古诗词

奉答子华学士

欧阳修

百姓病已久,一言难遽陈。bǎi xìng bìng yǐ jiǔ,yī yán nán jù chén。
良医将治之,必究病所因。liáng yī jiāng zhì zhī,bì jiū bìng suǒ yīn。
天下久无事,人情贵因循。tiān xià jiǔ wú shì,rén qíng guì yīn xún。
优游以为高,宽纵以为仁。yōu yóu yǐ wèi gāo,kuān zòng yǐ wèi rén。
今日废其小,皆谓不足论。jīn rì fèi qí xiǎo,jiē wèi bù zú lùn。
明日坏其大,又云力难振。míng rì huài qí dà,yòu yún lì nán zhèn。
旁窥各阴拱,当职自逡巡。páng kuī gè yīn gǒng,dāng zhí zì qūn xún。
岁月寖隳颓,纪纲遂纷纭。suì yuè jìn huī tuí,jì gāng suì fēn yún。
坦坦万里疆,蚩蚩九州民。tǎn tǎn wàn lǐ jiāng,chī chī jiǔ zhōu mín。
昔而安且富,今也迫以贫。xī ér ān qiě fù,jīn yě pò yǐ pín。
疾小不加理,浸淫将遍身。jí xiǎo bù jiā lǐ,jìn yín jiāng biàn shēn。
汤剂乃常药,未能去深根。tāng jì nǎi cháng yào,wèi néng qù shēn gēn。
针艾有奇功,暂痛勿吟呻。zhēn ài yǒu qí gōng,zàn tòng wù yín shēn。
痛定支体胖,乃知针艾神。tòng dìng zhī tǐ pàng,nǎi zhī zhēn ài shén。
猛宽相济理,古语六经存。měng kuān xiāng jì lǐ,gǔ yǔ liù jīng cún。
蠹弊革侥幸,滥官绝贪昏。dù bì gé jiǎo xìng,làn guān jué tān hūn。
牧羊而去狼,未为不仁人。mù yáng ér qù láng,wèi wèi bù rén rén。
俊乂沉下位,恶去善乃伸。jùn yì chén xià wèi,è qù shàn nǎi shēn。
贤愚各得职,不治未之闻。xián yú gè dé zhí,bù zhì wèi zhī wén。
此说乃其要,易知行每艰。cǐ shuō nǎi qí yào,yì zhī xíng měi jiān。
迟疑与果决,利害反掌间。chí yí yǔ guǒ jué,lì hài fǎn zhǎng jiān。
舍此欲有为,吾知力徒烦。shě cǐ yù yǒu wèi,wú zhī lì tú fán。
家至与户到,饱饥而衣寒。jiā zhì yǔ hù dào,bǎo jī ér yī hán。
三王所不能,岂特今所难。sān wáng suǒ bù néng,qǐ tè jīn suǒ nán。
我昔忝谏列,日常趋紫宸。wǒ xī tiǎn jiàn liè,rì cháng qū zǐ chén。
圣君尧舜心,闵闵极忧勤。shèng jūn yáo shùn xīn,mǐn mǐn jí yōu qín。
子华当来时,玉音耳尝亲。zi huá dāng lái shí,yù yīn ěr cháng qīn。
上副明主意,下宽斯人屯。shàng fù míng zhǔ yì,xià kuān sī rén tún。
江南彼一方,巨细到可询。jiāng nán bǐ yī fāng,jù xì dào kě xún。
谕以上恩德,当冬反阳春。yù yǐ shàng ēn dé,dāng dōng fǎn yáng chūn。
吾言乃其概,岂止一方云。wú yán nǎi qí gài,qǐ zhǐ yī fāng yún。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

嵩山十二首

欧阳修

系马青松阴,蹑屣苍崖路。xì mǎ qīng sōng yīn,niè xǐ cāng yá lù。
惊鸟动林花,空山答人语。jīng niǎo dòng lín huā,kōng shān dá rén yǔ。
云霞不可揽,直入冥冥雾。yún xiá bù kě lǎn,zhí rù míng míng wù。

嵩山十二首

欧阳修

玉女不可邀,苍崖郁岧直。yù nǚ bù kě yāo,cāng yá yù tiáo zhí。
石乳滴空窦,仰见泬寥碧。shí rǔ dī kōng dòu,yǎng jiàn jué liáo bì。
徙倚难久留,桂树含春色。xǐ yǐ nán jiǔ liú,guì shù hán chūn sè。

嵩山十二首

欧阳修

玉女捣仙衣,夜下青松岭。yù nǚ dǎo xiān yī,yè xià qīng sōng lǐng。
山深风露寒,月杵遥相应。shān shēn fēng lù hán,yuè chǔ yáo xiāng yīng。
灵踪杳可寻,片石秋光莹。líng zōng yǎo kě xún,piàn shí qiū guāng yíng。

嵩山十二首

欧阳修

石径方盘纡,双峰忽中断。shí jìng fāng pán yū,shuāng fēng hū zhōng duàn。
呀豁青冥间,畜泄烟云乱。ya huō qīng míng jiān,chù xiè yān yún luàn。
杉萝试举手,自可阶天汉。shān luó shì jǔ shǒu,zì kě jiē tiān hàn。

嵩山十二首

欧阳修

烟霞天门深,灵泉吐岩侧。yān xiá tiān mén shēn,líng quán tǔ yán cè。
云湿颢气寒,石老林腴碧。yún shī hào qì hán,shí lǎo lín yú bì。
长松暂休坐,一酌烦心涤。zhǎng sōng zàn xiū zuò,yī zhuó fán xīn dí。

嵩山十二首

欧阳修

高步登天池,灵源湛然吐。gāo bù dēng tiān chí,líng yuán zhàn rán tǔ。
俯窥不可见,渊默神龙护。fǔ kuī bù kě jiàn,yuān mò shén lóng hù。
静夜天籁寒,宿客疑风雨。jìng yè tiān lài hán,sù kè yí fēng yǔ。

嵩山十二首

欧阳修

拂石登古坛,旷怀聊共醉。fú shí dēng gǔ tán,kuàng huái liáo gòng zuì。
云霞伴酣乐,忽在千峰外。yún xiá bàn hān lè,hū zài qiān fēng wài。
坐久还自醒,日落松声起。zuò jiǔ hái zì xǐng,rì luò sōng shēng qǐ。

嵩山十二首

欧阳修

路入石门见,苍苍深霭间。lù rù shí mén jiàn,cāng cāng shēn ǎi jiān。
云生石砌润,木老天风寒。yún shēng shí qì rùn,mù lǎo tiān fēng hán。
客来依返照,徙倚听山蝉。kè lái yī fǎn zhào,xǐ yǐ tīng shān chán。

嵩山十二首

欧阳修

望望不可到,行行何屈盘。wàng wàng bù kě dào,xíng xíng hé qū pán。
一径林杪出,千岩云下看。yī jìng lín miǎo chū,qiān yán yún xià kàn。
烟岚半明灭,落照在峰端。yān lán bàn míng miè,luò zhào zài fēng duān。

和谢学士泛伊川浩然无归意因咏刘长卿佳句作欲留篇之什

欧阳修

久不见南山,依然已秋色。jiǔ bù jiàn nán shān,yī rán yǐ qiū sè。
悠哉川上行,复邀城中客。yōu zāi chuān shàng xíng,fù yāo chéng zhōng kè。
木落山半空,川明潦尤积。mù luò shān bàn kōng,chuān míng lǎo yóu jī。
飞鸟鉴中看,行云舟中白。fēi niǎo jiàn zhōng kàn,xíng yún zhōu zhōng bái。
夷犹白蘋里,笑傲清风侧。yí yóu bái píng lǐ,xiào ào qīng fēng cè。
极浦追所远,回峰高易夕。jí pǔ zhuī suǒ yuǎn,huí fēng gāo yì xī。
觞咏共留连,高怀追昔贤。shāng yǒng gòng liú lián,gāo huái zhuī xī xián。
惟应谢公兴,不减向临川。wéi yīng xiè gōng xīng,bù jiǎn xiàng lín chuān。

和杨子聪答圣俞月夜见寄

欧阳修

秋露蔼已繁,迢迢星汉回。qiū lù ǎi yǐ fán,tiáo tiáo xīng hàn huí。
皎洁庭际月,流光依井苔。jiǎo jié tíng jì yuè,liú guāng yī jǐng tái。
有客爱凉景,幽轩为君开。yǒu kè ài liáng jǐng,yōu xuān wèi jūn kāi。
所思不可极,但慰清风来。suǒ sī bù kě jí,dàn wèi qīng fēng lái。

谢人寄双桂树子

欧阳修

有客赏芳丛,移根自幽谷。yǒu kè shǎng fāng cóng,yí gēn zì yōu gǔ。
为怀山中趣,爱此岩下绿。wèi huái shān zhōng qù,ài cǐ yán xià lǜ。
晓露秋晖浮,清阴药栏曲。xiǎo lù qiū huī fú,qīng yīn yào lán qū。
更待繁花白,邀君弄芳馥。gèng dài fán huā bái,yāo jūn nòng fāng fù。

雨中独酌二首

欧阳修

老大世情薄,掩关外郊原。lǎo dà shì qíng báo,yǎn guān wài jiāo yuán。
英英少年子,谁肯过我门。yīng yīng shǎo nián zi,shuí kěn guò wǒ mén。
宿云屯朝阴,暑雨清北轩。sù yún tún cháo yīn,shǔ yǔ qīng běi xuān。
逍遥一樽酒,此意谁与论。xiāo yáo yī zūn jiǔ,cǐ yì shuí yǔ lùn。
酒味正薰烈,吾心方浩然。jiǔ wèi zhèng xūn liè,wú xīn fāng hào rán。
鸣禽时一弄,如与古人言。míng qín shí yī nòng,rú yǔ gǔ rén yán。

雨中独酌二首

欧阳修

幽居草木深,蒙笼蔽窗户。yōu jū cǎo mù shēn,méng lóng bì chuāng hù。
鸟语知天阴,蛙鸣识天雨。niǎo yǔ zhī tiān yīn,wā míng shí tiān yǔ。
亦复命樽酒,欣兹却烦暑。yì fù mìng zūn jiǔ,xīn zī què fán shǔ。
人情贵自适,独乐非钟鼓。rén qíng guì zì shì,dú lè fēi zhōng gǔ。
出门何所之,闭门谁我顾。chū mén hé suǒ zhī,bì mén shuí wǒ gù。

庭前两好树

欧阳修

庭前两好树,日夕欣相对。tíng qián liǎng hǎo shù,rì xī xīn xiāng duì。
风霜岁苦晚,枝叶常葱翠。fēng shuāng suì kǔ wǎn,zhī yè cháng cōng cuì。
午眠背清阴,露坐荫高盖。wǔ mián bèi qīng yīn,lù zuò yīn gāo gài。
东城桃李月,车马倾阛阓。dōng chéng táo lǐ yuè,chē mǎ qīng huán huì。
而我不出门,依然伴憔悴。ér wǒ bù chū mén,yī rán bàn qiáo cuì。
荣华不随时,寂寞幸相慰。róng huá bù suí shí,jì mò xìng xiāng wèi。
君子固有常,小人多变态。jūn zi gù yǒu cháng,xiǎo rén duō biàn tài。