古诗词

和诸友春雪

胡寅

蛰虫恰好雷声发,更听阳春歌白雪。zhé chóng qià hǎo léi shēng fā,gèng tīng yáng chūn gē bái xuě。
仙葩乱坠絮缤纷,奇韵相高山崄绝。xiān pā luàn zhuì xù bīn fēn,qí yùn xiāng gāo shān xiǎn jué。
笔尖不为风力退,酒面肯作冰澌冽。bǐ jiān bù wèi fēng lì tuì,jiǔ miàn kěn zuò bīng sī liè。
千林万木绚华滋,玉李银桃几时结。qiān lín wàn mù xuàn huá zī,yù lǐ yín táo jǐ shí jié。
不将瑶草充大药,独爱浮筠凛高节。bù jiāng yáo cǎo chōng dà yào,dú ài fú yún lǐn gāo jié。
天公悯世缁尘土,故使万秽蒙一洁。tiān gōng mǐn shì zī chén tǔ,gù shǐ wàn huì méng yī jié。
涵濡之力启丰登,后稷资为天下烈。hán rú zhī lì qǐ fēng dēng,hòu jì zī wèi tiān xià liè。
手寒固已懒抟玩,齿病那敢夸嚼啮。shǒu hán gù yǐ lǎn tuán wán,chǐ bìng nà gǎn kuā jué niè。
清欢怅然怀旧赏,白战漫尔踵前哲。qīng huān chàng rán huái jiù shǎng,bái zhàn màn ěr zhǒng qián zhé。
却欣淑气扫馀寒,杲日当天不劳揭。què xīn shū qì sǎo yú hán,gǎo rì dāng tiān bù láo jiē。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

题上饶半月岩四绝

胡寅

每见云端上下弦,遥怜破镜两娟娟。měi jiàn yún duān shàng xià xián,yáo lián pò jìng liǎng juān juān。
愿移此景蟾宫去,日月当令一再圆。yuàn yí cǐ jǐng chán gōng qù,rì yuè dāng lìng yī zài yuán。

题上饶半月岩四绝

胡寅

非关狡兔月中藏,肯与痴蟆饱寸肠。fēi guān jiǎo tù yuè zhōng cáng,kěn yǔ chī má bǎo cùn cháng。
只恐世人嫌冷看,故依云岫掩寒光。zhǐ kǒng shì rén xián lěng kàn,gù yī yún xiù yǎn hán guāng。

题郭伯成画竹月岩寺

胡寅

夫君自是雪霜姿,落笔风生更不疑。fū jūn zì shì xuě shuāng zī,luò bǐ fēng shēng gèng bù yí。
留向岩前弄明月,桂枝相伴影参差。liú xiàng yán qián nòng míng yuè,guì zhī xiāng bàn yǐng cān chà。

题郭伯成画竹道傍人家作雨势

胡寅

可但文翁会写真,典型今见一枝新。kě dàn wén wēng huì xiě zhēn,diǎn xíng jīn jiàn yī zhī xīn。
含风带雨萧然意,共看林宗垫角巾。hán fēng dài yǔ xiāo rán yì,gòng kàn lín zōng diàn jiǎo jīn。

和仁仲春日十绝

胡寅

雪后云收万里天,春从何处著山川。xuě hòu yún shōu wàn lǐ tiān,chūn cóng hé chù zhù shān chuān。
红边绿外无穷思,莫道今年似去年。hóng biān lǜ wài wú qióng sī,mò dào jīn nián shì qù nián。

和仁仲春日十绝

胡寅

气浃高深物物苏,问言还有欠春无。qì jiā gāo shēn wù wù sū,wèn yán hái yǒu qiàn chūn wú。
桃红李白犹闲事,麟凤应来瑞此都。táo hóng lǐ bái yóu xián shì,lín fèng yīng lái ruì cǐ dōu。

和仁仲春日十绝

胡寅

雨细云轻隐隐雷,东君行乐正徘徊。yǔ xì yún qīng yǐn yǐn léi,dōng jūn xíng lè zhèng pái huái。
欲教游客留连醉,须放名花次第开。yù jiào yóu kè liú lián zuì,xū fàng míng huā cì dì kāi。

和仁仲春日十绝

胡寅

莫笑游人冷落时,风光流转不须疑。mò xiào yóu rén lěng luò shí,fēng guāng liú zhuǎn bù xū yí。
去年草色空成恨,今岁花光又满枝。qù nián cǎo sè kōng chéng hèn,jīn suì huā guāng yòu mǎn zhī。

和仁仲春日十绝

胡寅

燕舞方酣莺又啼,草堂春睡日平西。yàn wǔ fāng hān yīng yòu tí,cǎo táng chūn shuì rì píng xī。
枝头有酒寻花去,小雨冥冥渐作泥。zhī tóu yǒu jiǔ xún huā qù,xiǎo yǔ míng míng jiàn zuò ní。

和仁仲春日十绝

胡寅

行春对酒满壶频,乐此春风自在身。xíng chūn duì jiǔ mǎn hú pín,lè cǐ chūn fēng zì zài shēn。
须信壶中春不老,何人作计强留春。xū xìn hú zhōng chūn bù lǎo,hé rén zuò jì qiáng liú chūn。

和仁仲春日十绝

胡寅

年年绿水送残红,不怨东君只怨风。nián nián lǜ shuǐ sòng cán hóng,bù yuàn dōng jūn zhǐ yuàn fēng。
芳草连云愁更远,劝君当醉万花中。fāng cǎo lián yún chóu gèng yuǎn,quàn jūn dāng zuì wàn huā zhōng。

和仁仲春日十绝

胡寅

万卉千葩自不同,吹开只是一般风。wàn huì qiān pā zì bù tóng,chuī kāi zhǐ shì yī bān fēng。
对花不见花开处,却恐嬉游兴易穷。duì huā bù jiàn huā kāi chù,què kǒng xī yóu xīng yì qióng。

和仁仲春日十绝

胡寅

洛阳风俗事栽花,流水园林眇一涯。luò yáng fēng sú shì zāi huā,liú shuǐ yuán lín miǎo yī yá。
移得旧根春不老,错疑蜂蝶过邻家。yí dé jiù gēn chūn bù lǎo,cuò yí fēng dié guò lín jiā。

和仁仲春日十绝

胡寅

陋巷当年只屡空,于今还咏舞雩风。lòu xiàng dāng nián zhǐ lǚ kōng,yú jīn hái yǒng wǔ yú fēng。
已推宝瑟铿然后,莫认青春醉眼中。yǐ tuī bǎo sè kēng rán hòu,mò rèn qīng chūn zuì yǎn zhōng。

再游岳麓示法光其邻道林人言陶士衡旧居也五绝

胡寅

雄城千雉压江横,倒影蛟龙十里明。xióng chéng qiān zhì yā jiāng héng,dào yǐng jiāo lóng shí lǐ míng。
欲倚危栏舒远眺,东风无力暮云平。yù yǐ wēi lán shū yuǎn tiào,dōng fēng wú lì mù yún píng。