古诗词

古今豪逸自放之士鲜不嗜酒以其类也虽以此致失者不少而清坐不饮醒眼看醉人亦未必尽得盖可考矣予好饮而尝患不给二顷种秫之念往来于怀世网婴之未有其会因作五言酒诗一百韵以寄吾意虽

胡寅

美禄无过酒,星泉奠两仪。měi lù wú guò jiǔ,xīng quán diàn liǎng yí。
端由皆作圣,意趣少人知。duān yóu jiē zuò shèng,yì qù shǎo rén zhī。
肇命惟元祀,迎春祝寿祺。zhào mìng wéi yuán sì,yíng chūn zhù shòu qí。
功深资药石,力厚起疲羸。gōng shēn zī yào shí,lì hòu qǐ pí léi。
若羡千钟美,休嫌九酝迟。ruò xiàn qiān zhōng měi,xiū xián jiǔ yùn chí。
忘情惟大禹,无量乃宣尼。wàng qíng wéi dà yǔ,wú liàng nǎi xuān ní。
抔饮觞初滥,留连祸始基。póu yǐn shāng chū làn,liú lián huò shǐ jī。
先王防以礼,后世利其资。xiān wáng fáng yǐ lǐ,hòu shì lì qí zī。
默识人情异,参稽俗习移。mò shí rén qíng yì,cān jī sú xí yí。
放怀无事矣,问口纵言之。fàng huái wú shì yǐ,wèn kǒu zòng yán zhī。
惑溺终长夜,奢残竟作池。huò nì zhōng zhǎng yè,shē cán jìng zuò chí。
包茅齐服楚,奏鼓胤征羲。bāo máo qí fú chǔ,zòu gǔ yìn zhēng xī。
大泽斩蛇后,当炉折券时。dà zé zhǎn shé hòu,dāng lú zhé quàn shí。
彭城正高会,睢水已填尸。péng chéng zhèng gāo huì,suī shuǐ yǐ tián shī。
谪去忧占鵩,归来喜受釐。zhé qù yōu zhàn fú,guī lái xǐ shòu lí。
瓶盆感田父,餔啜念湘累。píng pén gǎn tián fù,bù chuài niàn xiāng lèi。
壑谷中宵问,糟丘一篑亏。hè gǔ zhōng xiāo wèn,zāo qiū yī kuì kuī。
怒排樊哙盾,吐卧允之颐。nù pái fán kuài dùn,tǔ wò yǔn zhī yí。
击帻笼钱凤,争权杀魏其。jī zé lóng qián fèng,zhēng quán shā wèi qí。
脱靴惭力士,飞燕忤杨妃。tuō xuē cán lì shì,fēi yàn wǔ yáng fēi。
司隶要殊切,虞人猎已驰。sī lì yào shū qiè,yú rén liè yǐ chí。
魏文敦信义,王猛用钤锤。wèi wén dūn xìn yì,wáng měng yòng qián chuí。
有客言虽吃,何人字识奇。yǒu kè yán suī chī,hé rén zì shí qí。
裸身荒已甚,涤器事还卑。luǒ shēn huāng yǐ shén,dí qì shì hái bēi。
软饱深形颂,醒狂屈受讥。ruǎn bǎo shēn xíng sòng,xǐng kuáng qū shòu jī。
虽将齐物我,亦合悼功缌。suī jiāng qí wù wǒ,yì hé dào gōng sī。
渭水歌初阕,高阳伴蚤稀。wèi shuǐ gē chū què,gāo yáng bàn zǎo xī。
湖船回太白,水殿燕西施。hú chuán huí tài bái,shuǐ diàn yàn xī shī。
薤露停杯唱,鲸鱼入海骑。xiè lù tíng bēi chàng,jīng yú rù hǎi qí。
缅怀七子会,怅望八仙期。miǎn huái qī zi huì,chàng wàng bā xiān qī。
潇洒斜川影,风流曲水湄。xiāo sǎ xié chuān yǐng,fēng liú qū shuǐ méi。
日斜休百拜,罍耻便三辞。rì xié xiū bǎi bài,léi chǐ biàn sān cí。
头上巾频漉,腰间锸自随。tóu shàng jīn pín lù,yāo jiān chā zì suí。
谅难操北斗,且复坐东篱。liàng nán cāo běi dòu,qiě fù zuò dōng lí。
西海桃垂实,南山豆落萁。xī hǎi táo chuí shí,nán shān dòu luò qí。
无违商士诰,宜葺杜康祠。wú wéi shāng shì gào,yí qì dù kāng cí。
李脱朱温阱,刘为石勒縻。lǐ tuō zhū wēn jǐng,liú wèi shí lēi mí。
死生当有在,王伯岂由斯。sǐ shēng dāng yǒu zài,wáng bó qǐ yóu sī。
五斗酲方解,三人影对嬉。wǔ dòu chéng fāng jiě,sān rén yǐng duì xī。
高谈倾坐听,痛饮亦吾师。gāo tán qīng zuò tīng,tòng yǐn yì wú shī。
责味曾围鲁,提筒更忆郫。zé wèi céng wéi lǔ,tí tǒng gèng yì pí。
安能洗晏粉,聊复涨黄陂。ān néng xǐ yàn fěn,liáo fù zhǎng huáng bēi。
章子以孝显,酆舒因俊危。zhāng zi yǐ xiào xiǎn,fēng shū yīn jùn wēi。
夫妻不成属,父母或贻罹。fū qī bù chéng shǔ,fù mǔ huò yí lí。
讵比华茵污,宁虞窟室隳。jù bǐ huá yīn wū,níng yú kū shì huī。
壁悬疑角影,车载号鸱夷。bì xuán yí jiǎo yǐng,chē zài hào chī yí。
口不挂臧否,醯犹和薄醨。kǒu bù guà zāng fǒu,xī yóu hé báo lí。
立苗讽锄恶,种秫待充饥。lì miáo fěng chú è,zhǒng shú dài chōng jī。
雨落香檀注,春融绿髓脂。yǔ luò xiāng tán zhù,chūn róng lǜ suǐ zhī。
云轻浮蚁子,金嫩写鹅儿。yún qīng fú yǐ zi,jīn nèn xiě é ér。
滴滴葡萄颗,涵涵鹦鹉卮。dī dī pú táo kē,hán hán yīng wǔ zhī。
胸吞九云梦,笔走万蛟螭。xiōng tūn jiǔ yún mèng,bǐ zǒu wàn jiāo chī。
风月江山好,宾朋笑语宜。fēng yuè jiāng shān hǎo,bīn péng xiào yǔ yí。
绣帘初静卷,银烛已高垂。xiù lián chū jìng juǎn,yín zhú yǐ gāo chuí。
俨雅神仙坐,纷罗水陆奇。yǎn yǎ shén xiān zuò,fēn luó shuǐ lù qí。
色深迷琥珀,光溢艳琉璃。sè shēn mí hǔ pò,guāng yì yàn liú lí。
绿笛翻罗袖,红潮上玉肌。lǜ dí fān luó xiù,hóng cháo shàng yù jī。
献酬俱缱绻,沾洽尽融怡。xiàn chóu jù qiǎn quǎn,zhān qià jǐn róng yí。
不问檐花落,惟愁画角吹。bù wèn yán huā luò,wéi chóu huà jiǎo chuī。
初筵何抑抑,屡舞忽僛僛。chū yán hé yì yì,lǚ wǔ hū qī qī。
寒食梨花发,重阳菊蕊披。hán shí lí huā fā,zhòng yáng jú ruǐ pī。
龙山犹可想,洛浦尚能追。lóng shān yóu kě xiǎng,luò pǔ shàng néng zhuī。
月满倚琼树,雨馀攀柳枝。yuè mǎn yǐ qióng shù,yǔ yú pān liǔ zhī。
高飞鸿鹄远,左手蟹螯持。gāo fēi hóng gǔ yuǎn,zuǒ shǒu xiè áo chí。
贤圣分清浊,青齐辨等衰。xián shèng fēn qīng zhuó,qīng qí biàn děng shuāi。
市沽难共食,家酿恐成私。shì gū nán gòng shí,jiā niàng kǒng chéng sī。
算爵商壶矢,忘杯泥夹棋。suàn jué shāng hú shǐ,wàng bēi ní jiā qí。
资深酣道韵,端的露天倪。zī shēn hān dào yùn,duān de lù tiān ní。
翠竹沉云色,酴醾浸玉蕤。cuì zhú chén yún sè,tú mí jìn yù ruí。
过咽输浩渺,赴吻重涟漪。guò yàn shū hào miǎo,fù wěn zhòng lián yī。
卷尽青荷叶,颠飘白接篱。juǎn jǐn qīng hé yè,diān piāo bái jiē lí。
野畦供鼓吹,幽鸟奏埙篪。yě qí gōng gǔ chuī,yōu niǎo zòu xūn chí。
但看朱成碧,那知玉作瓷。dàn kàn zhū chéng bì,nà zhī yù zuò cí。
长瓶卧荒草,山郭飐青旗。zhǎng píng wò huāng cǎo,shān guō zhǎn qīng qí。
目井欣投辖,窥门怅絷骊。mù jǐng xīn tóu xiá,kuī mén chàng zhí lí。
提壶留客住,杜宇劝人归。tí hú liú kè zhù,dù yǔ quàn rén guī。
碧嶂下红日,飞霜点黑髭。bì zhàng xià hóng rì,fēi shuāng diǎn hēi zī。
邴原良自苦,毕卓未为痴。bǐng yuán liáng zì kǔ,bì zhuó wèi wèi chī。
处士林泉适,骚人景物悲。chù shì lín quán shì,sāo rén jǐng wù bēi。
放臣离国恨,迁客去乡思。fàng chén lí guó hèn,qiān kè qù xiāng sī。
须藉杯中物,聊舒镜里眉。xū jí bēi zhōng wù,liáo shū jìng lǐ méi。
暂时浇磊磈,到处吐虹霓。zàn shí jiāo lěi wěi,dào chù tǔ hóng ní。
但戒零霜露,无劳洒涕洟。dàn jiè líng shuāng lù,wú láo sǎ tì tì。
从教禁网密,莫遣醉乡迷。cóng jiào jìn wǎng mì,mò qiǎn zuì xiāng mí。
为沃尘生肺,应防水克脾。wèi wò chén shēng fèi,yīng fáng shuǐ kè pí。
破除闲病恼,断送老头皮。pò chú xián bìng nǎo,duàn sòng lǎo tóu pí。
埋玉空烦酹,挥金莫计赀。mái yù kōng fán lèi,huī jīn mò jì zī。
三行何法制,五齐孰官司。sān xíng hé fǎ zhì,wǔ qí shú guān sī。
喜怒或交作,阴阳因并毗。xǐ nù huò jiāo zuò,yīn yáng yīn bìng pí。
达人眇天地,曲士谨毫厘。dá rén miǎo tiān dì,qū shì jǐn háo lí。
夜汲文园井,朝餐大谷梨。yè jí wén yuán jǐng,cháo cān dà gǔ lí。
渴心便渌醑,大户怕甘酏。kě xīn biàn lù xǔ,dà hù pà gān yǐ。
滋味将何比,经纶倘在兹。zī wèi jiāng hé bǐ,jīng lún tǎng zài zī。
一尊常准拟,三顷要耘治。yī zūn cháng zhǔn nǐ,sān qǐng yào yún zhì。
吾道久榛莽,世途多虎貔。wú dào jiǔ zhēn mǎng,shì tú duō hǔ pí。
黄封忆内酝,絺绣念宗彝。huáng fēng yì nèi yùn,chī xiù niàn zōng yí。
傅说膺新命,曹参守旧规。fù shuō yīng xīn mìng,cáo cān shǒu jiù guī。
群生思覆护,寰海厌浇漓。qún shēng sī fù hù,huán hǎi yàn jiāo lí。
倘负膏肓疾,须凭国手医。tǎng fù gāo huāng jí,xū píng guó shǒu yī。
欲传方法者,把盏咏吾诗。yù chuán fāng fǎ zhě,bǎ zhǎn yǒng wú shī。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

再和前韵本欲创亭以穫时而止

胡寅

不因修筑废农时,欲以仁心翊化基。bù yīn xiū zhù fèi nóng shí,yù yǐ rén xīn yì huà jī。
野草从来丰可藉,量陂元自渺无湄。yě cǎo cóng lái fēng kě jí,liàng bēi yuán zì miǎo wú méi。
登临有惬三檛鼓,衰病多惭一斗卮。dēng lín yǒu qiè sān zhuā gǔ,shuāi bìng duō cán yī dòu zhī。
独喜高秋对黄菊,风吹乌帽看云移。dú xǐ gāo qiū duì huáng jú,fēng chuī wū mào kàn yún yí。

和陈生三首

胡寅

此道存亡仁不仁,遗编所载岂其真。cǐ dào cún wáng rén bù rén,yí biān suǒ zài qǐ qí zhēn。
若非象外冥心契,宁向环中得意新。ruò fēi xiàng wài míng xīn qì,níng xiàng huán zhōng dé yì xīn。
玉麈有文堪悟道,锦囊无句不藏春。yù zhǔ yǒu wén kān wù dào,jǐn náng wú jù bù cáng chūn。
箪瓢倘可分留客,更欲闻君一语亲。dān piáo tǎng kě fēn liú kè,gèng yù wén jūn yī yǔ qīn。

和陈生三首

胡寅

车尘马足两纷纶,谈叟浑如谷口真。chē chén mǎ zú liǎng fēn lún,tán sǒu hún rú gǔ kǒu zhēn。
闹里光阴渠不驻,静中滋味我尝新。nào lǐ guāng yīn qú bù zhù,jìng zhōng zī wèi wǒ cháng xīn。
高眠展转三竿日,熟饮频烦一瓮春。gāo mián zhǎn zhuǎn sān gān rì,shú yǐn pín fán yī wèng chūn。
请看夏畦劳瘁者,岁寒当与子相亲。qǐng kàn xià qí láo cuì zhě,suì hán dāng yǔ zi xiāng qīn。

和陈生三首

胡寅

挂却衣冠把钓纶,那知藏拙未全真。guà què yī guān bǎ diào lún,nà zhī cáng zhuō wèi quán zhēn。
馀生意态无相顾,未死工夫有自新。yú shēng yì tài wú xiāng gù,wèi sǐ gōng fū yǒu zì xīn。
弦绝谁传流水曲,瑟希曾对舞雩春。xián jué shuí chuán liú shuǐ qū,sè xī céng duì wǔ yú chūn。
晚交况得陈丘子,不但波澜子建亲。wǎn jiāo kuàng dé chén qiū zi,bù dàn bō lán zi jiàn qīn。

示程生二首

胡寅

利域名途较少多,人生那用学灯蛾。lì yù míng tú jiào shǎo duō,rén shēng nà yòng xué dēng é。
如君甘作长贫士,视古宁惭独行科。rú jūn gān zuò zhǎng pín shì,shì gǔ níng cán dú xíng kē。
雀可罗时烦宠顾,鸢尝跕处重经过。què kě luó shí fán chǒng gù,yuān cháng diǎn chù zhòng jīng guò。
扁舟又指闽山隐,奈此苍凉别意何。biǎn zhōu yòu zhǐ mǐn shān yǐn,nài cǐ cāng liáng bié yì hé。

示程生二首

胡寅

柴桑风度极清真,地位当齐古逸民。chái sāng fēng dù jí qīng zhēn,dì wèi dāng qí gǔ yì mín。
不为儿曹营饱暖,聊将诗句写经纶。bù wèi ér cáo yíng bǎo nuǎn,liáo jiāng shī jù xiě jīng lún。
喜君自得超遥趣,与世相忘寂寞滨。xǐ jūn zì dé chāo yáo qù,yǔ shì xiāng wàng jì mò bīn。
正欲细论嗟遽别,空惭祖谢响然臻。zhèng yù xì lùn jiē jù bié,kōng cán zǔ xiè xiǎng rán zhēn。

和单普二首

胡寅

能向词江挹彼清,爱君诗句早知名。néng xiàng cí jiāng yì bǐ qīng,ài jūn shī jù zǎo zhī míng。
百家悬镜知妍丑,一字提衡有重轻。bǎi jiā xuán jìng zhī yán chǒu,yī zì tí héng yǒu zhòng qīng。
画话岂淹三友益,简才方廓四聪明。huà huà qǐ yān sān yǒu yì,jiǎn cái fāng kuò sì cōng míng。
肯临蔀屋相辉映,自愧常谈只老生。kěn lín bù wū xiāng huī yìng,zì kuì cháng tán zhǐ lǎo shēng。

和单普二首

胡寅

弃捐孤陋与谁邻,插棘诛茅漫隐沦。qì juān gū lòu yǔ shuí lín,chā jí zhū máo màn yǐn lún。
乱思诗书随手揭,慰怀风月逐时新。luàn sī shī shū suí shǒu jiē,wèi huái fēng yuè zhú shí xīn。
惭无用舍行藏道,有愧东西南北人。cán wú yòng shě xíng cáng dào,yǒu kuì dōng xī nán běi rén。
久矣笔端尘土暗,因君聊复拟心神。jiǔ yǐ bǐ duān chén tǔ àn,yīn jūn liáo fù nǐ xīn shén。

谢朱推梅栽

胡寅

南国虽云有学堂,了无松菊径徒荒。nán guó suī yún yǒu xué táng,le wú sōng jú jìng tú huāng。
瘴痕元爱冰花洗,衰鬓聊依玉树芳。zhàng hén yuán ài bīng huā xǐ,shuāi bìn liáo yī yù shù fāng。
便觉小池招秀影,更令寒月映新妆。biàn jué xiǎo chí zhāo xiù yǐng,gèng lìng hán yuè yìng xīn zhuāng。
从今剩酝萸香酒,指拟春风摘子尝。cóng jīn shèng yùn yú xiāng jiǔ,zhǐ nǐ chūn fēng zhāi zi cháng。

寄陈生

胡寅

穷冬才得雨梢梢,梅已无馀柳渐包。qióng dōng cái dé yǔ shāo shāo,méi yǐ wú yú liǔ jiàn bāo。
且把简编遮病眼,时拖衾絮拥寒骹。qiě bǎ jiǎn biān zhē bìng yǎn,shí tuō qīn xù yōng hán qiāo。
讥诃驳杂怀张籍,联续诗章忆孟郊。jī hē bó zá huái zhāng jí,lián xù shī zhāng yì mèng jiāo。
归卧萧斋谅安稳,可无消息到衡茅。guī wò xiāo zhāi liàng ān wěn,kě wú xiāo xī dào héng máo。

送黄熙赴韶推

胡寅

籯金不取义方严,孝友家庭岭海瞻。yíng jīn bù qǔ yì fāng yán,xiào yǒu jiā tíng lǐng hǎi zhān。
力古共推经笥富,决科争看笔锋铦。lì gǔ gòng tuī jīng sì fù,jué kē zhēng kàn bǐ fēng xiān。
才非俗契心难展,清畏人知德尚潜。cái fēi sú qì xīn nán zhǎn,qīng wèi rén zhī dé shàng qián。
鹏翼垂天终九万,固应凫舄未能淹。péng yì chuí tiān zhōng jiǔ wàn,gù yīng fú xì wèi néng yān。

和黄秀才

胡寅

羹藜饭糗自无馀,身世萧条亦自如。gēng lí fàn qiǔ zì wú yú,shēn shì xiāo tiáo yì zì rú。
十里溪山连枕席,一堂风月伴琴书。shí lǐ xī shān lián zhěn xí,yī táng fēng yuè bàn qín shū。
畹兰幸袭仙人佩,径草欣承长者车。wǎn lán xìng xí xiān rén pèi,jìng cǎo xīn chéng zhǎng zhě chē。
四海弟兄非浪语,先生何恨九夷居。sì hǎi dì xiōng fēi làng yǔ,xiān shēng hé hèn jiǔ yí jū。

寒食日约蔡生以雨不至

胡寅

细雨斜风恼弄春,荒郊不见踏青人。xì yǔ xié fēng nǎo nòng chūn,huāng jiāo bù jiàn tà qīng rén。
伤心湖外松楸域,吊影天涯露电身。shāng xīn hú wài sōng qiū yù,diào yǐng tiān yá lù diàn shēn。
杨柳杏花何处好,石泉槐火一时新。yáng liǔ xìng huā hé chù hǎo,shí quán huái huǒ yī shí xīn。
举杯幸有君相属,更待泥乾步屧匀。jǔ bēi xìng yǒu jūn xiāng shǔ,gèng dài ní qián bù xiè yún。

谢蔡生见和

胡寅

三分已过二分春,尚想绵田一善人。sān fēn yǐ guò èr fēn chūn,shàng xiǎng mián tián yī shàn rén。
冷食未平千载恨,浮云何与百年身。lěng shí wèi píng qiān zài hèn,fú yún hé yǔ bǎi nián shēn。
从教对雨携壶阻,自爱观风得句新。cóng jiào duì yǔ xié hú zǔ,zì ài guān fēng dé jù xīn。
芍药酴醾无复见,花林芳草翠初匀。sháo yào tú mí wú fù jiàn,huā lín fāng cǎo cuì chū yún。

二弟在远经年无书张倩忽来相看蔡生以诗见庆次其韵

胡寅

鸿雁分飞接翼难,稻粱谋隔水云寒。hóng yàn fēn fēi jiē yì nán,dào liáng móu gé shuǐ yún hán。
千山路远劳魂梦,一纸书来强笑欢。qiān shān lù yuǎn láo hún mèng,yī zhǐ shū lái qiáng xiào huān。
东榻人材惭润玉,西昆诗韵胜芳兰。dōng tà rén cái cán rùn yù,xī kūn shī yùn shèng fāng lán。
从今更励男儿操,金铁为心石作肝。cóng jīn gèng lì nán ér cāo,jīn tiě wèi xīn shí zuò gān。