古诗词

和范元作二首

胡寅

江北风尘静,江南水竹居。jiāng běi fēng chén jìng,jiāng nán shuǐ zhú jū。
世交论契厚,岁晚莫情疏。shì jiāo lùn qì hòu,suì wǎn mò qíng shū。
斸雪重培菊,临溪易买鱼。zhǔ xuě zhòng péi jú,lín xī yì mǎi yú。
潇湘有旧约,相就不投书。xiāo xiāng yǒu jiù yuē,xiāng jiù bù tóu shū。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和信仲喜雨二首

胡寅

天公知我亦顽冥,不许山川借宠灵。tiān gōng zhī wǒ yì wán míng,bù xǔ shān chuān jiè chǒng líng。
何事民谣为膏泽,只因君德荐明馨。hé shì mín yáo wèi gāo zé,zhǐ yīn jūn dé jiàn míng xīn。
楩楠未厌云迷谷,鸥鹭初便水满汀。pián nán wèi yàn yún mí gǔ,ōu lù chū biàn shuǐ mǎn tīng。
试揽秋光澄北榭,千峰争翠岌岩亭。shì lǎn qiū guāng chéng běi xiè,qiān fēng zhēng cuì jí yán tíng。

谢人惠舂陵石山

胡寅

何人蹙缩九疑山,叠映公家几砚间。hé rén cù suō jiǔ yí shān,dié yìng gōng jiā jǐ yàn jiān。
欲识神鱼閟凝湛,试看云气出孱颜。yù shí shén yú bì níng zhàn,shì kàn yún qì chū càn yán。
新蒲已结根千岁,旧藓犹窥晕一斑。xīn pú yǐ jié gēn qiān suì,jiù xiǎn yóu kuī yūn yī bān。
举饷敢辞归载重,要将奇绝寄幽闲。jǔ xiǎng gǎn cí guī zài zhòng,yào jiāng qí jué jì yōu xián。

和邢子友

胡寅

可怜牒讼汩华年,赖有神交肯惠然。kě lián dié sòng gǔ huá nián,lài yǒu shén jiāo kěn huì rán。
万石同登高柳外,一尊相属晚花前。wàn shí tóng dēng gāo liǔ wài,yī zūn xiāng shǔ wǎn huā qián。
浮云空解遮人境,止水何曾染世缘。fú yún kōng jiě zhē rén jìng,zhǐ shuǐ hé céng rǎn shì yuán。
安得小舟衔尾去,风樯激箭不须鞭。ān dé xiǎo zhōu xián wěi qù,fēng qiáng jī jiàn bù xū biān。

和赵生二首

胡寅

遍游南北与西东,欲访人间国士风。biàn yóu nán běi yǔ xī dōng,yù fǎng rén jiān guó shì fēng。
处世甚疏皆笑我,宅心无累独奇公。chù shì shén shū jiē xiào wǒ,zhái xīn wú lèi dú qí gōng。
诗才自愧非三上,酒圣相从又一中。shī cái zì kuì fēi sān shàng,jiǔ shèng xiāng cóng yòu yī zhōng。
芍药待开应且住,莫令清赏转头空。sháo yào dài kāi yīng qiě zhù,mò lìng qīng shǎng zhuǎn tóu kōng。

和赵生二首

胡寅

冠月裾云佩绿霞,百年将此送生涯。guān yuè jū yún pèi lǜ xiá,bǎi nián jiāng cǐ sòng shēng yá。
愁心别后无诗草,病眼灯前有醉花。chóu xīn bié hòu wú shī cǎo,bìng yǎn dēng qián yǒu zuì huā。
落笔擅场聊写意,背山临水遂成家。luò bǐ shàn chǎng liáo xiě yì,bèi shān lín shuǐ suì chéng jiā。
也须南亩多栽秫,休似东陵只种瓜。yě xū nán mǔ duō zāi shú,xiū shì dōng líng zhǐ zhǒng guā。

题贾氏超然堂

胡寅

超然华榜照新堂,兀尔忘机入醉乡。chāo rán huá bǎng zhào xīn táng,wù ěr wàng jī rù zuì xiāng。
城外有山心共远,壶中无事日偏长。chéng wài yǒu shān xīn gòng yuǎn,hú zhōng wú shì rì piān zhǎng。
月留粉壁檀栾影,栏俯冰池菡萏香。yuè liú fěn bì tán luán yǐng,lán fǔ bīng chí hàn dàn xiāng。
最爱南窗通北牖,好风时送一襟凉。zuì ài nán chuāng tōng běi yǒu,hǎo fēng shí sòng yī jīn liáng。

又题迎月亭

胡寅

从来共惜隔年期,刬却东山尚恐迟。cóng lái gòng xī gé nián qī,chǎn què dōng shān shàng kǒng chí。
欲向尘中先得眼,故应云表屡扬眉。yù xiàng chén zhōng xiān dé yǎn,gù yīng yún biǎo lǚ yáng méi。
停杯专待寒光举,起舞还愁素影移。tíng bēi zhuān dài hán guāng jǔ,qǐ wǔ hái chóu sù yǐng yí。
常与此亭相照耀,更须佳什焕梁榱。cháng yǔ cǐ tíng xiāng zhào yào,gèng xū jiā shén huàn liáng cuī。

和贾阁老三首

胡寅

新柳逢秋叶尚阴,晚莲披露色难禁。xīn liǔ féng qiū yè shàng yīn,wǎn lián pī lù sè nán jìn。
坐听玉屑轩犀麈,静对山炉扬水沉。zuò tīng yù xiè xuān xī zhǔ,jìng duì shān lú yáng shuǐ chén。
绿酒浅深皆有味,白云来去本无心。lǜ jiǔ qiǎn shēn jiē yǒu wèi,bái yún lái qù běn wú xīn。
辱公丽藻相留句,且复追随翰墨林。rǔ gōng lì zǎo xiāng liú jù,qiě fù zhuī suí hàn mò lín。

和贾阁老三首

胡寅

来朝杲日破顽阴,共指秋成喜不禁。lái cháo gǎo rì pò wán yīn,gòng zhǐ qiū chéng xǐ bù jìn。
寸碧遥岑供眺望,长空飞鸟自消沉。cùn bì yáo cén gōng tiào wàng,zhǎng kōng fēi niǎo zì xiāo chén。
四时景物千钟酒,万古功名一寸心。sì shí jǐng wù qiān zhōng jiǔ,wàn gǔ gōng míng yī cùn xīn。
尚愧先生游佛海,两忘轩冕与山林。shàng kuì xiān shēng yóu fú hǎi,liǎng wàng xuān miǎn yǔ shān lín。

和贾阁老三首

胡寅

西云十日结重阴,葵箑桃笙自不禁。xī yún shí rì jié zhòng yīn,kuí shà táo shēng zì bù jìn。
书帙有缘灯耿耿,酒杯无伴雨沉沉。shū zhì yǒu yuán dēng gěng gěng,jiǔ bēi wú bàn yǔ chén chén。
君恩未报空怀禄,民瘼难医只愧心。jūn ēn wèi bào kōng huái lù,mín mò nán yī zhǐ kuì xīn。
为问野麋何处好,莺鸣雕槛隔长林。wèi wèn yě mí hé chù hǎo,yīng míng diāo kǎn gé zhǎng lín。

和彦达九日

胡寅

满头黄菊斗芳妍,人与秋光两静便。mǎn tóu huáng jú dòu fāng yán,rén yǔ qiū guāng liǎng jìng biàn。
试把杯觞论旧日,未须筋力较明年。shì bǎ bēi shāng lùn jiù rì,wèi xū jīn lì jiào míng nián。
诗惭戏马台头客,目断归鸿渚上天。shī cán xì mǎ tái tóu kè,mù duàn guī hóng zhǔ shàng tiān。
更愧白衣能送酒,坐令彭泽意空传。gèng kuì bái yī néng sòng jiǔ,zuò lìng péng zé yì kōng chuán。

和唐寿隆上元五首

胡寅

满城和气在春台,玉漏沉沉铁锁开。mǎn chéng hé qì zài chūn tái,yù lòu chén chén tiě suǒ kāi。
明月谁知千里共,华灯同照万人来。míng yuè shuí zhī qiān lǐ gòng,huá dēng tóng zhào wàn rén lái。
市桥渐涨丰容柳,江路犹残的皪梅。shì qiáo jiàn zhǎng fēng róng liǔ,jiāng lù yóu cán de lì méi。
欲与先生拚醉赏,未须归去隐蒿莱。yù yǔ xiān shēng pàn zuì shǎng,wèi xū guī qù yǐn hāo lái。

和唐寿隆上元五首

胡寅

明月升天镜上台,灯如莲沼万枝开。míng yuè shēng tiān jìng shàng tái,dēng rú lián zhǎo wàn zhī kāi。
恨无立部歌仍舞,空有游人往更来。hèn wú lì bù gē réng wǔ,kōng yǒu yóu rén wǎng gèng lái。
续法未能窥佛祖,赓歌聊得继欧梅。xù fǎ wèi néng kuī fú zǔ,gēng gē liáo dé jì ōu méi。
壮心消尽嬉游兴,矧复斑衣怅老莱。zhuàng xīn xiāo jǐn xī yóu xīng,shěn fù bān yī chàng lǎo lái。

和唐寿隆上元五首

胡寅

名章络绎走陪台,得对春风一笑开。míng zhāng luò yì zǒu péi tái,dé duì chūn fēng yī xiào kāi。
楼外未知明月出,袖中疑有夜光来。lóu wài wèi zhī míng yuè chū,xiù zhōng yí yǒu yè guāng lái。
秀如王子登门竹,味胜曹公止渴梅。xiù rú wáng zi dēng mén zhú,wèi shèng cáo gōng zhǐ kě méi。
已向歌谣挹和气,预知丰稔变污莱。yǐ xiàng gē yáo yì hé qì,yù zhī fēng rěn biàn wū lái。

和唐寿隆上元五首

胡寅

山褰云色暗阳台,俄复晨曦万里开。shān qiān yún sè àn yáng tái,é fù chén xī wàn lǐ kāi。
行雨忽随新梦断,春风还似故人来。xíng yǔ hū suí xīn mèng duàn,chūn fēng hái shì gù rén lái。
精神总属陶潜柳,燮理须归傅说梅。jīng shén zǒng shǔ táo qián liǔ,xiè lǐ xū guī fù shuō méi。
已共此邦同乐岁,更须躬稼辟田莱。yǐ gòng cǐ bāng tóng lè suì,gèng xū gōng jià pì tián lái。