古诗词

谢人惠舂陵石山

胡寅

何人蹙缩九疑山,叠映公家几砚间。hé rén cù suō jiǔ yí shān,dié yìng gōng jiā jǐ yàn jiān。
欲识神鱼閟凝湛,试看云气出孱颜。yù shí shén yú bì níng zhàn,shì kàn yún qì chū càn yán。
新蒲已结根千岁,旧藓犹窥晕一斑。xīn pú yǐ jié gēn qiān suì,jiù xiǎn yóu kuī yūn yī bān。
举饷敢辞归载重,要将奇绝寄幽闲。jǔ xiǎng gǎn cí guī zài zhòng,yào jiāng qí jué jì yōu xián。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

重九简单令

胡寅

殊方令节也堪怜,可咏江涵雁影篇。shū fāng lìng jié yě kān lián,kě yǒng jiāng hán yàn yǐng piān。
买得紫萸虚市里,种成黄菊小池边。mǎi dé zǐ yú xū shì lǐ,zhǒng chéng huáng jú xiǎo chí biān。
相逢便是华胥国,一醉宁惭玳瑁筵。xiāng féng biàn shì huá xū guó,yī zuì níng cán dài mào yán。
何必登临追旧俗,南山秋气自超然。hé bì dēng lín zhuī jiù sú,nán shān qiū qì zì chāo rán。

和单令

胡寅

朝雨催寒细似毛,宾鸿带影朔云高。cháo yǔ cuī hán xì shì máo,bīn hóng dài yǐng shuò yún gāo。
菊萸不分簪华发,糕酒无因拜赭袍。jú yú bù fēn zān huá fā,gāo jiǔ wú yīn bài zhě páo。
笑我功名如堕甑,爱君情义比投胶。xiào wǒ gōng míng rú duò zèng,ài jūn qíng yì bǐ tóu jiāo。
病衰阻趁芙蓉约,木末搴翻独咏骚。bìng shuāi zǔ chèn fú róng yuē,mù mò qiān fān dú yǒng sāo。

吴守生朝

胡寅

梅信初传冬未深,高门熊梦庆相寻。méi xìn chū chuán dōng wèi shēn,gāo mén xióng mèng qìng xiāng xún。
三朝耆旧人皆仰,一德纯全众所钦。sān cháo qí jiù rén jiē yǎng,yī dé chún quán zhòng suǒ qīn。
难老椿龄方演迤,后凋松色正阴森。nán lǎo chūn líng fāng yǎn yí,hòu diāo sōng sè zhèng yīn sēn。
愿公常记茱萸酿,每岁兹辰细细斟。yuàn gōng cháng jì zhū yú niàng,měi suì zī chén xì xì zhēn。

和蔡生迁居二首蔡学佛故用杜老与赞公故事蔡常令一妪持简来

胡寅

浮生何处不蘧庐,且喜飘然乍卜居。fú shēng hé chù bù qú lú,qiě xǐ piāo rán zhà bo jū。
一室未应忘洒扫,四邻聊复认亲疏。yī shì wèi yīng wàng sǎ sǎo,sì lín liáo fù rèn qīn shū。
荔蕉饷客还堪饱,笋蕨登盘莫愿馀。lì jiāo xiǎng kè hái kān bǎo,sǔn jué dēng pán mò yuàn yú。
有意相寻即扶杖,无烦赤足致双鱼。yǒu yì xiāng xún jí fú zhàng,wú fán chì zú zhì shuāng yú。

和蔡生迁居二首蔡学佛故用杜老与赞公故事蔡常令一妪持简来

胡寅

一壶村酒要同尝,脯醢菹肴取次将。yī hú cūn jiǔ yào tóng cháng,pú hǎi jū yáo qǔ cì jiāng。
谈话翠微修竹径,追随斜照晚风冈。tán huà cuì wēi xiū zhú jìng,zhuī suí xié zhào wǎn fēng gāng。
梅花淡淡传春意,柳色依依作岁阳。méi huā dàn dàn chuán chūn yì,liǔ sè yī yī zuò suì yáng。
只么往来成乐土,岂知身世落南荒。zhǐ me wǎng lái chéng lè tǔ,qǐ zhī shēn shì luò nán huāng。

和单令除夕二首

胡寅

又闻幽谷有莺迁,况复山晴花向然。yòu wén yōu gǔ yǒu yīng qiān,kuàng fù shān qíng huā xiàng rán。
泥犊戒耕呈岁岁,户灵呵鬼换年年。ní dú jiè gēng chéng suì suì,hù líng hē guǐ huàn nián nián。
茅檐剩有三竿日,秫地曾无二顷田。máo yán shèng yǒu sān gān rì,shú dì céng wú èr qǐng tián。
且买东江百花酒,与君同棹十分船。qiě mǎi dōng jiāng bǎi huā jiǔ,yǔ jūn tóng zhào shí fēn chuán。

和单令除夕二首

胡寅

坐阅流年同掷梭,未曾闻道合如何。zuò yuè liú nián tóng zhì suō,wèi céng wén dào hé rú hé。
击壶安用铁如意,爱酒犹须金叵罗。jī hú ān yòng tiě rú yì,ài jiǔ yóu xū jīn pǒ luó。
重读豳诗赓节物,还师鲁圣对乡傩。zhòng dú bīn shī gēng jié wù,hái shī lǔ shèng duì xiāng nuó。
东风渐次开桃李,之子宁能不我过。dōng fēng jiàn cì kāi táo lǐ,zhī zi níng néng bù wǒ guò。

即事

胡寅

梧叶经冬不识霜,杞茅蒙润已宜汤。wú yè jīng dōng bù shí shuāng,qǐ máo méng rùn yǐ yí tāng。
夜除爱日太和境,衣袂轻风单薄装。yè chú ài rì tài hé jìng,yī mèi qīng fēng dān báo zhuāng。
盘绾翠丝春意近,盏浮清艳腊容光。pán wǎn cuì sī chūn yì jìn,zhǎn fú qīng yàn là róng guāng。
东君又试芳菲手,行乐宁嗟鬓转苍。dōng jūn yòu shì fāng fēi shǒu,xíng lè níng jiē bìn zhuǎn cāng。

次德施见和

胡寅

头如衰葆更加霜,身似陈茶不奈汤。tóu rú shuāi bǎo gèng jiā shuāng,shēn shì chén chá bù nài tāng。
春服又陪曾点咏,归心尤美陆生装。chūn fú yòu péi céng diǎn yǒng,guī xīn yóu měi lù shēng zhuāng。
山川浮动风云气,草木欣荣日月光。shān chuān fú dòng fēng yún qì,cǎo mù xīn róng rì yuè guāng。
剩种鸡头剥温软,不教无齿愧张苍。shèng zhǒng jī tóu bō wēn ruǎn,bù jiào wú chǐ kuì zhāng cāng。

和单令

胡寅

曾步雩风咏晚春,肯教清镜受纤尘。céng bù yú fēng yǒng wǎn chūn,kěn jiào qīng jìng shòu xiān chén。
诗书渐与心为一,文字终惭笔有神。shī shū jiàn yǔ xīn wèi yī,wén zì zhōng cán bǐ yǒu shén。
弈局不争先后手,醉乡常值圣贤人。yì jú bù zhēng xiān hòu shǒu,zuì xiāng cháng zhí shèng xián rén。
得时花卉千千状,须倩能诗为写真。dé shí huā huì qiān qiān zhuàng,xū qiàn néng shī wèi xiě zhēn。

令节即事简睎仲德施

胡寅

寒食清明节令佳,禁烟遗俗渺天涯。hán shí qīng míng jié lìng jiā,jìn yān yí sú miǎo tiān yá。
清醇只向丹田暖,料峭犹烦翠幕遮。qīng chún zhǐ xiàng dān tián nuǎn,liào qiào yóu fán cuì mù zhē。
长短骤看森雨笋,高低难觅旋风花。zhǎng duǎn zhòu kàn sēn yǔ sǔn,gāo dī nán mì xuán fēng huā。
小斋寂寂谁为伴,水底初闻两部蛙。xiǎo zhāi jì jì shuí wèi bàn,shuǐ dǐ chū wén liǎng bù wā。

同单令游延明寺

胡寅

下马敲门扁蝠飞,乱鸦啼晚客还归。xià mǎ qiāo mén biǎn fú fēi,luàn yā tí wǎn kè hái guī。
村江浅可褰裳涉,美酒清宜满斝挥。cūn jiāng qiǎn kě qiān shang shè,měi jiǔ qīng yí mǎn jiǎ huī。
独树高花红啄玉,繁丛嫩蕊细编玑。dú shù gāo huā hóng zhuó yù,fán cóng nèn ruǐ xì biān jī。
追随冠者皆行乐,借问何人鼓瑟希。zhuī suí guān zhě jiē xíng lè,jiè wèn hé rén gǔ sè xī。

简彦达

胡寅

别来鱼雁半浮湛,一日掀杯酒便深。bié lái yú yàn bàn fú zhàn,yī rì xiān bēi jiǔ biàn shēn。
照水颜容皆欲老,荫门槐竹尽成阴。zhào shuǐ yán róng jiē yù lǎo,yīn mén huái zhú jǐn chéng yīn。
驱山塞海成何事,饭糗羹藜只此心。qū shān sāi hǎi chéng hé shì,fàn qiǔ gēng lí zhǐ cǐ xīn。
但愿岁丰人共乐,扶筇有兴即相寻。dàn yuàn suì fēng rén gòng lè,fú qióng yǒu xīng jí xiāng xún。

挽吴丞相

胡寅

妙龄一月了群书,未壮声华众已孚。miào líng yī yuè le qún shū,wèi zhuàng shēng huá zhòng yǐ fú。
器远况曾师旧德,时来俄看献嘉谟。qì yuǎn kuàng céng shī jiù dé,shí lái é kàn xiàn jiā mó。
亲扶日毂升天路,不许金戈入帝都。qīn fú rì gǔ shēng tiān lù,bù xǔ jīn gē rù dì dōu。
大节已全名自永,讵同奸慝苟全躯。dà jié yǐ quán míng zì yǒng,jù tóng jiān tè gǒu quán qū。

挽吴丞相

胡寅

追念宣和国势孤,上公元宰导人谀。zhuī niàn xuān hé guó shì gū,shàng gōng yuán zǎi dǎo rén yú。
妖氛已觉前星暗,皇泽宁论少海枯。yāo fēn yǐ jué qián xīng àn,huáng zé níng lùn shǎo hǎi kū。
谁谓玉华传玉座,共知青琐伏青蒲。shuí wèi yù huá chuán yù zuò,gòng zhī qīng suǒ fú qīng pú。
谗言一发堪流涕,祸在同升有鄙夫。chán yán yī fā kān liú tì,huò zài tóng shēng yǒu bǐ fū。