古诗词

和刘彦冲白发

胡寅

避炎扫净室,卧看浮炉烟。bì yán sǎo jìng shì,wò kàn fú lú yān。
读君五字诗,鹤发惊臞仙。dú jūn wǔ zì shī,hè fā jīng qú xiān。
缅怀少壮日,意气横无边。miǎn huái shǎo zhuàng rì,yì qì héng wú biān。
春风郁双鬓,绿草争芳妍。chūn fēng yù shuāng bìn,lǜ cǎo zhēng fāng yán。
酒豪既跌宕,花恼仍狂颠。jiǔ háo jì diē dàng,huā nǎo réng kuáng diān。
涉境如刺绣,针行久忘邅。shè jìng rú cì xiù,zhēn xíng jiǔ wàng zhān。
中路一线通,悟彼称世贤。zhōng lù yī xiàn tōng,wù bǐ chēng shì xián。
不知老将至,此道闻尼宣。bù zhī lǎo jiāng zhì,cǐ dào wén ní xuān。
高山戴雪早,从人嘲乐天。gāo shān dài xuě zǎo,cóng rén cháo lè tiān。
青青复种种,荣谢理固然。qīng qīng fù zhǒng zhǒng,róng xiè lǐ gù rán。
市翁一弹籋,意眇飞鸿前。shì wēng yī dàn niè,yì miǎo fēi hóng qián。
何况大丈夫,乃顾儿女怜。hé kuàng dà zhàng fū,nǎi gù ér nǚ lián。
为语偓佺辈,痴心莫攀缘。wèi yǔ wò quán bèi,chī xīn mò pān yuán。
袅蹄谅可铸,此物无由玄。niǎo tí liàng kě zhù,cǐ wù wú yóu xuán。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和范元作五绝

胡寅

阅书五行下,未胜百回读。yuè shū wǔ xíng xià,wèi shèng bǎi huí dú。
至道一念存,请事不远复。zhì dào yī niàn cún,qǐng shì bù yuǎn fù。

题四画清湖骤雨

胡寅

银竹森空映,湖光莽苍中。yín zhú sēn kōng yìng,hú guāng mǎng cāng zhōng。
不因风卷去,那得见冲融。bù yīn fēng juǎn qù,nà dé jiàn chōng róng。

题四画潭溪秋碧

胡寅

秋容何处佳,淡泊寄寒水。qiū róng hé chù jiā,dàn pō jì hán shuǐ。
无滓湛遥天,我心正如此。wú zǐ zhàn yáo tiān,wǒ xīn zhèng rú cǐ。

题四画石峰春霭

胡寅

腾龙纷野马,非雾亦非烟。téng lóng fēn yě mǎ,fēi wù yì fēi yān。
心共春山远,诗凭淡墨传。xīn gòng chūn shān yuǎn,shī píng dàn mò chuán。

题四画屏山夜雪

胡寅

熟醉莲荡风,未赏梅溪胜。shú zuì lián dàng fēng,wèi shǎng méi xī shèng。
踏雪访屏山,今年得乘兴。tà xuě fǎng píng shān,jīn nián dé chéng xīng。

和子扬云峰留题

胡寅

夙有水云趣,倦游尘土间。sù yǒu shuǐ yún qù,juàn yóu chén tǔ jiān。
冲山为谁秀,几案我江山。chōng shān wèi shuí xiù,jǐ àn wǒ jiāng shān。

题岳麓西轩三绝

胡寅

偶向红尘得此生,岁寒松竹尚多情。ǒu xiàng hóng chén dé cǐ shēng,suì hán sōng zhú shàng duō qíng。
道人亦有生前契,幽处开轩巧见迎。dào rén yì yǒu shēng qián qì,yōu chù kāi xuān qiǎo jiàn yíng。

题岳麓西轩三绝

胡寅

月户风窗悄不扃,静中真乐故难名。yuè hù fēng chuāng qiāo bù jiōng,jìng zhōng zhēn lè gù nán míng。
山泉未识幽人意,自作穿林写壑声。shān quán wèi shí yōu rén yì,zì zuò chuān lín xiě hè shēng。

题岳麓西轩三绝

胡寅

山雨冥蒙久未晴,袖中长笛为君横。shān yǔ míng méng jiǔ wèi qíng,xiù zhōng zhǎng dí wèi jūn héng。
一声吹破浮云色,归去呼船载月明。yī shēng chuī pò fú yún sè,guī qù hū chuán zài yuè míng。

题指南轩二绝

胡寅

老屋萧疏四五椽,瓦炉香冷断诸缘。lǎo wū xiāo shū sì wǔ chuán,wǎ lú xiāng lěng duàn zhū yuán。
客来若问名轩意,莫似维摩但默然。kè lái ruò wèn míng xuān yì,mò shì wéi mó dàn mò rán。

题指南轩二绝

胡寅

轩辕逸驾已旋归,赤水玄珠却背驰。xuān yuán yì jià yǐ xuán guī,chì shuǐ xuán zhū què bèi chí。
南去北来何处是,坐令杨子泣多岐。nán qù běi lái hé chù shì,zuò lìng yáng zi qì duō qí。

示黄冈长老二绝

胡寅

归兴逢山便解颐,上人多思乞留诗。guī xīng féng shān biàn jiě yí,shàng rén duō sī qǐ liú shī。
千岩万壑经行处,他日烦师觅旧题。qiān yán wàn hè jīng xíng chù,tā rì fán shī mì jiù tí。

示黄冈长老二绝

胡寅

落日溪桥伫立时,溪云归尽月生迟。luò rì xī qiáo zhù lì shí,xī yún guī jǐn yuè shēng chí。
溪声漏泄真消息,借问溪翁却不知。xī shēng lòu xiè zhēn xiāo xī,jiè wèn xī wēng què bù zhī。

题上饶半月岩四绝

胡寅

何年落月挂苍山,长似瑶梳插翠鬟。hé nián luò yuè guà cāng shān,zhǎng shì yáo shū chā cuì huán。
拟琢半轮营魄处,莫教如玦只如环。nǐ zuó bàn lún yíng pò chù,mò jiào rú jué zhǐ rú huán。

题上饶半月岩四绝

胡寅

琼楼玉宇匝天开,织女天孙静往来。qióng lóu yù yǔ zā tiān kāi,zhī nǚ tiān sūn jìng wǎng lái。
月姊故应羞老退,谴除私馆堕岩隈。yuè zǐ gù yīng xiū lǎo tuì,qiǎn chú sī guǎn duò yán wēi。