古诗词

致爽轩四首

米芾

北固轻绡外,西山淡素中。běi gù qīng xiāo wài,xī shān dàn sù zhōng。
一天烟雨好,未独爱霜空。yī tiān yān yǔ hǎo,wèi dú ài shuāng kōng。
米芾

米芾

米芾(1051-1107),北宋书法家、画家,书画理论家。祖籍太原,迁居襄阳。天资高迈、人物萧散,好洁成癖。被服效唐人,多蓄奇石。世号米颠。书画自成一家。能画枯木竹石,时出新意,又能画山水,创为水墨云山墨戏,烟云掩映,平淡天真。善诗,工书法,精鉴别。擅篆、隶、楷、行、草等书体,长于临摹古人书法,达到乱真程度。宋四家之一。曾任校书郎、书画博士、礼部员外郎。 米芾的作品>>

猜您喜欢

不集南山

米芾

山翁茗艼葛彊随,庭下青春鸾雀飞。shān wēng míng tīng gé jiàng suí,tíng xià qīng chūn luán què fēi。
幕府惯为方外客,风前懒易道家衣。mù fǔ guàn wèi fāng wài kè,fēng qián lǎn yì dào jiā yī。

虹县旧题二首其一

米芾

快霁一天清洲气,健帆千里碧榆风。kuài jì yī tiān qīng zhōu qì,jiàn fān qiān lǐ bì yú fēng。
满船书画同明月,十日随风窈窕中。mǎn chuán shū huà tóng míng yuè,shí rì suí fēng yǎo tiǎo zhōng。

题董北苑画

米芾

千峰突兀插空立,万木萧疏拥涧阴。qiān fēng tū wù chā kōng lì,wàn mù xiāo shū yōng jiàn yīn。
日暮草堂犹未掩,从知尘土远山林。rì mù cǎo táng yóu wèi yǎn,cóng zhī chén tǔ yuǎn shān lín。

谢吴安中留宿

米芾

肉眼通神四十年,侯门拖袖气如烟。ròu yǎn tōng shén sì shí nián,hóu mén tuō xiù qì rú yān。
符离经过无行李,西入皇都索相钱。fú lí jīng guò wú xíng lǐ,xī rù huáng dōu suǒ xiāng qián。

寄题开福院白莲堂

米芾

二林消息已千年,戏向池中种白莲。èr lín xiāo xī yǐ qiān nián,xì xiàng chí zhōng zhǒng bái lián。
昨夜秋香逐霜雪,又看莲子藕如船。zuó yè qiū xiāng zhú shuāng xuě,yòu kàn lián zi ǒu rú chuán。

寄题开福院白莲堂

米芾

旧多社客谈因果,新向禅林问祖风。jiù duō shè kè tán yīn guǒ,xīn xiàng chán lín wèn zǔ fēng。
归去万缘无不了,这回洗钵听斋钟。guī qù wàn yuán wú bù le,zhè huí xǐ bō tīng zhāi zhōng。

题李伯时山阴图许元度王逸少谢安石支道林四像二首其一

米芾

一幅轻绡三尺阔,百岁丹青半鹿脱。yī fú qīng xiāo sān chǐ kuò,bǎi suì dān qīng bàn lù tuō。
谁将光景写吴绫,神采森然动毫末。shuí jiāng guāng jǐng xiě wú líng,shén cǎi sēn rán dòng háo mò。

题越人王修竹所藏雪窦禅师真迹

米芾

一幅昏昏半已空,何人重出自为工。yī fú hūn hūn bàn yǐ kōng,hé rén zhòng chū zì wèi gōng。
从兹万偈并千颂,扰乱春风卒未穷。cóng zī wàn jì bìng qiān sòng,rǎo luàn chūn fēng zú wèi qióng。

浮玉亭

米芾

石赤表雄名,三辰出浊清。shí chì biǎo xióng míng,sān chén chū zhuó qīng。
江澄天上见,鳌负水中行。jiāng chéng tiān shàng jiàn,áo fù shuǐ zhōng xíng。
瑞像浮溟海,殊香下玉京。ruì xiàng fú míng hǎi,shū xiāng xià yù jīng。
神灵礼金碧,梵力度幽明。shén líng lǐ jīn bì,fàn lì dù yōu míng。
揭榜讹浮玉,庄严是化城。jiē bǎng é fú yù,zhuāng yán shì huà chéng。
壮哉夜潮落,入枕百川声。zhuàng zāi yè cháo luò,rù zhěn bǎi chuān shēng。

题多景楼

米芾

华胥兜率梦曾游,天下江山第一楼。huá xū dōu lǜ mèng céng yóu,tiān xià jiāng shān dì yī lóu。
冉冉明廷万灵入,迢迢溟海六鳌愁。rǎn rǎn míng tíng wàn líng rù,tiáo tiáo míng hǎi liù áo chóu。
指分坱圠方舆露,顶矗昭回列纬浮。zhǐ fēn yǎng yà fāng yú lù,dǐng chù zhāo huí liè wěi fú。
衲子来时多泛钵,汉星归未觉经牛。nà zi lái shí duō fàn bō,hàn xīng guī wèi jué jīng niú。
云移怒翼搏千里,气霁刚风御九秋。yún yí nù yì bó qiān lǐ,qì jì gāng fēng yù jiǔ qiū。
康乐平生追壮观,未知席上极沧洲。kāng lè píng shēng zhuī zhuàng guān,wèi zhī xí shàng jí cāng zhōu。

自涟漪寄薛绍彭

米芾

老来书兴独未忘,颇得薛老同徜徉。lǎo lái shū xīng dú wèi wàng,pǒ dé xuē lǎo tóng cháng yáng。
天下有识推鉴定,龙宫无术疗膏肓。tiān xià yǒu shí tuī jiàn dìng,lóng gōng wú shù liáo gāo huāng。
淮风吹戟稀讼牒,典客闭阁闲壶浆。huái fēng chuī jǐ xī sòng dié,diǎn kè bì gé xián hú jiāng。
吟树对山风景聚,墨池濯砚龟鱼藏。yín shù duì shān fēng jǐng jù,mò chí zhuó yàn guī yú cáng。
珠台宝气每贯日,月观桂实时飘香。zhū tái bǎo qì měi guàn rì,yuè guān guì shí shí piāo xiāng。
银淮烛天限织女,烟海括地生灵光。yín huái zhú tiān xiàn zhī nǚ,yān hǎi kuò dì shēng líng guāng。
俊儿乃是翰墨侣,侠竹不使舆卫将。jùn ér nǎi shì hàn mò lǚ,xiá zhú bù shǐ yú wèi jiāng。
象管钿轴映瑞锦,玉鳞棐几铺云肪。xiàng guǎn diàn zhóu yìng ruì jǐn,yù lín fěi jǐ pù yún fáng。
依依烟华动勃郁,矫矫龙蛇起混茫。yī yī yān huá dòng bó yù,jiǎo jiǎo lóng shé qǐ hùn máng。
持此以为风月伴,四时之乐乐未央。chí cǐ yǐ wèi fēng yuè bàn,sì shí zhī lè lè wèi yāng。
部刺不纠翰墨病,圣恩养在林泉乡。bù cì bù jiū hàn mò bìng,shèng ēn yǎng zài lín quán xiāng。
风沙涨天乌帽客,胡不东来从北荒。fēng shā zhǎng tiān wū mào kè,hú bù dōng lái cóng běi huāng。

寄薛绍彭

米芾

欧怪褚妍不自持,犹能半蹈古人规。ōu guài chǔ yán bù zì chí,yóu néng bàn dǎo gǔ rén guī。
公权丑怪恶札祖,从兹古法荡无遗。gōng quán chǒu guài è zhá zǔ,cóng zī gǔ fǎ dàng wú yí。
张颠与柳颇同罪,鼓吹俗子起乱离。zhāng diān yǔ liǔ pǒ tóng zuì,gǔ chuī sú zi qǐ luàn lí。
怀素猲獠小解事,仅趋平淡如盲医。huái sù xiē liáo xiǎo jiě shì,jǐn qū píng dàn rú máng yī。
可怜智永研空臼,去本一步呈千媸。kě lián zhì yǒng yán kōng jiù,qù běn yī bù chéng qiān chī。
已矣此生为此困,有口能说手不随。yǐ yǐ cǐ shēng wèi cǐ kùn,yǒu kǒu néng shuō shǒu bù suí。
谁云心存乃笔到,天工自是秘精微。shuí yún xīn cún nǎi bǐ dào,tiān gōng zì shì mì jīng wēi。
二王之前有高古,有志欲购无高赀。èr wáng zhī qián yǒu gāo gǔ,yǒu zhì yù gòu wú gāo zī。
殷勤分付薛绍彭,散金购取重跋题。yīn qín fēn fù xuē shào péng,sàn jīn gòu qǔ zhòng bá tí。

寄题薛绍彭新收钱氏子敬帖

米芾

萧李騃子弟,不收慰问帖。xiāo lǐ ái zi dì,bù shōu wèi wèn tiē。
妙迹固通神,水火土更劫。miào jì gù tōng shén,shuǐ huǒ tǔ gèng jié。
所存慰问者,班班在箱笈。suǒ cún wèi wèn zhě,bān bān zài xiāng jí。
使恶乃神护,不然无寸札。shǐ è nǎi shén hù,bù rán wú cùn zhá。
自此趣画相,后人眼徒眨。zì cǐ qù huà xiāng,hòu rén yǎn tú zhǎ。

硾越竹学书作诗寄薛绍彭刘泾

米芾

越筠万杵如金版,安用杭油与池茧。yuè yún wàn chǔ rú jīn bǎn,ān yòng háng yóu yǔ chí jiǎn。
高压巴郡乌丝栏,平欺泽国清华练。gāo yā bā jùn wū sī lán,píng qī zé guó qīng huá liàn。
老无他物适心目,天使残年同笔砚。lǎo wú tā wù shì xīn mù,tiān shǐ cán nián tóng bǐ yàn。
图书满室翰墨香,刘薛何时眼中见。tú shū mǎn shì hàn mò xiāng,liú xuē hé shí yǎn zhōng jiàn。

刘泾收得子鸾字帖云是右军余恐是陈子鸾薛绍彭亦云六朝书又得像余时在涟漪答以诗云

米芾

刘郎收画早甚卑,折枝花草首徐熙。liú láng shōu huà zǎo shén bēi,zhé zhī huā cǎo shǒu xú xī。
十年之后始闻道,取吾韩戴为神奇。shí nián zhī hòu shǐ wén dào,qǔ wú hán dài wèi shén qí。
迩来白首进道奥,学者信有髓与皮。ěr lái bái shǒu jìn dào ào,xué zhě xìn yǒu suǐ yǔ pí。
始知什袭但遮壁,牛马便可裹敝帷。shǐ zhī shén xí dàn zhē bì,niú mǎ biàn kě guǒ bì wéi。
峨峨太平老寺主,白纱帽首无冠蕤。é é tài píng lǎo sì zhǔ,bái shā mào shǒu wú guān ruí。
武士后列肃大剑,宫女旁侍颦修眉。wǔ shì hòu liè sù dà jiàn,gōng nǚ páng shì pín xiū méi。
神清眸子知寡欲,齿露唇反法定饥。shén qīng móu zi zhī guǎ yù,chǐ lù chún fǎn fǎ dìng jī。
世人见服似摩诘,不知六朝居士衣。shì rén jiàn fú shì mó jí,bù zhī liù cháo jū shì yī。
后人勿辄乱唐突,梁人笔法了可知。hòu rén wù zhé luàn táng tū,liáng rén bǐ fǎ le kě zhī。
道子见之必再拜,曹卢何物望藩篱。dào zi jiàn zhī bì zài bài,cáo lú hé wù wàng fān lí。
本当第一品天下,却缘顾笔在涟漪。běn dāng dì yī pǐn tiān xià,què yuán gù bǐ zài lián yī。