古诗词

汝瘿答仲仪

欧阳修

君嗟汝瘿多,谁谓汝士恶。jūn jiē rǔ yǐng duō,shuí wèi rǔ shì è。
汝瘿虽云苦,汝民居自乐。rǔ yǐng suī yún kǔ,rǔ mín jū zì lè。
乡闾同饮食,男女相媒妁。xiāng lǘ tóng yǐn shí,nán nǚ xiāng méi shuò。
习俗不为嫌,讥嘲岂知怍。xí sú bù wèi xián,jī cháo qǐ zhī zuò。
汝山西南险,平地犹硗确。rǔ shān xī nán xiǎn,píng dì yóu qiāo què。
汝树生拥肿,根株浸溪壑。rǔ shù shēng yōng zhǒng,gēn zhū jìn xī hè。
山川固已然,风气宜其浊。shān chuān gù yǐ rán,fēng qì yí qí zhuó。
接境化襄邓,馀风被伊雒。jiē jìng huà xiāng dèng,yú fēng bèi yī luò。
思予昔曾游,所见可惊愕。sī yǔ xī céng yóu,suǒ jiàn kě jīng è。
喔喔闻语笑,累累满城郭。ō ō wén yǔ xiào,lèi lèi mǎn chéng guō。
伛妇悬瓮盎,娇婴包卵鷇。yǔ fù xuán wèng àng,jiāo yīng bāo luǎn kòu。
无由辨肩颈,有类龟缩壳。wú yóu biàn jiān jǐng,yǒu lèi guī suō ké。
噫人禀最灵,反不如凫鹤。yī rén bǐng zuì líng,fǎn bù rú fú hè。
骈枝虽形累,小小固可略。pián zhī suī xíng lèi,xiǎo xiǎo gù kě lüè。
痈疡暂畜聚,决溃终当涸。yōng yáng zàn chù jù,jué kuì zhōng dāng hé。
赘疣附支体,幸或不为虐。zhuì yóu fù zhī tǐ,xìng huò bù wèi nüè。
未若此巍然,所生非所托。wèi ruò cǐ wēi rán,suǒ shēng fēi suǒ tuō。
咽喉系性命,针石难砭削。yàn hóu xì xìng mìng,zhēn shí nán biān xuē。
农皇古神圣,为世名百药。nóng huáng gǔ shén shèng,wèi shì míng bǎi yào。
岂不有方书,顽然莫销铄。qǐ bù yǒu fāng shū,wán rán mò xiāo shuò。
温汤汝灵泉,亦不能湔瀹。wēn tāng rǔ líng quán,yì bù néng jiān yuè。
君官虽谪居,政可瘳民瘼。jūn guān suī zhé jū,zhèng kě chōu mín mò。
奈何不哀怜,而反恣诃谑。nài hé bù āi lián,ér fǎn zì hē xuè。
文辞骋新工,丑怪极名貌。wén cí chěng xīn gōng,chǒu guài jí míng mào。
汝士虽多奇,汝女少纤弱。rǔ shì suī duō qí,rǔ nǚ shǎo xiān ruò。
翻愁太守宴,谁与唱清角。fān chóu tài shǒu yàn,shuí yǔ chàng qīng jiǎo。
乖离南北殊,魂梦山陂邈。guāi lí nán běi shū,hún mèng shān bēi miǎo。
握手未知期,寄诗聊一噱。wò shǒu wèi zhī qī,jì shī liáo yī jué。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

一落索

欧阳修

小桃风撼香红碎。xiǎo táo fēng hàn xiāng hóng suì。
满帘笼花气。mǎn lián lóng huā qì。
看花何事却成愁,悄不会、春风意。kàn huā hé shì què chéng chóu,qiāo bù huì chūn fēng yì。
窗在梧桐叶底。chuāng zài wú tóng yè dǐ。
更黄昏雨细。gèng huáng hūn yǔ xì。
枕前前事上心来,独自个、怎生睡。zhěn qián qián shì shàng xīn lái,dú zì gè zěn shēng shuì。

玉楼春·其二印眉

欧阳修

半辐霜绡亲手剪。bàn fú shuāng xiāo qīn shǒu jiǎn。
香染青蛾和泪卷。xiāng rǎn qīng é hé lèi juǎn。
画时横接媚霞长,印处双沾愁黛浅。huà shí héng jiē mèi xiá zhǎng,yìn chù shuāng zhān chóu dài qiǎn。
当时付我情何限。dāng shí fù wǒ qíng hé xiàn。
欲使妆痕长在眼。yù shǐ zhuāng hén zhǎng zài yǎn。
一回忆著一拈看,便似花前重见面。yī huí yì zhù yī niān kàn,biàn shì huā qián zhòng jiàn miàn。

宴瑶池/越江吟

欧阳修

恋眼哝心终未改。liàn yǎn nóng xīn zhōng wèi gǎi。
向意间长在。xiàng yì jiān zhǎng zài。
都缘为、颜色殊常,见馀花、尽无心爱。dōu yuán wèi yán sè shū cháng,jiàn yú huā jǐn wú xīn ài。
都为是风流㬠。dōu wèi shì fēng liú shài。
至他人、强来厮坏。zhì tā rén qiáng lái sī huài。
从今后、若得相逢,绣帏里、痛惜娇态。cóng jīn hòu ruò dé xiāng féng,xiù wéi lǐ tòng xī jiāo tài。

解仙佩

欧阳修

有个人人牵系。yǒu gè rén rén qiān xì。
泪成痕、滴尽罗衣。lèi chéng hén dī jǐn luó yī。
问海约山盟何时。wèn hǎi yuē shān méng hé shí。
镇教人、目断魂飞。zhèn jiào rén mù duàn hún fēi。
梦里似偎人睡。mèng lǐ shì wēi rén shuì。
肌肤依旧骨香腻。jī fū yī jiù gǔ xiāng nì。
觉来但堆鸳被。jué lái dàn duī yuān bèi。
想忡忡、那里争知。xiǎng chōng chōng nà lǐ zhēng zhī。

望江南·江南柳

欧阳修

江南柳,花柳两相柔。jiāng nán liǔ,huā liǔ liǎng xiāng róu。
花片落时粘酒盏,柳条低处拂人头。huā piàn luò shí zhān jiǔ zhǎn,liǔ tiáo dī chù fú rén tóu。
各自是风流。gè zì shì fēng liú。
江南月,如镜复如钩。jiāng nán yuè,rú jìng fù rú gōu。
似镜不侵红粉面,似钩不挂画帘头。shì jìng bù qīn hóng fěn miàn,shì gōu bù guà huà lián tóu。
长是照离愁。zhǎng shì zhào lí chóu。

渔家傲

欧阳修

战胜归来飞捷奏。zhàn shèng guī lái fēi jié zòu。
倾贺酒。qīng hè jiǔ。
玉阶遥献南山寿。yù jiē yáo xiàn nán shān shòu。

桃源忆故人

欧阳修

碧纱影弄东风晓。bì shā yǐng nòng dōng fēng xiǎo。
一夜海棠开了。yī yè hǎi táng kāi le。
枝上数声啼鸟。zhī shàng shù shēng tí niǎo。
妆点愁多少。zhuāng diǎn chóu duō shǎo。
妒云恨雨腰支袅。dù yún hèn yǔ yāo zhī niǎo。
眉黛不忺重扫。méi dài bù xiān zhòng sǎo。
薄幸不来春老。báo xìng bù lái chūn lǎo。
羞带宜男草。xiū dài yí nán cǎo。

阮郎归

欧阳修

雪霜林际见依稀。xuě shuāng lín jì jiàn yī xī。
清香已暗期。qīng xiāng yǐ àn qī。
前村已遍倚南枝。qián cūn yǐ biàn yǐ nán zhī。
群花犹未知。qún huā yóu wèi zhī。
情似旧,赏休迟。qíng shì jiù,shǎng xiū chí。
看看陇上吹。kàn kàn lǒng shàng chuī。
便从今日赏芳菲。biàn cóng jīn rì shǎng fāng fēi。
韶华取次归。sháo huá qǔ cì guī。

长相思

欧阳修

深画眉。shēn huà méi。
浅画眉。qiǎn huà méi。
蝉鬓鬅鬙云满衣。chán bìn péng sēng yún mǎn yī。
阳台行雨回。yáng tái xíng yǔ huí。
巫山高,巫山低。wū shān gāo,wū shān dī。
暮雨萧萧郎不归。mù yǔ xiāo xiāo láng bù guī。
空房独守时。kōng fáng dú shǒu shí。

瑞鹧鸪

欧阳修

楚王台上一神仙,眼色相看意已传。chǔ wáng tái shàng yī shén xiān,yǎn sè xiāng kàn yì yǐ chuán。
见了又休还似梦,坐来虽近远如天。jiàn le yòu xiū hái shì mèng,zuò lái suī jìn yuǎn rú tiān。
陇禽有恨犹能说,江月无情也解圆。lǒng qín yǒu hèn yóu néng shuō,jiāng yuè wú qíng yě jiě yuán。
更被春风送惆怅,落花飞絮两翩翩。gèng bèi chūn fēng sòng chóu chàng,luò huā fēi xù liǎng piān piān。

踏莎行

欧阳修

云母屏低,流苏帐小。yún mǔ píng dī,liú sū zhàng xiǎo。
矮床薄被秋将晓。ǎi chuáng báo bèi qiū jiāng xiǎo。
乍凉天气未寒时,平明窗外闻啼鸟。zhà liáng tiān qì wèi hán shí,píng míng chuāng wài wén tí niǎo。
困殢榴花,香添蕙草。kùn tì liú huā,xiāng tiān huì cǎo。
佳期须及朱颜好。jiā qī xū jí zhū yán hǎo。
莫言多病为多情,此身甘向情中老。mò yán duō bìng wèi duō qíng,cǐ shēn gān xiàng qíng zhōng lǎo。

踏莎行

欧阳修

碧藓回廊,绿杨深院。bì xiǎn huí láng,lǜ yáng shēn yuàn。
偷期夜入帘犹卷。tōu qī yè rù lián yóu juǎn。
照人无奈月华明,潜身却恨花深浅。zhào rén wú nài yuè huá míng,qián shēn què hèn huā shēn qiǎn。
密约如沈,前欢未便。mì yuē rú shěn,qián huān wèi biàn。
看看掷尽金壶箭。kàn kàn zhì jǐn jīn hú jiàn。
阑干敲遍不应人,分明帘下闻裁剪。lán gàn qiāo biàn bù yīng rén,fēn míng lián xià wén cái jiǎn。

渔家傲

欧阳修

叶有清风花有露。yè yǒu qīng fēng huā yǒu lù。
叶笼花罩鸳鸯侣。yè lóng huā zhào yuān yāng lǚ。
白锦顶丝红锦羽。bái jǐn dǐng sī hóng jǐn yǔ。
莲女妒。lián nǚ dù。
惊飞不许长相聚。jīng fēi bù xǔ zhǎng xiāng jù。
日脚沈红天色暮。rì jiǎo shěn hóng tiān sè mù。
青凉伞上微微雨。qīng liáng sǎn shàng wēi wēi yǔ。
早是水寒无宿处。zǎo shì shuǐ hán wú sù chù。
须回步。xū huí bù。
枉教雨里分飞去。wǎng jiào yǔ lǐ fēn fēi qù。

虞美人·其三

欧阳修

炉香昼永龙烟白。lú xiāng zhòu yǒng lóng yān bái。
风动金鸾额。fēng dòng jīn luán é。
画屏寒掩小山川。huà píng hán yǎn xiǎo shān chuān。
睡容初起枕痕圆。shuì róng chū qǐ zhěn hén yuán。
坠花钿。zhuì huā diàn。
楼高不及烟霄半。lóu gāo bù jí yān xiāo bàn。
望尽相思眼。wàng jǐn xiāng sī yǎn。
艳阳刚爱挫愁人。yàn yáng gāng ài cuò chóu rén。
故生芳草碧连云。gù shēng fāng cǎo bì lián yún。
怨王孙。yuàn wáng sūn。

渔家傲

欧阳修

正月新阳生翠琯。zhèng yuè xīn yáng shēng cuì guǎn。
花苞柳线春犹浅。huā bāo liǔ xiàn chūn yóu qiǎn。
帘幕千重方半卷。lián mù qiān zhòng fāng bàn juǎn。
池冰泮。chí bīng pàn。
东风吹水琉璃软。dōng fēng chuī shuǐ liú lí ruǎn。
渐好凭阑醒醉眼。jiàn hǎo píng lán xǐng zuì yǎn。
陇梅暗落芳英断。lǒng méi àn luò fāng yīng duàn。
初日已知长一线。chū rì yǐ zhī zhǎng yī xiàn。
清宵短。qīng xiāo duǎn。
梦魂怎奈珠宫远。mèng hún zěn nài zhū gōng yuǎn。