古诗词

示能仁长老祖秀

胡寅

此世未可出,太虚无古今。cǐ shì wèi kě chū,tài xū wú gǔ jīn。
一尘绝点染,万象罗萧森。yī chén jué diǎn rǎn,wàn xiàng luó xiāo sēn。
白云从何来,舒卷亦无心。bái yún cóng hé lái,shū juǎn yì wú xīn。
流风散远影,花雨释重阴。liú fēng sàn yuǎn yǐng,huā yǔ shì zhòng yīn。
俄然际碧海,倏尔归遥岑。é rán jì bì hǎi,shū ěr guī yáo cén。
方来讵可执,已去谁能寻。fāng lái jù kě zhí,yǐ qù shuí néng xún。
何人知此意,鱼鸟徒高深。hé rén zhī cǐ yì,yú niǎo tú gāo shēn。
道人乃如许,洒落湘之南。dào rén nǎi rú xǔ,sǎ luò xiāng zhī nán。
冥鸿岂避弋,倦鹤亦投林。míng hóng qǐ bì yì,juàn hè yì tóu lín。
昔年淮泗间,清誉喧佩簪。xī nián huái sì jiān,qīng yù xuān pèi zān。
石塔缝无际,盐官鼓无音。shí tǎ fèng wú jì,yán guān gǔ wú yīn。
衡山亦何有,神廪供爨鬵。héng shān yì hé yǒu,shén lǐn gōng cuàn qín。
十年一纸衲,彩线穿金针。shí nián yī zhǐ nà,cǎi xiàn chuān jīn zhēn。
上方万壑外,微笑开我襟。shàng fāng wàn hè wài,wēi xiào kāi wǒ jīn。
幽怀久自契,俗虑何由侵。yōu huái jiǔ zì qì,sú lǜ hé yóu qīn。
攀萝共明月,流水写瑶琴。pān luó gòng míng yuè,liú shuǐ xiě yáo qín。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

送英州推官

胡寅

素业平生笔砚交,粗官何事管榜敲。sù yè píng shēng bǐ yàn jiāo,cū guān hé shì guǎn bǎng qiāo。
自伤放逐生中热,时对清风解外胶。zì shāng fàng zhú shēng zhōng rè,shí duì qīng fēng jiě wài jiāo。
掞藻更窥青玉案,分甘常记绿罗袍。shàn zǎo gèng kuī qīng yù àn,fēn gān cháng jì lǜ luó páo。
扁舟北上英州幕,卜吉应逢泰拔茅。biǎn zhōu běi shàng yīng zhōu mù,bo jí yīng féng tài bá máo。

和单令

胡寅

炎州暑令比烝炊,茅屋深更未掩扉。yán zhōu shǔ lìng bǐ zhēng chuī,máo wū shēn gèng wèi yǎn fēi。
倦鹊绕林飞又上,流萤照水乱还稀。juàn què rào lín fēi yòu shàng,liú yíng zhào shuǐ luàn hái xī。
寡尤正尔三缄口,新浴又思一振衣。guǎ yóu zhèng ěr sān jiān kǒu,xīn yù yòu sī yī zhèn yī。
独怯诗坛把麾将,欲摩坚垒费攻围。dú qiè shī tán bǎ huī jiāng,yù mó jiān lěi fèi gōng wéi。

和周尉游简园

胡寅

敝屣稀行故不穿,荒陬何处赏芳妍。bì xǐ xī xíng gù bù chuān,huāng zōu hé chù shǎng fāng yán。
诗人邂逅能乘兴,野客勤劬便肆筵。shī rén xiè hòu néng chéng xīng,yě kè qín qú biàn sì yán。
满壁画图俱俨若,一川风物更萧然。mǎn bì huà tú jù yǎn ruò,yī chuān fēng wù gèng xiāo rán。
攀翻百树梨花雪,醉拟春风二月天。pān fān bǎi shù lí huā xuě,zuì nǐ chūn fēng èr yuè tiān。

和周尉立春二首

胡寅

筮易欣逢天地交,送残寒晷石光敲。shì yì xīn féng tiān dì jiāo,sòng cán hán guǐ shí guāng qiāo。
化工造物初施手,天仗迎春已在郊。huà gōng zào wù chū shī shǒu,tiān zhàng yíng chūn yǐ zài jiāo。
一饭及辰堆细菜,千花从此放香苞。yī fàn jí chén duī xì cài,qiān huā cóng cǐ fàng xiāng bāo。
欲赓妙句无馀味,久矣庖人不治庖。yù gēng miào jù wú yú wèi,jiǔ yǐ páo rén bù zhì páo。

和周尉立春二首

胡寅

新年仍复得诗交,和气排门不待敲。xīn nián réng fù dé shī jiāo,hé qì pái mén bù dài qiāo。
藏谷寒冰犹北陆,应时甘雨背西郊。cáng gǔ hán bīng yóu běi lù,yīng shí gān yǔ bèi xī jiāo。
松筠挺挺浮烟色,桃杏纷纷拆绣苞。sōng yún tǐng tǐng fú yān sè,táo xìng fēn fēn chāi xiù bāo。
准拟寻春多酒肆,芳膻何必费良庖。zhǔn nǐ xún chūn duō jiǔ sì,fāng shān hé bì fèi liáng páo。

用前韵简单令

胡寅

斑白欣逢子墨交,悬知琴化息榜敲。bān bái xīn féng zi mò jiāo,xuán zhī qín huà xī bǎng qiāo。
不从冻竽窥侯喜,端向长松倚孟郊。bù cóng dòng yú kuī hóu xǐ,duān xiàng zhǎng sōng yǐ mèng jiāo。
窜逐自甘藜不糁,太平还见苇方苞。cuàn zhú zì gān lí bù sǎn,tài píng hái jiàn wěi fāng bāo。
全牛妙割须君手,笑我铅刀似族庖。quán niú miào gē xū jūn shǒu,xiào wǒ qiān dāo shì zú páo。

谢周尉用前韵致丹砂且见劝葆真

胡寅

寒衾未暖睫先交,晓漏那闻促点敲。hán qīn wèi nuǎn jié xiān jiāo,xiǎo lòu nà wén cù diǎn qiāo。
非有真丹存下海,讵同和气满春郊。fēi yǒu zhēn dān cún xià hǎi,jù tóng hé qì mǎn chūn jiāo。
王弘颇亦知陶令,仲达何劳诮石苞。wáng hóng pǒ yì zhī táo lìng,zhòng dá hé láo qiào shí bāo。
为报迩来幽意惬,箨龙拳鳖渐充庖。wèi bào ěr lái yōu yì qiè,tuò lóng quán biē jiàn chōng páo。

李簿携具用前韵和之

胡寅

春禽遭冻息交交,不及风筝迭递敲。chūn qín zāo dòng xī jiāo jiāo,bù jí fēng zhēng dié dì qiāo。
睡起依然开白屋,客来仍是俯青郊。shuì qǐ yī rán kāi bái wū,kè lái réng shì fǔ qīng jiāo。
方兄无势宁能热,穷鬼多羞只自苞。fāng xiōng wú shì níng néng rè,qióng guǐ duō xiū zhǐ zì bāo。
载酒刲羊烦厚意,当年莘野尚烹庖。zài jiǔ kuī yáng fán hòu yì,dāng nián shēn yě shàng pēng páo。

金沙

胡寅

海棠开后数金沙,谁料炎荒有此花。hǎi táng kāi hòu shù jīn shā,shuí liào yán huāng yǒu cǐ huā。
青玉案头张重锦,碧云堆里漏彤霞。qīng yù àn tóu zhāng zhòng jǐn,bì yún duī lǐ lòu tóng xiá。
高枝已写清尊照,嫩蕊犹须翠幕遮。gāo zhī yǐ xiě qīng zūn zhào,nèn ruǐ yóu xū cuì mù zhē。
未信东风肯吹谢,且教游客看繁华。wèi xìn dōng fēng kěn chuī xiè,qiě jiào yóu kè kàn fán huá。

简单周二子

胡寅

回首清明远矣哉,和风还挟禊辰来。huí shǒu qīng míng yuǎn yǐ zāi,hé fēng hái xié xì chén lái。
丽人空忆行歌乐,曲水难追翰墨才。lì rén kōng yì xíng gē lè,qū shuǐ nán zhuī hàn mò cái。
鬓发飘萧吾自祓,形骸放荡孰相开。bìn fā piāo xiāo wú zì fú,xíng hái fàng dàng shú xiāng kāi。
早知胜集荷塘上,何不飞觞看耻罍。zǎo zhī shèng jí hé táng shàng,hé bù fēi shāng kàn chǐ léi。

简单周二子

胡寅

音尘疏阔思悠哉,有底匆匆不我来。yīn chén shū kuò sī yōu zāi,yǒu dǐ cōng cōng bù wǒ lái。
阵合鹳鹅须敌手,诗成珠玉要奇才。zhèn hé guàn é xū dí shǒu,shī chéng zhū yù yào qí cái。
新荷雨定如兰馥,曲沼风闲作镜开。xīn hé yǔ dìng rú lán fù,qū zhǎo fēng xián zuò jìng kāi。
况是凉蟾方半璧,清光应欲照金罍。kuàng shì liáng chán fāng bàn bì,qīng guāng yīng yù zhào jīn léi。

简单令

胡寅

烝炊不奈瘴氛侵,一霎微凉属晚阴。zhēng chuī bù nài zhàng fēn qīn,yī shà wēi liáng shǔ wǎn yīn。
自轴疏檐扫阶砌,却凭安几看云林。zì zhóu shū yán sǎo jiē qì,què píng ān jǐ kàn yún lín。
风中梧竹旌幢乱,雨外江山水墨深。fēng zhōng wú zhú jīng chuáng luàn,yǔ wài jiāng shān shuǐ mò shēn。
来日小槽篘酾白,眷言骚客肯相临。lái rì xiǎo cáo chōu shāi bái,juàn yán sāo kè kěn xiāng lín。

杨尉见招朱推单令与焉月色甚佳

胡寅

南郭无缘到北城,却因招唤得同行。nán guō wú yuán dào běi chéng,què yīn zhāo huàn dé tóng xíng。
四郊禾黍未全熟,满眼云山何限情。sì jiāo hé shǔ wèi quán shú,mǎn yǎn yún shān hé xiàn qíng。
幸有好风能洒袂,况无闲事称挥觥。xìng yǒu hǎo fēng néng sǎ mèi,kuàng wú xián shì chēng huī gōng。
篮舆欲去留还住,爱此月凉河汉明。lán yú yù qù liú hái zhù,ài cǐ yuè liáng hé hàn míng。

七月十八日与诸人集真于燕誉堂

胡寅

盍簪相与记春芳,落去争如桂影香。hé zān xiāng yǔ jì chūn fāng,luò qù zhēng rú guì yǐng xiāng。
故觅层台延旷望,可无尊酒泛寒光。gù mì céng tái yán kuàng wàng,kě wú zūn jiǔ fàn hán guāng。
交挥玉麈倾怀尽,半仄冰轮耿夜长。jiāo huī yù zhǔ qīng huái jǐn,bàn zè bīng lún gěng yè zhǎng。
坐到银河分晓色,彤霞金晕更苍凉。zuò dào yín hé fēn xiǎo sè,tóng xiá jīn yūn gèng cāng liáng。

吴守祈雨有应

胡寅

延陵宿望冠三吴,又见熙朝老大夫。yán líng sù wàng guān sān wú,yòu jiàn xī cháo lǎo dà fū。
善政旧闻风偃草,清规今信浦还珠。shàn zhèng jiù wén fēng yǎn cǎo,qīng guī jīn xìn pǔ hái zhū。
山川每应精神祷,禾稼全凭润泽苏。shān chuān měi yīng jīng shén dǎo,hé jià quán píng rùn zé sū。
可但邦人歌五裤,也知还客慰焦枯。kě dàn bāng rén gē wǔ kù,yě zhī hái kè wèi jiāo kū。