古诗词

寄张赵二相三首

胡寅

河出昆仑墟,江出岷山底。hé chū kūn lún xū,jiāng chū mín shān dǐ。
涵涵受百渎,滚滚经万里。hán hán shòu bǎi dú,gǔn gǔn jīng wàn lǐ。
水惟准之平,而德鉴之比。shuǐ wéi zhǔn zhī píng,ér dé jiàn zhī bǐ。
离堆与砥柱,何事中流起。lí duī yǔ dǐ zhù,hé shì zhōng liú qǐ。
坐令平者倾,复使明者滓。zuò lìng píng zhě qīng,fù shǐ míng zhě zǐ。
臣门虽如市,臣心要如水。chén mén suī rú shì,chén xīn yào rú shuǐ。
勿为砥柱激,乃作天地纪。wù wèi dǐ zhù jī,nǎi zuò tiān dì jì。
在家而有怨,惟舜处父子。zài jiā ér yǒu yuàn,wéi shùn chù fù zi。
在邦而有怨,惟旦忧室毁。zài bāng ér yǒu yuàn,wéi dàn yōu shì huǐ。
夫岂忿欲哉,过是非天理。fū qǐ fèn yù zāi,guò shì fēi tiān lǐ。
萧曹贫贱交,隙自将相起。xiāo cáo pín jiàn jiāo,xì zì jiāng xiāng qǐ。
迄能除芥蒂,至死相推美。qì néng chú jiè dì,zhì sǐ xiāng tuī měi。
彼亦何所监,覆辙有馀耳。bǐ yì hé suǒ jiān,fù zhé yǒu yú ěr。
同时秦汉人,异趣百代史。tóng shí qín hàn rén,yì qù bǎi dài shǐ。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和用明梅十三绝

胡寅

宁须较短复论长,拖白施朱亦两忘。níng xū jiào duǎn fù lùn zhǎng,tuō bái shī zhū yì liǎng wàng。
有羡广平能草赋,病来无绪不成章。yǒu xiàn guǎng píng néng cǎo fù,bìng lái wú xù bù chéng zhāng。

和用明梅十三绝

胡寅

雪消天气一番新,水际逢春淑且真。xuě xiāo tiān qì yī fān xīn,shuǐ jì féng chūn shū qiě zhēn。
未信长安多丽者,定知空谷有佳人。wèi xìn zhǎng ān duō lì zhě,dìng zhī kōng gǔ yǒu jiā rén。

和用明梅十三绝

胡寅

绿萼全胜红萼好,新枝争亚旧枝长。lǜ è quán shèng hóng è hǎo,xīn zhī zhēng yà jiù zhī zhǎng。
赏心未减春风蝶,傍蕊穿花栩栩狂。shǎng xīn wèi jiǎn chūn fēng dié,bàng ruǐ chuān huā xǔ xǔ kuáng。

和用明梅十三绝

胡寅

半开何惜恣追游,最怕风飘万点愁。bàn kāi hé xī zì zhuī yóu,zuì pà fēng piāo wàn diǎn chóu。
倘是仙山有真籍,待凭方士更迟留。tǎng shì xiān shān yǒu zhēn jí,dài píng fāng shì gèng chí liú。

和用明梅十三绝

胡寅

要写横斜临水枝,应从淡墨见依稀。yào xiě héng xié lín shuǐ zhī,yīng cóng dàn mò jiàn yī xī。
画师未必传天巧,争似西厢月影微。huà shī wèi bì chuán tiān qiǎo,zhēng shì xī xiāng yuè yǐng wēi。

和用明梅十三绝

胡寅

玉管吹残满地霜,去年遗恨不能忘。yù guǎn chuī cán mǎn dì shuāng,qù nián yí hèn bù néng wàng。
还来月下呈疏影,先向风前试晚妆。hái lái yuè xià chéng shū yǐng,xiān xiàng fēng qián shì wǎn zhuāng。

和用明梅十三绝

胡寅

寒梅应不是甘棠,我辈为诗岂面墙。hán méi yīng bù shì gān táng,wǒ bèi wèi shī qǐ miàn qiáng。
便对雪霜矜节操,未妨云雨下巫阳。biàn duì xuě shuāng jīn jié cāo,wèi fáng yún yǔ xià wū yáng。

和用明梅十三绝

胡寅

漫说琼花淮海阳,要知兰蕙不能香。màn shuō qióng huā huái hǎi yáng,yào zhī lán huì bù néng xiāng。
人间草木如相对,宁遣诗仙引兴长。rén jiān cǎo mù rú xiāng duì,níng qiǎn shī xiān yǐn xīng zhǎng。

和用明梅十三绝

胡寅

醉把天葩嚼蕊香,笔端翻水趁诗狂。zuì bǎ tiān pā jué ruǐ xiāng,bǐ duān fān shuǐ chèn shī kuáng。
结成却荐和羹鼎,妙手先从锜釜湘。jié chéng què jiàn hé gēng dǐng,miào shǒu xiān cóng qí fǔ xiāng。

和用明梅十三绝

胡寅

公子曾游翰墨场,诗成寒律带春光。gōng zi céng yóu hàn mò chǎng,shī chéng hán lǜ dài chūn guāng。
杯中竹叶悠悠梦,句里梅花字字芳。bēi zhōng zhú yè yōu yōu mèng,jù lǐ méi huā zì zì fāng。

和用明梅十三绝

胡寅

指数春回驱岁寒,催令花落鼻先酸。zhǐ shù chūn huí qū suì hán,cuī lìng huā luò bí xiān suān。
要须晴昊开芳草,乱插繁华足意看。yào xū qíng hào kāi fāng cǎo,luàn chā fán huá zú yì kàn。

和赵庙欲携尊赏残梅二绝

胡寅

为惜纷纷作雪飞,忍看桃李便芳菲。wèi xī fēn fēn zuò xuě fēi,rěn kàn táo lǐ biàn fāng fēi。
小瓶留得春风面,尚可携壶一醉归。xiǎo píng liú dé chūn fēng miàn,shàng kě xié hú yī zuì guī。

和赵庙欲携尊赏残梅二绝

胡寅

离离疏蕊抱寒条,开晚浑疑雪未消。lí lí shū ruǐ bào hán tiáo,kāi wǎn hún yí xuě wèi xiāo。
风雨助君悭且涩,吹将诗句淡相撩。fēng yǔ zhù jūn qiān qiě sè,chuī jiāng shī jù dàn xiāng liāo。

碧泉芍药四首

胡寅

晕紫层红各自花,翠痕稠叶整还斜。yūn zǐ céng hóng gè zì huā,cuì hén chóu yè zhěng hái xié。
有情岂必含春泪,自是殷勤管岁华。yǒu qíng qǐ bì hán chūn lèi,zì shì yīn qín guǎn suì huá。

碧泉芍药四首

胡寅

林影溪光风力微,黄鹂隔叶啭还飞。lín yǐng xī guāng fēng lì wēi,huáng lí gé yè zhuàn hái fēi。
从教万点飘浮去,赖有庭花愿不违。cóng jiào wàn diǎn piāo fú qù,lài yǒu tíng huā yuàn bù wéi。