古诗词

获麟赠姚辟先辈

欧阳修

世已无孔子,获麟意谁知。shì yǐ wú kǒng zi,huò lín yì shuí zhī。
我尝为之说,闻者未免非。wǒ cháng wèi zhī shuō,wén zhě wèi miǎn fēi。
而子独曰然,有如埙应篪。ér zi dú yuē rán,yǒu rú xūn yīng chí。
惟麟不为瑞,其意乃可推。wéi lín bù wèi ruì,qí yì nǎi kě tuī。
春秋二百年,文约义甚夷。chūn qiū èr bǎi nián,wén yuē yì shén yí。
一从圣人没,学者自为师。yī cóng shèng rén méi,xué zhě zì wèi shī。
峥嵘众家说,平地生崄巇。zhēng róng zhòng jiā shuō,píng dì shēng xiǎn xī。
相沿益迂怪,各斗出新奇。xiāng yán yì yū guài,gè dòu chū xīn qí。
尔来千馀岁,举世不知迷。ěr lái qiān yú suì,jǔ shì bù zhī mí。
焯哉圣人经,照耀万世疑。chāo zāi shèng rén jīng,zhào yào wàn shì yí。
自从蒙众说,日月遭蔽亏。zì cóng méng zhòng shuō,rì yuè zāo bì kuī。
常患无气力,扫除浮云披。cháng huàn wú qì lì,sǎo chú fú yún pī。
还其自然光,万物皆见之。hái qí zì rán guāng,wàn wù jiē jiàn zhī。
子昔已好古,此经手常持。zi xī yǐ hǎo gǔ,cǐ jīng shǒu cháng chí。
超然出众见,不为俗牵卑。chāo rán chū zhòng jiàn,bù wèi sú qiān bēi。
近又脱赋格,飞黄摆衔羁。jìn yòu tuō fù gé,fēi huáng bǎi xián jī。
圣门开大道,夷路肆腾嬉。shèng mén kāi dà dào,yí lù sì téng xī。
便可剿众说,旁通塞多歧。biàn kě jiǎo zhòng shuō,páng tōng sāi duō qí。
正途趋简易,慎勿事岖崎。zhèng tú qū jiǎn yì,shèn wù shì qū qí。
著述须待老,积勤宜少时。zhù shù xū dài lǎo,jī qín yí shǎo shí。
苟思垂后世,大禹尚胼胝。gǒu sī chuí hòu shì,dà yǔ shàng pián zhī。
顾我今老矣,两瞳蚀昏眵。gù wǒ jīn lǎo yǐ,liǎng tóng shí hūn chī。
大书难久视,心在力已衰。dà shū nán jiǔ shì,xīn zài lì yǐ shuāi。
因思少自弃,今纵悔可追。yīn sī shǎo zì qì,jīn zòng huǐ kě zhuī。
戒我以勉子,临文但吁嘻。jiè wǒ yǐ miǎn zi,lín wén dàn xū xī。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

霁后看雪走笔呈元珍判官二首

欧阳修

江上寒山祗对门,野花岩草共嶙峋。jiāng shàng hán shān zhī duì mén,yě huā yán cǎo gòng lín xún。
独吟群玉峰前景,闲忆红莲幕下人。dú yín qún yù fēng qián jǐng,xián yì hóng lián mù xià rén。

霁后看雪走笔呈元珍判官二首

欧阳修

嘉景无人把酒看,县楼终日独凭栏。jiā jǐng wú rén bǎ jiǔ kàn,xiàn lóu zhōng rì dú píng lán。
山城岁暮惊时节,已作春风料峭寒。shān chéng suì mù jīng shí jié,yǐ zuò chūn fēng liào qiào hán。

欧阳修

秋水澄清见发毛,锦鳞行处水纹摇。qiū shuǐ chéng qīng jiàn fā máo,jǐn lín xíng chù shuǐ wén yáo。
岸边人影惊还去,时向绿荷深处跳。àn biān rén yǐng jīng hái qù,shí xiàng lǜ hé shēn chù tiào。

欧阳修

天高月影浸长江,江阔风微水面凉。tiān gāo yuè yǐng jìn zhǎng jiāng,jiāng kuò fēng wēi shuǐ miàn liáng。
天水相连为一色,更无纤霭隔清光。tiān shuǐ xiāng lián wèi yī sè,gèng wú xiān ǎi gé qīng guāng。

枨子

欧阳修

嘉树团团俯可攀,压枝秋实渐斓斑。jiā shù tuán tuán fǔ kě pān,yā zhī qiū shí jiàn lán bān。
朱栏碧瓦清霜晓,粲粲繁星绿叶间。zhū lán bì wǎ qīng shuāng xiǎo,càn càn fán xīng lǜ yè jiān。

和晏尚书对雪招饮

欧阳修

瑶林琼树影交加,谁伴山翁醉帽斜。yáo lín qióng shù yǐng jiāo jiā,shuí bàn shān wēng zuì mào xié。
自把金船浮白蚁,应须红粉唱梅花。zì bǎ jīn chuán fú bái yǐ,yīng xū hóng fěn chàng méi huā。

滑州归雁亭

欧阳修

长河终岁足悲风,亭古台荒半倚空。zhǎng hé zhōng suì zú bēi fēng,tíng gǔ tái huāng bàn yǐ kōng。
惟有雁归时最早,柳含微绿杏粘红。wéi yǒu yàn guī shí zuì zǎo,liǔ hán wēi lǜ xìng zhān hóng。

后潭游船见岸上看者有感

欧阳修

喧喧谁暇听歌讴,浪绕春潭逐彩舟。xuān xuān shuí xiá tīng gē ōu,làng rào chūn tán zhú cǎi zhōu。
争得心如汝无事,明年今日更来游。zhēng dé xīn rú rǔ wú shì,míng nián jīn rì gèng lái yóu。

幽谷种花洗山

欧阳修

洗出峰峦看腊雪,栽成花木趁新年。xǐ chū fēng luán kàn là xuě,zāi chéng huā mù chèn xīn nián。
史君功行今将满,谁肯同来作地仙。shǐ jūn gōng xíng jīn jiāng mǎn,shuí kěn tóng lái zuò dì xiān。

鹭鸶

欧阳修

激石滩声如战鼓,翻天浪色似银山。jī shí tān shēng rú zhàn gǔ,fān tiān làng sè shì yín shān。
滩惊浪打风兼雨,独立亭亭意愈闲。tān jīng làng dǎ fēng jiān yǔ,dú lì tíng tíng yì yù xián。

赠歌者

欧阳修

病客多年掩绿樽,今宵为尔一颜醺。bìng kè duō nián yǎn lǜ zūn,jīn xiāo wèi ěr yī yán xūn。
可怜玉树庭花后,又向江都月下闻。kě lián yù shù tíng huā hòu,yòu xiàng jiāng dōu yuè xià wén。

行次寿州寄内

欧阳修

紫金山下水长流,尝记当年此共游。zǐ jīn shān xià shuǐ zhǎng liú,cháng jì dāng nián cǐ gòng yóu。
今夜南风吹客梦,清淮明月照孤舟。jīn yè nán fēng chuī kè mèng,qīng huái míng yuè zhào gū zhōu。

答许发运见寄

欧阳修

琼花芍药世无伦,偶不题诗便怨人。qióng huā sháo yào shì wú lún,ǒu bù tí shī biàn yuàn rén。
曾向无双亭下醉,自知不负广陵春。céng xiàng wú shuāng tíng xià zuì,zì zhī bù fù guǎng líng chūn。

赠庐山僧居讷

欧阳修

方瞳如水衲披肩,邂逅相逢为洒然。fāng tóng rú shuǐ nà pī jiān,xiè hòu xiāng féng wèi sǎ rán。
五百僧中得一士,始知林下有遗贤。wǔ bǎi sēng zhōng dé yī shì,shǐ zhī lín xià yǒu yí xián。

过塞二首

欧阳修

身驱汉马踏胡霜,每叹劳生只自伤。shēn qū hàn mǎ tà hú shuāng,měi tàn láo shēng zhǐ zì shāng。
气候愈寒人愈北,不如征雁解随阳。qì hòu yù hán rén yù běi,bù rú zhēng yàn jiě suí yáng。