古诗词

重读徂徕集

欧阳修

我欲哭石子,夜开徂徕编。wǒ yù kū shí zi,yè kāi cú lái biān。
开编未及读,涕泗已涟涟。kāi biān wèi jí dú,tì sì yǐ lián lián。
勉尽三四章,收泪辄忻欢。miǎn jǐn sān sì zhāng,shōu lèi zhé xīn huān。
切切善恶戒,丁宁仁义言。qiè qiè shàn è jiè,dīng níng rén yì yán。
如闻子谈论,疑子立我前。rú wén zi tán lùn,yí zi lì wǒ qián。
乃知长在世,谁谓已沉泉。nǎi zhī zhǎng zài shì,shuí wèi yǐ chén quán。
昔也人事乖,相从常苦艰。xī yě rén shì guāi,xiāng cóng cháng kǔ jiān。
今而每思子,开卷子在颜。jīn ér měi sī zi,kāi juǎn zi zài yán。
我欲贵子文,刻以金玉联。wǒ yù guì zi wén,kè yǐ jīn yù lián。
金可烁而销,玉可碎非坚。jīn kě shuò ér xiāo,yù kě suì fēi jiān。
不若书以纸,六经皆纸传。bù ruò shū yǐ zhǐ,liù jīng jiē zhǐ chuán。
但当书百本,传百以为千。dàn dāng shū bǎi běn,chuán bǎi yǐ wèi qiān。
或落于四夷,或藏在深山。huò luò yú sì yí,huò cáng zài shēn shān。
待彼谤燄熄,放此光芒悬。dài bǐ bàng yàn xī,fàng cǐ guāng máng xuán。
人生一世中,长短无百年。rén shēng yī shì zhōng,zhǎng duǎn wú bǎi nián。
无穷在其后,万世在其先。wú qióng zài qí hòu,wàn shì zài qí xiān。
得长多几何,得短未足怜。dé zhǎng duō jǐ hé,dé duǎn wèi zú lián。
惟彼不可朽,名声文行然。wéi bǐ bù kě xiǔ,míng shēng wén xíng rán。
谗诬不须辨,亦止百年间。chán wū bù xū biàn,yì zhǐ bǎi nián jiān。
百年后来者,憎爱不相缘。bǎi nián hòu lái zhě,zēng ài bù xiāng yuán。
公议然后出,自然见媸妍。gōng yì rán hòu chū,zì rán jiàn chī yán。
孔孟困一生,毁逐遭百端。kǒng mèng kùn yī shēng,huǐ zhú zāo bǎi duān。
后世苟不公,至今无圣贤。hòu shì gǒu bù gōng,zhì jīn wú shèng xián。
所以忠义士,恃此死不难。suǒ yǐ zhōng yì shì,shì cǐ sǐ bù nán。
当子病方革,谤辞正腾喧。dāng zi bìng fāng gé,bàng cí zhèng téng xuān。
众人皆欲杀,圣主独保全。zhòng rén jiē yù shā,shèng zhǔ dú bǎo quán。
已埋犹不信,仅免斫其棺。yǐ mái yóu bù xìn,jǐn miǎn zhuó qí guān。
此事古未有,每思辄长叹。cǐ shì gǔ wèi yǒu,měi sī zhé zhǎng tàn。
我欲犯众怒,为子记此冤。wǒ yù fàn zhòng nù,wèi zi jì cǐ yuān。
下纾冥冥忿,仰叫昭昭天。xià shū míng míng fèn,yǎng jiào zhāo zhāo tiān。
书于苍翠石,立彼崔嵬巅。shū yú cāng cuì shí,lì bǐ cuī wéi diān。
询求子世家,恨子儿女顽。xún qiú zi shì jiā,hèn zi ér nǚ wán。
经岁不见报,有辞未能铨。jīng suì bù jiàn bào,yǒu cí wèi néng quán。
忽开子遗文,使我心已宽。hū kāi zi yí wén,shǐ wǒ xīn yǐ kuān。
子道自能久,吾言岂须镌。zi dào zì néng jiǔ,wú yán qǐ xū juān。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

留守相公移镇汉东

欧阳修

周郊彻楚坰,旧相拥新旌。zhōu jiāo chè chǔ jiōng,jiù xiāng yōng xīn jīng。
路识青山在,人今白首行。lù shí qīng shān zài,rén jīn bái shǒu xíng。
问农穿稻野,候节见梅英。wèn nóng chuān dào yě,hòu jié jiàn méi yīng。
腰组人稀识,偏应邸吏惊。yāo zǔ rén xī shí,piān yīng dǐ lì jīng。

柴舍人金霞阁

欧阳修

檐前洛阳道,下听走辕声。yán qián luò yáng dào,xià tīng zǒu yuán shēng。
树荫春城绿,山明雪野晴。shù yīn chūn chéng lǜ,shān míng xuě yě qíng。
云藏天外阙,日落柳间营。yún cáng tiān wài quē,rì luò liǔ jiān yíng。
缓步应多乐,壶歌咏太平。huǎn bù yīng duō lè,hú gē yǒng tài píng。

送王公慥判官

欧阳修

久客倦京国,言归岁已冬。jiǔ kè juàn jīng guó,yán guī suì yǐ dōng。
独过伊水渡,犹听洛城钟。dú guò yī shuǐ dù,yóu tīng luò chéng zhōng。
山色经寒绿,云阴入暮重。shān sè jīng hán lǜ,yún yīn rù mù zhòng。
腊梅孤馆路,疲马有谁逢。là méi gū guǎn lù,pí mǎ yǒu shuí féng。

伊川独游

欧阳修

绿树绕伊川,人行乱石间。lǜ shù rào yī chuān,rén xíng luàn shí jiān。
寒云依晚日,白鸟向青山。hán yún yī wǎn rì,bái niǎo xiàng qīng shān。
路转香林出,僧归野渡闲。lù zhuǎn xiāng lín chū,sēng guī yě dù xián。
岩阿谁可访,兴尽复空还。yán ā shuí kě fǎng,xīng jǐn fù kōng hái。

游彭城公白莲庄

欧阳修

谢墅多幽赏,华轩曾共寻。xiè shù duō yōu shǎng,huá xuān céng gòng xún。
人闲聊载酒,台迥独披襟。rén xián liáo zài jiǔ,tái jiǒng dú pī jīn。
水落陂光淡,城当山气阴。shuǐ luò bēi guāng dàn,chéng dāng shān qì yīn。
惟馀桃李树,日觉翠蹊深。wéi yú táo lǐ shù,rì jué cuì qī shēn。

普明院避暑

欧阳修

选胜避炎郁,林泉清可佳。xuǎn shèng bì yán yù,lín quán qīng kě jiā。
拂琴惊水鸟,代麈折山花。fú qín jīng shuǐ niǎo,dài zhǔ zhé shān huā。
就简刻筠粉,浮瓯烹露芽。jiù jiǎn kè yún fěn,fú ōu pēng lù yá。
归鞍微带雨,不惜角巾斜。guī ān wēi dài yǔ,bù xī jiǎo jīn xié。

忆龙门

欧阳修

楚客有归心,因声道故岑。chǔ kè yǒu guī xīn,yīn shēng dào gù cén。
依依动春色,蔼蔼望香林。yī yī dòng chūn sè,ǎi ǎi wàng xiāng lín。
山日岩边下,溪云水上阴。shān rì yán biān xià,xī yún shuǐ shàng yīn。
遥知怀洛社,应复动乡吟。yáo zhī huái luò shè,yīng fù dòng xiāng yín。

赠梅圣俞

欧阳修

黄鹄刷金衣,自言能远飞。huáng gǔ shuā jīn yī,zì yán néng yuǎn fēi。
择侣异栖息,终年修羽仪。zé lǚ yì qī xī,zhōng nián xiū yǔ yí。
朝下玉池饮,暮宿霜桐枝。cháo xià yù chí yǐn,mù sù shuāng tóng zhī。
徘徊且垂翼,会有秋风时。pái huái qiě chuí yì,huì yǒu qiū fēng shí。

荷叶

欧阳修

采掇本芳陂,移根向玉池。cǎi duō běn fāng bēi,yí gēn xiàng yù chí。
晴香滋白露,翠色弄清漪。qíng xiāng zī bái lù,cuì sè nòng qīng yī。
雨歇凉飙起,烟明夕照移。yǔ xiē liáng biāo qǐ,yān míng xī zhào yí。
如何江上思,偏动越人悲。rú hé jiāng shàng sī,piān dòng yuè rén bēi。

题净慧大师禅斋

欧阳修

巾屦诸方遍,莓苔一室前。jīn jù zhū fāng biàn,méi tái yī shì qián。
萎花吟次落,孤月定中圆。wēi huā yín cì luò,gū yuè dìng zhōng yuán。
斋钵都人施,谈机海外传。zhāi bō dōu rén shī,tán jī hǎi wài chuán。
时应暮钟响,来度禁城烟。shí yīng mù zhōng xiǎng,lái dù jìn chéng yān。

题张损之学士兰皋亭

欧阳修

埼岸接芳蹊,琴觞此自怡。qí àn jiē fāng qī,qín shāng cǐ zì yí。
林花朝落砌,山月夜临池。lín huā cháo luò qì,shān yuè yè lín chí。
雨积蛙鸣乱,春归鸟哢移。yǔ jī wā míng luàn,chūn guī niǎo lòng yí。
惟应乘兴客,不待主人知。wéi yīng chéng xīng kè,bù dài zhǔ rén zhī。

送黄通之郧乡

欧阳修

君子贵从俗,小官能养贤。jūn zi guì cóng sú,xiǎo guān néng yǎng xián。
无惭折腰吏,勉食落头鲜。wú cán zhé yāo lì,miǎn shí luò tóu xiān。
困有亨之理,穷当志益坚。kùn yǒu hēng zhī lǐ,qióng dāng zhì yì jiān。
惟宜少近祸,亲发况皤然。wéi yí shǎo jìn huò,qīn fā kuàng pó rán。

送杨君归汉上

欧阳修

我昔谪穷县,相逢清汉阴。wǒ xī zhé qióng xiàn,xiāng féng qīng hàn yīn。
拂尘时解榻,置酒屡横琴。fú chén shí jiě tà,zhì jiǔ lǚ héng qín。
介节温如玉,嘉辞掷若金。jiè jié wēn rú yù,jiā cí zhì ruò jīn。
趣当乡士荐,无滞计车音。qù dāng xiāng shì jiàn,wú zhì jì chē yīn。

初春

欧阳修

新年变物华,春意日堪嘉。xīn nián biàn wù huá,chūn yì rì kān jiā。
霁色初含柳,馀寒尚勒花。jì sè chū hán liǔ,yú hán shàng lēi huā。
风丝飞荡漾,林鸟哢交加。fēng sī fēi dàng yàng,lín niǎo lòng jiāo jiā。
独有无悰者,谁知老可嗟。dú yǒu wú cóng zhě,shuí zhī lǎo kě jiē。

送田处士

欧阳修

秦士多豪侠,夫君久遁名。qín shì duō háo xiá,fū jūn jiǔ dùn míng。
青山对高卧,白首喜论兵。qīng shān duì gāo wò,bái shǒu xǐ lùn bīng。
气古时难合,诗精格入评。qì gǔ shí nán hé,shī jīng gé rù píng。
公车不久召,归袖夕风生。gōng chē bù jiǔ zhào,guī xiù xī fēng shēng。