古诗词

中秋寄贾阁老

胡寅

香雾沉秋气,迷云卷暮天。xiāng wù chén qiū qì,mí yún juǎn mù tiān。
金篦撩眼净,玉斧斫冰圆。jīn bì liāo yǎn jìng,yù fǔ zhuó bīng yuán。
无复霓裳舞,空歌水调篇。wú fù ní shang wǔ,kōng gē shuǐ diào piān。
新亭偏得景,一醉岂无缘。xīn tíng piān dé jǐng,yī zuì qǐ wú yuán。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和仲固

胡寅

多谢春风吹雨晴,出遨今日计初程。duō xiè chūn fēng chuī yǔ qíng,chū áo jīn rì jì chū chéng。
去随碧涧䙰褷上,归与闲云澹沱行。qù suí bì jiàn lí shī shàng,guī yǔ xián yún dàn tuó xíng。
顺理以观皆有趣,会心之乐最难名。shùn lǐ yǐ guān jiē yǒu qù,huì xīn zhī lè zuì nán míng。
山间桃柳宁知此,敛笑舒颦亦自情。shān jiān táo liǔ níng zhī cǐ,liǎn xiào shū pín yì zì qíng。

题翁道人竹轩

胡寅

寄语东阳翁道人,开轩种竹意何亲。jì yǔ dōng yáng wēng dào rén,kāi xuān zhǒng zhú yì hé qīn。
经春又看龙孙上,晚岁宁忧凤食贫。jīng chūn yòu kàn lóng sūn shàng,wǎn suì níng yōu fèng shí pín。
风月肯来聊竞爽,尘嚣不到独相亲。fēng yuè kěn lái liáo jìng shuǎng,chén xiāo bù dào dú xiāng qīn。
何时柱杖敲门去,若比王猷懒更真。hé shí zhù zhàng qiāo mén qù,ruò bǐ wáng yóu lǎn gèng zhēn。

赠李子扬

胡寅

洛社看花各妙年,那知关塞起狼烟。luò shè kàn huā gè miào nián,nà zhī guān sāi qǐ láng yān。
旧游只有山川在,佳政时闻岭峤传。jiù yóu zhǐ yǒu shān chuān zài,jiā zhèng shí wén lǐng jiào chuán。
对酒鲜欢吾老矣,登高能赋子依然。duì jiǔ xiān huān wú lǎo yǐ,dēng gāo néng fù zi yī rán。
不忘鸡黍平生约,更泛潇湘下水船。bù wàng jī shǔ píng shēng yuē,gèng fàn xiāo xiāng xià shuǐ chuán。

和彦达落梅

胡寅

为问东风有底忙,吹成疏雪洒林塘。wèi wèn dōng fēng yǒu dǐ máng,chuī chéng shū xuě sǎ lín táng。
应知剩馥归香骨,谁拾残英试粉妆。yīng zhī shèng fù guī xiāng gǔ,shuí shí cán yīng shì fěn zhuāng。
安得反魂三折臂,漫披能赋九回肠。ān dé fǎn hún sān zhé bì,màn pī néng fù jiǔ huí cháng。
枝间赖有青青子,不遣行人折过墙。zhī jiān lài yǒu qīng qīng zi,bù qiǎn xíng rén zhé guò qiáng。

简奇父

胡寅

累旬不见孙夫子,闻学神农阖户眠。lèi xún bù jiàn sūn fū zi,wén xué shén nóng hé hù mián。
药物谅能收近效,精神应复类癯仙。yào wù liàng néng shōu jìn xiào,jīng shén yīng fù lèi qú xiān。
欲趋丈室求高论,恐费华池溉下田。yù qū zhàng shì qiú gāo lùn,kǒng fèi huá chí gài xià tián。
指日春风动花柳,也须乘兴慕斜川。zhǐ rì chūn fēng dòng huā liǔ,yě xū chéng xīng mù xié chuān。

从赵庙求菖蒲

胡寅

欲从蒲涧问安期,仙事茫茫不可知。yù cóng pú jiàn wèn ān qī,xiān shì máng máng bù kě zhī。
何许寸根仍穊节,解教霜鬓却青丝。hé xǔ cùn gēn réng jì jié,jiě jiào shuāng bìn què qīng sī。
风流公子茝兰伴,憔悴骚人香草诗。fēng liú gōng zi chǎi lán bàn,qiáo cuì sāo rén xiāng cǎo shī。
乞取萧疏映窗几,苍然常揖岁寒姿。qǐ qǔ xiāo shū yìng chuāng jǐ,cāng rán cháng yī suì hán zī。

和赵荣州

胡寅

兵戎暌隔几春秋,又向南州话北州。bīng róng kuí gé jǐ chūn qiū,yòu xiàng nán zhōu huà běi zhōu。
一饭识君尘外趣,三川回首梦中游。yī fàn shí jūn chén wài qù,sān chuān huí shǒu mèng zhōng yóu。
可堪丽藻相华宠,自断沉疴合罢休。kě kān lì zǎo xiāng huá chǒng,zì duàn chén kē hé bà xiū。
安得卜邻如二老,杖藜来往亦风流。ān dé bo lín rú èr lǎo,zhàng lí lái wǎng yì fēng liú。

和奇父二首

胡寅

示病维摩体暂癯,习闲中散礼诚疏。shì bìng wéi mó tǐ zàn qú,xí xián zhōng sàn lǐ chéng shū。
已知道义能相与,故使情交得自如。yǐ zhī dào yì néng xiāng yǔ,gù shǐ qíng jiāo dé zì rú。
前日又欣挥麈尾,何时重见命巾车。qián rì yòu xīn huī zhǔ wěi,hé shí zhòng jiàn mìng jīn chē。
栖迟甘就衡门下,不见龙章卧草庐。qī chí gān jiù héng mén xià,bù jiàn lóng zhāng wò cǎo lú。

和奇父二首

胡寅

丈室虚明了不扃,寸田芜废正须耕。zhàng shì xū míng le bù jiōng,cùn tián wú fèi zhèng xū gēng。
容颜半叹年华改,品目犹烦月旦评。róng yán bàn tàn nián huá gǎi,pǐn mù yóu fán yuè dàn píng。
洗砺子荆真可慕,中庸伯始竟何成。xǐ lì zi jīng zhēn kě mù,zhōng yōng bó shǐ jìng hé chéng。
且将礼节规儿辈,不止文书记姓名。qiě jiāng lǐ jié guī ér bèi,bù zhǐ wén shū jì xìng míng。

示法轮长老

胡寅

人间膏火日烹煎,尘外光阴可判年。rén jiān gāo huǒ rì pēng jiān,chén wài guāng yīn kě pàn nián。
路转峰回能几许,鸟啼花发故依然。lù zhuǎn fēng huí néng jǐ xǔ,niǎo tí huā fā gù yī rán。
同游多病空携酒,相对忘机不话禅。tóng yóu duō bìng kōng xié jiǔ,xiāng duì wàng jī bù huà chán。
请撤溪桥休送客,却须多种远公莲。qǐng chè xī qiáo xiū sòng kè,què xū duō zhǒng yuǎn gōng lián。

题樟源岭下老妪井栏妪百五岁

胡寅

嘻嘻呀呀三伏中,投鞭拭汗一亩宫。xī xī ya ya sān fú zhōng,tóu biān shì hàn yī mǔ gōng。
铜瓶击深响鞺鞳,翠绠引重声珰东。tóng píng jī shēn xiǎng tāng tà,cuì gěng yǐn zhòng shēng dāng dōng。
雪花下咽肌骨醒,风腋泛驾仙灵通。xuě huā xià yàn jī gǔ xǐng,fēng yè fàn jià xiān líng tōng。
百年老妪羽化久,名与甘井垂无穷。bǎi nián lǎo yù yǔ huà jiǔ,míng yǔ gān jǐng chuí wú qióng。

和仁仲

胡寅

岩壑风烟可写忧,千竿筠玉净修修。yán hè fēng yān kě xiě yōu,qiān gān yún yù jìng xiū xiū。
弟兄无故兼三乐,杯斝相欢第一秋。dì xiōng wú gù jiān sān lè,bēi jiǎ xiāng huān dì yī qiū。
岂似墨卿夸楚泽,最宜从事到青州。qǐ shì mò qīng kuā chǔ zé,zuì yí cóng shì dào qīng zhōu。
胸中固自春风在,小试安能学太丘。xiōng zhōng gù zì chūn fēng zài,xiǎo shì ān néng xué tài qiū。

示延平日者

胡寅

万物森然播大钧,一言钩诀妙通神。wàn wù sēn rán bō dà jūn,yī yán gōu jué miào tōng shén。
卷帘与客谈忠孝,袖手观时任屈伸。juǎn lián yǔ kè tán zhōng xiào,xiù shǒu guān shí rèn qū shēn。
燕石勒名应有日,凌烟图像果何人。yàn shí lēi míng yīng yǒu rì,líng yān tú xiàng guǒ hé rén。
且从冠盖林中看,莫滞天涯与水滨。qiě cóng guān gài lín zhōng kàn,mò zhì tiān yá yǔ shuǐ bīn。

宿馀干临江高寺题清音寺

胡寅

闲身何事有尘劳,憩息欣逢一榻高。xián shēn hé shì yǒu chén láo,qì xī xīn féng yī tà gāo。
瀼水转湾如玉玦,曲洲斜抱记檀槽。ráng shuǐ zhuǎn wān rú yù jué,qū zhōu xié bào jì tán cáo。
凭栏偶见飞鸿翼,对酒仍持紫蟹螯。píng lán ǒu jiàn fēi hóng yì,duì jiǔ réng chí zǐ xiè áo。
畴昔未观东汇泽,片帆聊欲驾洪涛。chóu xī wèi guān dōng huì zé,piàn fān liáo yù jià hóng tāo。

题中元观次黎才翁韵

胡寅

挂了衣冠却问农,几回攲枕听晨钟。guà le yī guān què wèn nóng,jǐ huí qī zhěn tīng chén zhōng。
壮怀不与浮云渺,宿疹犹资大药功。zhuàng huái bù yǔ fú yún miǎo,sù zhěn yóu zī dà yào gōng。
想像濠梁宁有趣,追寻风驭岂无踪。xiǎng xiàng háo liáng níng yǒu qù,zhuī xún fēng yù qǐ wú zōng。
道人要识春台乐,须向壶公问所从。dào rén yào shí chūn tái lè,xū xiàng hú gōng wèn suǒ cóng。