古诗词

菱溪大石

欧阳修

新霜夜落秋水浅,有石露出寒溪垠。xīn shuāng yè luò qiū shuǐ qiǎn,yǒu shí lù chū hán xī yín。
苔昏土蚀禽鸟啄,出没溪水秋复春。tái hūn tǔ shí qín niǎo zhuó,chū méi xī shuǐ qiū fù chūn。
溪边老翁生长见,疑我来视何殷勤。xī biān lǎo wēng shēng zhǎng jiàn,yí wǒ lái shì hé yīn qín。
爱之远徙向幽谷,曳以三犊载两轮。ài zhī yuǎn xǐ xiàng yōu gǔ,yè yǐ sān dú zài liǎng lún。
行穿城中罢市看,但惊可怪谁复珍。xíng chuān chéng zhōng bà shì kàn,dàn jīng kě guài shuí fù zhēn。
荒烟野草埋没久,洗以石窦清泠泉。huāng yān yě cǎo mái méi jiǔ,xǐ yǐ shí dòu qīng líng quán。
朱栏绿竹相掩映,选致佳处当南轩。zhū lán lǜ zhú xiāng yǎn yìng,xuǎn zhì jiā chù dāng nán xuān。
南轩旁列千万峰,曾未有此奇嶙峋。nán xuān páng liè qiān wàn fēng,céng wèi yǒu cǐ qí lín xún。
乃知异物世所少,万金争买传几人。nǎi zhī yì wù shì suǒ shǎo,wàn jīn zhēng mǎi chuán jǐ rén。
山河百战变陵谷,何为落彼荒溪濆。shān hé bǎi zhàn biàn líng gǔ,hé wèi luò bǐ huāng xī fén。
山经地志不可究,遂令异说争纷纭。shān jīng dì zhì bù kě jiū,suì lìng yì shuō zhēng fēn yún。
皆云女娲初锻鍊,融结一气凝精纯。jiē yún nǚ wā chū duàn liàn,róng jié yī qì níng jīng chún。
仰视苍苍补其缺,染此绀碧莹且温。yǎng shì cāng cāng bǔ qí quē,rǎn cǐ gàn bì yíng qiě wēn。
或疑古者燧人氏,钻以出火为炮燔。huò yí gǔ zhě suì rén shì,zuān yǐ chū huǒ wèi pào fán。
苟非神圣亲手迹,不尔孔窍谁雕剜。gǒu fēi shén shèng qīn shǒu jì,bù ěr kǒng qiào shuí diāo wān。
又云汉使把汉节,西北万里穷昆仑。yòu yún hàn shǐ bǎ hàn jié,xī běi wàn lǐ qióng kūn lún。
行经于阗得宝玉,流入中国随河源。xíng jīng yú tián dé bǎo yù,liú rù zhōng guó suí hé yuán。
沙磨水激自穿穴,所以镌凿无瑕痕。shā mó shuǐ jī zì chuān xué,suǒ yǐ juān záo wú xiá hén。
嗟予有口莫能辩,叹息但以两手扪。jiē yǔ yǒu kǒu mò néng biàn,tàn xī dàn yǐ liǎng shǒu mén。
卢仝韩愈不在世,弹压百怪无雄文。lú tóng hán yù bù zài shì,dàn yā bǎi guài wú xióng wén。
争奇斗异各取胜,遂至荒诞无根原。zhēng qí dòu yì gè qǔ shèng,suì zhì huāng dàn wú gēn yuán。
天高地厚靡不有,丑好万状奚足论。tiān gāo dì hòu mí bù yǒu,chǒu hǎo wàn zhuàng xī zú lùn。
惟当扫雪席其侧,日与嘉客陈清樽。wéi dāng sǎo xuě xí qí cè,rì yǔ jiā kè chén qīng zūn。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

浣溪沙

欧阳修

红粉佳人白玉杯。hóng fěn jiā rén bái yù bēi。
木兰船稳棹歌催。mù lán chuán wěn zhào gē cuī。
绿荷风里笑声来。lǜ hé fēng lǐ xiào shēng lái。
细雨轻烟笼草树,斜桥曲水绕楼台。xì yǔ qīng yān lóng cǎo shù,xié qiáo qū shuǐ rào lóu tái。
夕阳高处画屏开。xī yáng gāo chù huà píng kāi。

浣溪沙

欧阳修

翠袖娇鬟舞石州。cuì xiù jiāo huán wǔ shí zhōu。
两行红粉一时羞。liǎng xíng hóng fěn yī shí xiū。
新声难逐管弦愁。xīn shēng nán zhú guǎn xián chóu。
白发主人年未老,清时贤相望偏优。bái fā zhǔ rén nián wèi lǎo,qīng shí xián xiāng wàng piān yōu。
一尊风月为公留。yī zūn fēng yuè wèi gōng liú。

浣溪沙

欧阳修

灯烬垂花月似霜。dēng jìn chuí huā yuè shì shuāng。
薄帘映月两交光。báo lián yìng yuè liǎng jiāo guāng。
酒醺红粉自生香。jiǔ xūn hóng fěn zì shēng xiāng。
双手舞馀拖翠袖,一声歌已釂金觞。shuāng shǒu wǔ yú tuō cuì xiù,yī shēng gē yǐ jiào jīn shāng。
休回娇眼断人肠。xiū huí jiāo yǎn duàn rén cháng。

浣溪沙

欧阳修

十载相逢酒一卮。shí zài xiāng féng jiǔ yī zhī。
故人才见便开眉。gù rén cái jiàn biàn kāi méi。
老来游旧更同谁。lǎo lái yóu jiù gèng tóng shuí。
浮世歌欢真易失,宦途离合信难期。fú shì gē huān zhēn yì shī,huàn tú lí hé xìn nán qī。
尊前莫惜醉如泥。zūn qián mò xī zuì rú ní。

夜行船

欧阳修

轻捧香腮低枕。qīng pěng xiāng sāi dī zhěn。
眼波媚、向人相浸。yǎn bō mèi xiàng rén xiāng jìn。
佯娇佯醉索如今,这风情、怎教人禁。yáng jiāo yáng zuì suǒ rú jīn,zhè fēng qíng zěn jiào rén jìn。
却与和衣推未寝。què yǔ hé yī tuī wèi qǐn。
低声地、告人休恁。dī shēng dì gào rén xiū nèn。
月夕花朝,不成虚过,芳年嫁君徒甚。yuè xī huā cháo,bù chéng xū guò,fāng nián jià jūn tú shén。

夜行船

欧阳修

忆昔西都欢纵。yì xī xī dōu huān zòng。
自别后、有谁能共。zì bié hòu yǒu shuí néng gòng。
伊川山水洛川花,细寻思、旧游如梦。yī chuān shān shuǐ luò chuān huā,xì xún sī jiù yóu rú mèng。
今日相逢情愈重。jīn rì xiāng féng qíng yù zhòng。
愁闻唱、画楼钟动。chóu wén chàng huà lóu zhōng dòng。
白发天涯逢此景,倒金尊、殢谁相送。bái fā tiān yá féng cǐ jǐng,dào jīn zūn tì shuí xiāng sòng。

夜行船

欧阳修

满眼东风飞絮。mǎn yǎn dōng fēng fēi xù。
催行色、短亭春暮。cuī xíng sè duǎn tíng chūn mù。
落花流水草连云,看看是、断肠南浦。luò huā liú shuǐ cǎo lián yún,kàn kàn shì duàn cháng nán pǔ。
檀板未终人去去。tán bǎn wèi zhōng rén qù qù。
扁舟在、绿杨深处。biǎn zhōu zài lǜ yáng shēn chù。
手把金尊难为别,更那听、乱莺疏雨。shǒu bǎ jīn zūn nán wèi bié,gèng nà tīng luàn yīng shū yǔ。

夜行船

欧阳修

闲把鸳衾横枕。xián bǎ yuān qīn héng zhěn。
损眉尖、泪痕红沁。sǔn méi jiān lèi hén hóng qìn。
花时良夜不归来,忍频听、漏移清禁。huā shí liáng yè bù guī lái,rěn pín tīng lòu yí qīng jìn。
一饷无言都未寝。yī xiǎng wú yán dōu wèi qǐn。
忆当初、是谁先恁。yì dāng chū shì shuí xiān nèn。
及至如今,教人成病,风流万般徒甚。jí zhì rú jīn,jiào rén chéng bìng,fēng liú wàn bān tú shén。

洛阳春

欧阳修

红纱未晓黄鹂语。hóng shā wèi xiǎo huáng lí yǔ。
蕙炉销兰炷。huì lú xiāo lán zhù。
锦屏罗幕护春寒,昨夜三更雨。jǐn píng luó mù hù chūn hán,zuó yè sān gèng yǔ。
绣帘闲倚吹轻絮。xiù lián xián yǐ chuī qīng xù。
敛眉山无绪。liǎn méi shān wú xù。
看花拭泪向归鸿,问来处、逢郎否。kàn huā shì lèi xiàng guī hóng,wèn lái chù féng láng fǒu。

雨中花

欧阳修

千古都门行路。qiān gǔ dōu mén xíng lù。
能使离歌声苦。néng shǐ lí gē shēng kǔ。
送尽行人,花残春晚,又到君东去。sòng jǐn xíng rén,huā cán chūn wǎn,yòu dào jūn dōng qù。
醉藉落花吹暖絮。zuì jí luò huā chuī nuǎn xù。
多少曲堤芳树。duō shǎo qū dī fāng shù。
且携手留连,良辰美景,留作相思处。qiě xié shǒu liú lián,liáng chén měi jǐng,liú zuò xiāng sī chù。

越溪春

欧阳修

三月十三寒食日,春色遍天涯。sān yuè shí sān hán shí rì,chūn sè biàn tiān yá。
越溪阆苑繁华地,傍禁垣、珠翠烟霞。yuè xī láng yuàn fán huá dì,bàng jìn yuán zhū cuì yān xiá。
红粉墙头,秋千影里,临水人家。hóng fěn qiáng tóu,qiū qiān yǐng lǐ,lín shuǐ rén jiā。
归来晚驻香车。guī lái wǎn zhù xiāng chē。
银箭透窗纱。yín jiàn tòu chuāng shā。
有时三点两点雨霁,朱门柳细风斜。yǒu shí sān diǎn liǎng diǎn yǔ jì,zhū mén liǔ xì fēng xié。
沈麝不烧金鸭冷,笼月照梨花。shěn shè bù shāo jīn yā lěng,lóng yuè zhào lí huā。

贺圣朝影

欧阳修

白雪梨花红粉桃。bái xuě lí huā hóng fěn táo。
露华高。lù huá gāo。
垂杨慢舞绿丝绦。chuí yáng màn wǔ lǜ sī tāo。
草如袍。cǎo rú páo。
风过小池轻浪起,似江皋。fēng guò xiǎo chí qīng làng qǐ,shì jiāng gāo。
千金莫惜买香醪。qiān jīn mò xī mǎi xiāng láo。
且陶陶。qiě táo táo。

洞天春

欧阳修

莺啼绿树声早。yīng tí lǜ shù shēng zǎo。
槛外残红未扫。kǎn wài cán hóng wèi sǎo。
露点真珠遍芳草。lù diǎn zhēn zhū biàn fāng cǎo。
正帘帏清晓。zhèng lián wéi qīng xiǎo。
秋千宅院悄悄。qiū qiān zhái yuàn qiāo qiāo。
又是清明过了。yòu shì qīng míng guò le。
燕蝶轻狂,柳丝撩乱,春心多少。yàn dié qīng kuáng,liǔ sī liāo luàn,chūn xīn duō shǎo。

忆汉月

欧阳修

红艳几枝轻袅。hóng yàn jǐ zhī qīng niǎo。
新被东风开了。xīn bèi dōng fēng kāi le。
倚烟啼露为谁娇,故惹蝶怜蜂恼。yǐ yān tí lù wèi shuí jiāo,gù rě dié lián fēng nǎo。
多情游赏处,留恋向、绿丛千绕。duō qíng yóu shǎng chù,liú liàn xiàng lǜ cóng qiān rào。
酒阑欢罢不成归,肠断月斜春老。jiǔ lán huān bà bù chéng guī,cháng duàn yuè xié chūn lǎo。

清平乐

欧阳修

小庭春老。xiǎo tíng chūn lǎo。
碧砌红萱草。bì qì hóng xuān cǎo。
长忆小阑闲共绕。zhǎng yì xiǎo lán xián gòng rào。
携手绿丛含笑。xié shǒu lǜ cóng hán xiào。
别来音信全乖。bié lái yīn xìn quán guāi。
旧期前事堪猜。jiù qī qián shì kān cāi。
门掩日斜人静,落花愁点青苔。mén yǎn rì xié rén jìng,luò huā chóu diǎn qīng tái。