古诗词

和彦冲

胡寅

七载飞电迈,百虑秋水澄。qī zài fēi diàn mài,bǎi lǜ qiū shuǐ chéng。
独馀故乡念,居然常兢兢。dú yú gù xiāng niàn,jū rán cháng jīng jīng。
同是幔亭仙,乘风钓湘蒸。tóng shì màn tíng xiān,chéng fēng diào xiāng zhēng。
鱼寄水千里,历传云万层。yú jì shuǐ qiān lǐ,lì chuán yún wàn céng。
十论赐甚腆,一篇蒙未曾。shí lùn cì shén tiǎn,yī piān méng wèi céng。
登堂话衮衮,寓寝香凝凝。dēng táng huà gǔn gǔn,yù qǐn xiāng níng níng。
看君道气充,可仰谁敢朋。kàn jūn dào qì chōng,kě yǎng shuí gǎn péng。
寸阴谢尺璧,默然耀千灯。cùn yīn xiè chǐ bì,mò rán yào qiān dēng。
世路多招呼,掉首未渠应。shì lù duō zhāo hū,diào shǒu wèi qú yīng。
幽寻叹川逝,彼宁记云腾。yōu xún tàn chuān shì,bǐ níng jì yún téng。
但愿我辈人,拳拳知服膺。dàn yuàn wǒ bèi rén,quán quán zhī fú yīng。
圣门无阂辙,自画理岂应。shèng mén wú hé zhé,zì huà lǐ qǐ yīng。
君子有所病,没身名莫称。jūn zi yǒu suǒ bìng,méi shēn míng mò chēng。
虚生既何补,浪死诚堪惩。xū shēng jì hé bǔ,làng sǐ chéng kān chéng。
君仍诗律高,愧我酒量能。jūn réng shī lǜ gāo,kuì wǒ jiǔ liàng néng。
属耳风雅颂,因忘斗与升。shǔ ěr fēng yǎ sòng,yīn wàng dòu yǔ shēng。
山林足奇观,朱阑盍时凭。shān lín zú qí guān,zhū lán hé shí píng。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

西园闻道径封苔,落落髯仙去不回。xī yuán wén dào jìng fēng tái,luò luò rán xiān qù bù huí。
安石中年离索意,吾徒笑口且频开。ān shí zhōng nián lí suǒ yì,wú tú xiào kǒu qiě pín kāi。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

春半曾无决定晴,今朝初上九天明。chūn bàn céng wú jué dìng qíng,jīn cháo chū shàng jiǔ tiān míng。
槛花莞尔窥人意,林鸟嘤然求友声。kǎn huā guǎn ěr kuī rén yì,lín niǎo yīng rán qiú yǒu shēng。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

陶公春日事西畴,不是同群沮溺流。táo gōng chūn rì shì xī chóu,bù shì tóng qún jǔ nì liú。
君亦荷锄贪雨足,谁知幽意在沧洲。jūn yì hé chú tān yǔ zú,shuí zhī yōu yì zài cāng zhōu。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

仙居何异武陵溪,泛出残红春水肥。xiān jū hé yì wǔ líng xī,fàn chū cán hóng chūn shuǐ féi。
拟欲溯流兼载酒,应容艇子傍苔矶。nǐ yù sù liú jiān zài jiǔ,yīng róng tǐng zi bàng tái jī。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

箨龙本是飞天物,养鳖宜充照席珍。tuò lóng běn shì fēi tiān wù,yǎng biē yí chōng zhào xí zhēn。
一饭午窗春睡起,羲皇而上更何人。yī fàn wǔ chuāng chūn shuì qǐ,xī huáng ér shàng gèng hé rén。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

栽培君子要添丁,护惜龙儿出锦绷。zāi péi jūn zi yào tiān dīng,hù xī lóng ér chū jǐn bēng。
莫学当年馋太守,直须脱粟伴藜羹。mò xué dāng nián chán tài shǒu,zhí xū tuō sù bàn lí gēng。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

正眼如君了了明,未尝沉醉本来醒。zhèng yǎn rú jūn le le míng,wèi cháng chén zuì běn lái xǐng。
自将周易规儿辈,白马空传一藏经。zì jiāng zhōu yì guī ér bèi,bái mǎ kōng chuán yī cáng jīng。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

似闻寂寂带经锄,老圃何知莫问渠。shì wén jì jì dài jīng chú,lǎo pǔ hé zhī mò wèn qú。
况是汉阴机事息,岂忧芳草翳嘉蔬。kuàng shì hàn yīn jī shì xī,qǐ yōu fāng cǎo yì jiā shū。

和王维三首

胡寅

老矣鸡栖爱一廛,生涯随分不求全。lǎo yǐ jī qī ài yī chán,shēng yá suí fēn bù qiú quán。
一杯那复思身后,三爵聊将补食前。yī bēi nà fù sī shēn hòu,sān jué liáo jiāng bǔ shí qián。

和王维三首

胡寅

素不能诗复戒吟,辱君笙鹤堕清音。sù bù néng shī fù jiè yín,rǔ jūn shēng hè duò qīng yīn。
何须风月三千首,已洗尘埃一寸心。hé xū fēng yuè sān qiān shǒu,yǐ xǐ chén āi yī cùn xīn。

和王维三首

胡寅

蓬门相直是南山,傍著丹梯尚可攀。péng mén xiāng zhí shì nán shān,bàng zhù dān tī shàng kě pān。
野兴旧同流水远,道心今共白云闲。yě xīng jiù tóng liú shuǐ yuǎn,dào xīn jīn gòng bái yún xián。

黄倅生日送茶寿之

胡寅

北苑仙芽紫玉方,年年包篚贡甘香。běi yuàn xiān yá zǐ yù fāng,nián nián bāo fěi gòng gān xiāng。
愿君饮罢风生腋,飞到蓬莱日月长。yuàn jūn yǐn bà fēng shēng yè,fēi dào péng lái rì yuè zhǎng。

病中有感

胡寅

武侯辅世侔伊尹,明道传心继孟轲。wǔ hóu fǔ shì móu yī yǐn,míng dào chuán xīn jì mèng kē。
五十四年而已矣,小儒如此岂非多。wǔ shí sì nián ér yǐ yǐ,xiǎo rú rú cǐ qǐ fēi duō。

和单令简园梨花四绝

胡寅

梅花如梦李成尘,却伴酴醾过晚春。méi huā rú mèng lǐ chéng chén,què bàn tú mí guò wǎn chūn。
未要烘晴千树白,且看带雨一枝新。wèi yào hōng qíng qiān shù bái,qiě kàn dài yǔ yī zhī xīn。

和单令简园梨花四绝

胡寅

野老山园未省开,今朝何事客俱来。yě lǎo shān yuán wèi shěng kāi,jīn cháo hé shì kè jù lái。
炎荒有此清凉地,剪水装林绝点埃。yán huāng yǒu cǐ qīng liáng dì,jiǎn shuǐ zhuāng lín jué diǎn āi。