古诗词

同蒋教授单令访竹里

胡寅

迟日芳郊路,寒暄气已分。chí rì fāng jiāo lù,hán xuān qì yǐ fēn。
共寻茅屋趣,一醉竹光云。gòng xún máo wū qù,yī zuì zhú guāng yún。
蕴藉潘怀县,清修郑广文。yùn jí pān huái xiàn,qīng xiū zhèng guǎng wén。
衰迟亦何幸,并得友多闻。shuāi chí yì hé xìng,bìng dé yǒu duō wén。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和彦达至日木冰

胡寅

千林木稼苦低垂,惟有长松不受欺。qiān lín mù jià kǔ dī chuí,wéi yǒu zhǎng sōng bù shòu qī。
兰雪方怀萧悫句,河冰还读鲍昭诗。lán xuě fāng huái xiāo què jù,hé bīng hái dú bào zhāo shī。
卧闻写竹惊残梦,戏折寒枝调小儿。wò wén xiě zhú jīng cán mèng,xì zhé hán zhī diào xiǎo ér。
寄语达官不须怕,勉旃戈甲渡淮师。jì yǔ dá guān bù xū pà,miǎn zhān gē jiǎ dù huái shī。

过鼎澧

胡寅

沅澧春风拂马鞭,客愁何事四无边。yuán lǐ chūn fēng fú mǎ biān,kè chóu hé shì sì wú biān。
于今榛棘三州地,自昔坻京百姓天。yú jīn zhēn jí sān zhōu dì,zì xī chí jīng bǎi xìng tiān。
安得鸣鸡连比屋,空馀归雁落平川。ān dé míng jī lián bǐ wū,kōng yú guī yàn luò píng chuān。
一觞莫酹怀沙魄,且对桃红李白传。yī shāng mò lèi huái shā pò,qiě duì táo hóng lǐ bái chuán。

和仁仲过五溪

胡寅

沅水千年非旧波,英风元自振关河。yuán shuǐ qiān nián fēi jiù bō,yīng fēng yuán zì zhèn guān hé。
本怀国士知心早,岂念柽函挟恨多。běn huái guó shì zhī xīn zǎo,qǐ niàn chēng hán xié hèn duō。
龟固有神宁豫罔,鸿虽高举畏虞罗。guī gù yǒu shén níng yù wǎng,hóng suī gāo jǔ wèi yú luó。
椒兰从古能如此,何有沉湘作九歌。jiāo lán cóng gǔ néng rú cǐ,hé yǒu chén xiāng zuò jiǔ gē。

和彦达至公安

胡寅

未识南阳有卧龙,阿瞒先已畏南风。wèi shí nán yáng yǒu wò lóng,ā mán xiān yǐ wèi nán fēng。
如何赤壁分三国,不向神州决两雄。rú hé chì bì fēn sān guó,bù xiàng shén zhōu jué liǎng xióng。
营峡晚图千虑失,截江初意一丸封。yíng xiá wǎn tú qiān lǜ shī,jié jiāng chū yì yī wán fēng。
苍茫汉日西南落,莫道无由却复中。cāng máng hàn rì xī nán luò,mò dào wú yóu què fù zhōng。

和仁仲至荆门

胡寅

虞帝当年辟四门,三苗那更蠢迷昏。yú dì dāng nián pì sì mén,sān miáo nà gèng chǔn mí hūn。
茫茫旧楚祗芳草,处处朱楼空断垣。máng máng jiù chǔ zhī fāng cǎo,chù chù zhū lóu kōng duàn yuán。
不愿耦耕招素隐,要看良耜接深村。bù yuàn ǒu gēng zhāo sù yǐn,yào kàn liáng sì jiē shēn cūn。
韩公守戒谁能用,虎豹难凭折柳樊。hán gōng shǒu jiè shuí néng yòng,hǔ bào nán píng zhé liǔ fán。

和彦达过先公旧居有感

胡寅

论文敩学两髫年,访旧同来雪上颠。lùn wén xiào xué liǎng tiáo nián,fǎng jiù tóng lái xuě shàng diān。
我步鲤庭心欲折,公登龙坂足何缘。wǒ bù lǐ tíng xīn yù zhé,gōng dēng lóng bǎn zú hé yuán。
后凋尚喜无双士,不韡真惭大少连。hòu diāo shàng xǐ wú shuāng shì,bù wěi zhēn cán dà shǎo lián。
桂楫又浮湘水去,家山回首共悽然。guì jí yòu fú xiāng shuǐ qù,jiā shān huí shǒu gòng qī rán。

和玉泉达老饷笋

胡寅

箨龙孤介亦骈阗,不比花嫣与柳眠。tuò lóng gū jiè yì pián tián,bù bǐ huā yān yǔ liǔ mián。
雪里顿超千佛地,风来应上四禅天。xuě lǐ dùn chāo qiān fú dì,fēng lái yīng shàng sì chán tiān。
饱参玉版头头是,秀出芗林个个圆。bǎo cān yù bǎn tóu tóu shì,xiù chū xiāng lín gè gè yuán。
知我远庖薇蕨少,倒笼登俎共便娟。zhī wǒ yuǎn páo wēi jué shǎo,dào lóng dēng zǔ gòng biàn juān。

留别王元治师中谭纯益三首

胡寅

儿钓童游几梦思,春风千里恨归迟。ér diào tóng yóu jǐ mèng sī,chūn fēng qiān lǐ hèn guī chí。
君今旧隐治三径,我尚他州寄一枝。jūn jīn jiù yǐn zhì sān jìng,wǒ shàng tā zhōu jì yī zhī。
载酒犹惭来问字,对花深欲共论诗。zài jiǔ yóu cán lái wèn zì,duì huā shēn yù gòng lùn shī。
不堪又听阳关曲,想见酴醾喷雪时。bù kān yòu tīng yáng guān qū,xiǎng jiàn tú mí pēn xuě shí。

留别王元治师中谭纯益三首

胡寅

幸不当官也去思,春江风日正舒迟。xìng bù dāng guān yě qù sī,chūn jiāng fēng rì zhèng shū chí。
少留画鹢呼桃叶,卷尽红螺看柘枝。shǎo liú huà yì hū táo yè,juǎn jǐn hóng luó kàn zhè zhī。
三爵劝酬三益友,四并除扫四愁诗。sān jué quàn chóu sān yì yǒu,sì bìng chú sǎo sì chóu shī。
渭城景色朝朝是,不用丹青李伯时。wèi chéng jǐng sè cháo cháo shì,bù yòng dān qīng lǐ bó shí。

留别王元治师中谭纯益三首

胡寅

欲步夷途盍近思,行寻捷径却成迟。yù bù yí tú hé jìn sī,xíng xún jié jìng què chéng chí。
大弨不必穿杨叶,古乐何曾唱竹枝。dà chāo bù bì chuān yáng yè,gǔ lè hé céng chàng zhú zhī。
须信孔门无用赋,也知高叟漫为诗。xū xìn kǒng mén wú yòng fù,yě zhī gāo sǒu màn wèi shī。
功名易立书难读,努力当乘少壮时。gōng míng yì lì shū nán dú,nǔ lì dāng chéng shǎo zhuàng shí。

酬师中见和

胡寅

乱定谁人不土思,如何乡井尚陵迟。luàn dìng shuí rén bù tǔ sī,rú hé xiāng jǐng shàng líng chí。
莫嗟钓艇重湖隔,终待书堂一木枝。mò jiē diào tǐng zhòng hú gé,zhōng dài shū táng yī mù zhī。
彼美独高鹦鹉赋,孔怀均契鹡鸰诗。bǐ měi dú gāo yīng wǔ fù,kǒng huái jūn qì jí líng shī。
愿君再起临流阁,约我花汀柳岸时。yuàn jūn zài qǐ lín liú gé,yuē wǒ huā tīng liǔ àn shí。

酬任正叔见和

胡寅

莫嗤文子动三思,我亦今来去鲁迟。mò chī wén zi dòng sān sī,wǒ yì jīn lái qù lǔ chí。
潦草荷锄开菊径,殷勤持酒对花枝。lǎo cǎo hé chú kāi jú jìng,yīn qín chí jiǔ duì huā zhī。
韦编旧服精三易,绛帐新开讲四诗。wéi biān jiù fú jīng sān yì,jiàng zhàng xīn kāi jiǎng sì shī。
把钓不须嗟岁久,大鱼端有上钩时。bǎ diào bù xū jiē suì jiǔ,dà yú duān yǒu shàng gōu shí。

归次湘公元作以诗见迎和之

胡寅

十载重湖阅使星,坐令疲瘵洒然醒。shí zài zhòng hú yuè shǐ xīng,zuò lìng pí zhài sǎ rán xǐng。
从来骏足轻千里,岂但词源荡四溟。cóng lái jùn zú qīng qiān lǐ,qǐ dàn cí yuán dàng sì míng。
笑我林间投倦翼,辱公江上访归舲。xiào wǒ lín jiān tóu juàn yì,rǔ gōng jiāng shàng fǎng guī líng。
南山幸有为邻约,何日来分一半青。nán shān xìng yǒu wèi lín yuē,hé rì lái fēn yī bàn qīng。

示诗僧了信

胡寅

伊谁遣子著袈裟,幸自同源又一家。yī shuí qiǎn zi zhù jiā shā,xìng zì tóng yuán yòu yī jiā。
尚喜深山閟珍璞,曾看枯蘖粲奇葩。shàng xǐ shēn shān bì zhēn pú,céng kàn kū niè càn qí pā。
空言组绣真无用,实际津途亦易差。kōng yán zǔ xiù zhēn wú yòng,shí jì jīn tú yì yì chà。
衣敝履穿头欲雪,定于何处作生涯。yī bì lǚ chuān tóu yù xuě,dìng yú hé chù zuò shēng yá。

和李生九日二首

胡寅

节物休惊木叶催,相逢佳节兴悠哉。jié wù xiū jīng mù yè cuī,xiāng féng jiā jié xīng yōu zāi。
尊如北海聊同醉,菊傍东篱也自开。zūn rú běi hǎi liáo tóng zuì,jú bàng dōng lí yě zì kāi。
乌帽任教吹脱落,紫萸仍得看徘徊。wū mào rèn jiào chuī tuō luò,zǐ yú réng dé kàn pái huái。
诸君合有登高赋,为继当年戏马台。zhū jūn hé yǒu dēng gāo fù,wèi jì dāng nián xì mǎ tái。