古诗词

人日惊蛰前数日大雪寄孙奇父韩叔夏

胡寅

腊雪不溉旱,天公念嘉生。là xuě bù gài hàn,tiān gōng niàn jiā shēng。
稚春乃祁寒,号令如冬行。zhì chūn nǎi qí hán,hào lìng rú dōng xíng。
栗烈鼓噫气,碎訇动霆声。lì liè gǔ yī qì,suì hōng dòng tíng shēng。
初疑雨翻盆,旋觉霰洒甍。chū yí yǔ fān pén,xuán jué xiàn sǎ méng。
暂止俄并集,中宵遽开明。zàn zhǐ é bìng jí,zhōng xiāo jù kāi míng。
衾裯起棱角,屏幌同户楹。qīn chóu qǐ léng jiǎo,píng huǎng tóng hù yíng。
淅淅纸窗战,铛铛铜漏惊。xī xī zhǐ chuāng zhàn,dāng dāng tóng lòu jīng。
鸡寒罢晓唱,鸦冻犹晨鸣。jī hán bà xiǎo chàng,yā dòng yóu chén míng。
惊戒臧获起,吹嘘燎炉赪。jīng jiè zāng huò qǐ,chuī xū liáo lú chēng。
开关醉魂醒,倚杖诗思清。kāi guān zuì hún xǐng,yǐ zhàng shī sī qīng。
便欲披鹤氅,岂思饮银铛。biàn yù pī hè chǎng,qǐ sī yǐn yín dāng。
空蒙势转盛,飞舞祥争呈。kōng méng shì zhuǎn shèng,fēi wǔ xiáng zhēng chéng。
月池方漫汗,潮山正峥嵘。yuè chí fāng màn hàn,cháo shān zhèng zhēng róng。
讵应柳皆絮,却讶梅始英。jù yīng liǔ jiē xù,què yà méi shǐ yīng。
荆璞羞自献,蓝田遣谁耕。jīng pú xiū zì xiàn,lán tián qiǎn shuí gēng。
尘埃争受洗,粪壤叨蒙荣。chén āi zhēng shòu xǐ,fèn rǎng dāo méng róng。
幸已陴巘崿,若为投涧坑。xìng yǐ pí yǎn è,ruò wèi tóu jiàn kēng。
分功雨露泽,绚彩冰霜精。fēn gōng yǔ lù zé,xuàn cǎi bīng shuāng jīng。
良足润麦麰,未能浃粱粳。liáng zú rùn mài móu,wèi néng jiā liáng jīng。
经旬苦料峭,三日观荧晶。jīng xún kǔ liào qiào,sān rì guān yíng jīng。
恍忆游汴洛,都忘在湘衡。huǎng yì yóu biàn luò,dōu wàng zài xiāng héng。
瑶林鄙王衍,冠玉怀陈平。yáo lín bǐ wáng yǎn,guān yù huái chén píng。
亦念袁邵公,长安门自撑。yì niàn yuán shào gōng,zhǎng ān mén zì chēng。
更奇李侍中,淮蔡功先成。gèng qí lǐ shì zhōng,huái cài gōng xiān chéng。
渐喜云解驳,频瞻日舒晴。jiàn xǐ yún jiě bó,pín zhān rì shū qíng。
昂然秀松出,倏尔危檐倾。áng rán xiù sōng chū,shū ěr wēi yán qīng。
墙角仅委积,瓦沟那持盈。qiáng jiǎo jǐn wěi jī,wǎ gōu nà chí yíng。
朝暾破凝冱,淑气苏鳏茕。cháo tūn pò níng hù,shū qì sū guān qióng。
断决冈陇色,斩馀白蛇横。duàn jué gāng lǒng sè,zhǎn yú bái shé héng。
泮流溪谷响,击碎珊瑚琤。pàn liú xī gǔ xiǎng,jī suì shān hú chēng。
瓶去蚌珠餐,庭空狮子狞。píng qù bàng zhū cān,tíng kōng shī zi níng。
粉图记姿态,不屑供使令。fěn tú jì zī tài,bù xiè gōng shǐ lìng。
陡觉时序正,不令寒温争。dǒu jué shí xù zhèng,bù lìng hán wēn zhēng。
冰泥就涸涩,卉木纷勾萌。bīng ní jiù hé sè,huì mù fēn gōu méng。
茜茜弄池柳,煌煌然山樱。qiàn qiàn nòng chí liǔ,huáng huáng rán shān yīng。
了无半面妆,强学六出霙。le wú bàn miàn zhuāng,qiáng xué liù chū yīng。
二老久不觌,千篇谅难评。èr lǎo jiǔ bù dí,qiān piān liàng nán píng。
羔醪忍独酌,凤茗宜同烹。gāo láo rěn dú zhuó,fèng míng yí tóng pēng。
或且放笔快,敢言当敌勍。huò qiě fàng bǐ kuài,gǎn yán dāng dí qíng。
木桃得琼玖,耳属长谣赓。mù táo dé qióng jiǔ,ěr shǔ zhǎng yáo gēng。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

西园闻道径封苔,落落髯仙去不回。xī yuán wén dào jìng fēng tái,luò luò rán xiān qù bù huí。
安石中年离索意,吾徒笑口且频开。ān shí zhōng nián lí suǒ yì,wú tú xiào kǒu qiě pín kāi。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

春半曾无决定晴,今朝初上九天明。chūn bàn céng wú jué dìng qíng,jīn cháo chū shàng jiǔ tiān míng。
槛花莞尔窥人意,林鸟嘤然求友声。kǎn huā guǎn ěr kuī rén yì,lín niǎo yīng rán qiú yǒu shēng。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

陶公春日事西畴,不是同群沮溺流。táo gōng chūn rì shì xī chóu,bù shì tóng qún jǔ nì liú。
君亦荷锄贪雨足,谁知幽意在沧洲。jūn yì hé chú tān yǔ zú,shuí zhī yōu yì zài cāng zhōu。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

仙居何异武陵溪,泛出残红春水肥。xiān jū hé yì wǔ líng xī,fàn chū cán hóng chūn shuǐ féi。
拟欲溯流兼载酒,应容艇子傍苔矶。nǐ yù sù liú jiān zài jiǔ,yīng róng tǐng zi bàng tái jī。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

箨龙本是飞天物,养鳖宜充照席珍。tuò lóng běn shì fēi tiān wù,yǎng biē yí chōng zhào xí zhēn。
一饭午窗春睡起,羲皇而上更何人。yī fàn wǔ chuāng chūn shuì qǐ,xī huáng ér shàng gèng hé rén。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

栽培君子要添丁,护惜龙儿出锦绷。zāi péi jūn zi yào tiān dīng,hù xī lóng ér chū jǐn bēng。
莫学当年馋太守,直须脱粟伴藜羹。mò xué dāng nián chán tài shǒu,zhí xū tuō sù bàn lí gēng。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

正眼如君了了明,未尝沉醉本来醒。zhèng yǎn rú jūn le le míng,wèi cháng chén zuì běn lái xǐng。
自将周易规儿辈,白马空传一藏经。zì jiāng zhōu yì guī ér bèi,bái mǎ kōng chuán yī cáng jīng。

和仲固春日村居即事十二绝

胡寅

似闻寂寂带经锄,老圃何知莫问渠。shì wén jì jì dài jīng chú,lǎo pǔ hé zhī mò wèn qú。
况是汉阴机事息,岂忧芳草翳嘉蔬。kuàng shì hàn yīn jī shì xī,qǐ yōu fāng cǎo yì jiā shū。

和王维三首

胡寅

老矣鸡栖爱一廛,生涯随分不求全。lǎo yǐ jī qī ài yī chán,shēng yá suí fēn bù qiú quán。
一杯那复思身后,三爵聊将补食前。yī bēi nà fù sī shēn hòu,sān jué liáo jiāng bǔ shí qián。

和王维三首

胡寅

素不能诗复戒吟,辱君笙鹤堕清音。sù bù néng shī fù jiè yín,rǔ jūn shēng hè duò qīng yīn。
何须风月三千首,已洗尘埃一寸心。hé xū fēng yuè sān qiān shǒu,yǐ xǐ chén āi yī cùn xīn。

和王维三首

胡寅

蓬门相直是南山,傍著丹梯尚可攀。péng mén xiāng zhí shì nán shān,bàng zhù dān tī shàng kě pān。
野兴旧同流水远,道心今共白云闲。yě xīng jiù tóng liú shuǐ yuǎn,dào xīn jīn gòng bái yún xián。

黄倅生日送茶寿之

胡寅

北苑仙芽紫玉方,年年包篚贡甘香。běi yuàn xiān yá zǐ yù fāng,nián nián bāo fěi gòng gān xiāng。
愿君饮罢风生腋,飞到蓬莱日月长。yuàn jūn yǐn bà fēng shēng yè,fēi dào péng lái rì yuè zhǎng。

病中有感

胡寅

武侯辅世侔伊尹,明道传心继孟轲。wǔ hóu fǔ shì móu yī yǐn,míng dào chuán xīn jì mèng kē。
五十四年而已矣,小儒如此岂非多。wǔ shí sì nián ér yǐ yǐ,xiǎo rú rú cǐ qǐ fēi duō。

和单令简园梨花四绝

胡寅

梅花如梦李成尘,却伴酴醾过晚春。méi huā rú mèng lǐ chéng chén,què bàn tú mí guò wǎn chūn。
未要烘晴千树白,且看带雨一枝新。wèi yào hōng qíng qiān shù bái,qiě kàn dài yǔ yī zhī xīn。

和单令简园梨花四绝

胡寅

野老山园未省开,今朝何事客俱来。yě lǎo shān yuán wèi shěng kāi,jīn cháo hé shì kè jù lái。
炎荒有此清凉地,剪水装林绝点埃。yán huāng yǒu cǐ qīng liáng dì,jiǎn shuǐ zhuāng lín jué diǎn āi。