái níng tóng huì zi yán。
棐几萧然心似寄,银钩精甚势如鶱。fěi jǐ xiāo rán xīn shì jì,yín gōu jīng shén shì rú xiān。
政成归报蘧庐子,常使甘棠庇本根。zhèng chéng guī bào qú lú zi,cháng shǐ gān táng bì běn gēn。

和黄倅祈求有应

胡寅

海山和气四时连,太守宾僚自十仙。hǎi shān hé qì sì shí lián,tài shǒu bīn liáo zì shí xiān。
明恕而行非苟尔,感通之效固昭然。míng shù ér xíng fēi gǒu ěr,gǎn tōng zhī xiào gù zhāo rán。
萌心甘泽云从地,举意晴旸日丽天。méng xīn gān zé yún cóng dì,jǔ yì qíng yáng rì lì tiān。
可但南冠瓶有粟,家家酣咏太平年。kě dàn nán guān píng yǒu sù,jiā jiā hān yǒng tài píng nián。

又和锦阜登高

胡寅

久废危亭也待时,俄然榱栋出镃基。jiǔ fèi wēi tíng yě dài shí,é rán cuī dòng chū zī jī。
已应气象轩城表,更觉登临冠海湄。yǐ yīng qì xiàng xuān chéng biǎo,gèng jué dēng lín guān hǎi méi。
万里秋风宜落帽,四并高会称传卮。wàn lǐ qiū fēng yí luò mào,sì bìng gāo huì chēng chuán zhī。
幽人但把东篱菊,坐看南山久未移。yōu rén dàn bǎ dōng lí jú,zuò kàn nán shān jiǔ wèi yí。

再和前韵本欲创亭以穫时而止

胡寅

不因修筑废农时,欲以仁心翊化基。bù yīn xiū zhù fèi nóng shí,yù yǐ rén xīn yì huà jī。
野草从来丰可藉,量陂元自渺无湄。yě cǎo cóng lái fēng kě jí,liàng bēi yuán zì miǎo wú méi。
登临有惬三檛鼓,衰病多惭一斗卮。dēng lín yǒu qiè sān zhuā gǔ,shuāi bìng duō cán yī dòu zhī。
独喜高秋对黄菊,风吹乌帽看云移。dú xǐ gāo qiū duì huáng jú,fēng chuī wū mào kàn yún yí。