古诗词

题傅氏真意堂

胡寅

高楠落繁荫,茂竹疏泠风。gāo nán luò fán yīn,mào zhú shū líng fēng。
小亭寻丈景,已冠一亩宫。xiǎo tíng xún zhàng jǐng,yǐ guān yī mǔ gōng。
况复哆北楹,方池渺溶溶。kuàng fù duō běi yíng,fāng chí miǎo róng róng。
游鯈亦何乐,动影相冲融。yóu tiáo yì hé lè,dòng yǐng xiāng chōng róng。
卉木罗以差,想见芳菲容。huì mù luó yǐ chà,xiǎng jiàn fāng fēi róng。
香枝寒月碎,雪架春云浓。xiāng zhī hán yuè suì,xuě jià chūn yún nóng。
我来秋暮时,山叶般般红。wǒ lái qiū mù shí,shān yè bān bān hóng。
乃眷黄金花,尚閟东篱丛。nǎi juàn huáng jīn huā,shàng bì dōng lí cóng。
维君抱材气,志通身则穷。wéi jūn bào cái qì,zhì tōng shēn zé qióng。
和璧献未售,夜半光腾虹。hé bì xiàn wèi shòu,yè bàn guāng téng hóng。
乐岁突尚冷,初筵尊未空。lè suì tū shàng lěng,chū yán zūn wèi kōng。
恨我早病衰,不能卷千钟。hèn wǒ zǎo bìng shuāi,bù néng juǎn qiān zhōng。
喜闻涤尘话,冰壶莹心胸。xǐ wén dí chén huà,bīng hú yíng xīn xiōng。
又知此胜境,芹溪萦砚峰。yòu zhī cǐ shèng jìng,qín xī yíng yàn fēng。
昔有遗世士,烟霞眇飞踪。xī yǒu yí shì shì,yān xiá miǎo fēi zōng。
先生傥邂逅,问讯为我通。xiān shēng tǎng xiè hòu,wèn xùn wèi wǒ tōng。
芝苗不足饱,多谢角里翁。zhī miáo bù zú bǎo,duō xiè jiǎo lǐ wēng。
相期玉京路,手把青芙蓉。xiāng qī yù jīng lù,shǒu bǎ qīng fú róng。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

赋向伯共五老小山六言五绝

胡寅

文简风流未泯,公孙节气谁班。wén jiǎn fēng liú wèi mǐn,gōng sūn jié qì shuí bān。
当与皋夔佐舜,莫寻黄绮商山。dāng yǔ gāo kuí zuǒ shùn,mò xún huáng qǐ shāng shān。