古诗词

再和圣俞见答

欧阳修

两畿相望东与西,书来三日犹为稽。liǎng jī xiāng wàng dōng yǔ xī,shū lái sān rì yóu wèi jī。
短篇投子譬瓦砾,敢辱报之金袅蹄。duǎn piān tóu zi pì wǎ lì,gǎn rǔ bào zhī jīn niǎo tí。
文章至宝被埋没,气象往往干云霓。wén zhāng zhì bǎo bèi mái méi,qì xiàng wǎng wǎng gàn yún ní。
飞黄伯乐不世出,四顾骧首空长嘶。fēi huáng bó lè bù shì chū,sì gù xiāng shǒu kōng zhǎng sī。
嗟哉我岂敢知子,论诗赖子初指迷。jiē zāi wǒ qǐ gǎn zhī zi,lùn shī lài zi chū zhǐ mí。
子言古淡有真味,大羹岂须调以齑。zi yán gǔ dàn yǒu zhēn wèi,dà gēng qǐ xū diào yǐ jī。
怜我区区欲彊学,跛鳖曾不离污泥。lián wǒ qū qū yù jiàng xué,bǒ biē céng bù lí wū ní。
问子初何得臻此,岂能直到无阶梯。wèn zi chū hé dé zhēn cǐ,qǐ néng zhí dào wú jiē tī。
如其所得自勤苦,何惮入海求灵犀。rú qí suǒ dé zì qín kǔ,hé dàn rù hǎi qiú líng xī。
周旋二纪陪唱和,凡翼每并鸾凰栖。zhōu xuán èr jì péi chàng hé,fán yì měi bìng luán huáng qī。
有时争胜不量力,何异弱鲁攻彊齐。yǒu shí zhēng shèng bù liàng lì,hé yì ruò lǔ gōng jiàng qí。
念子京师苦憔悴,经年陋巷听朝鸡。niàn zi jīng shī kǔ qiáo cuì,jīng nián lòu xiàng tīng cháo jī。
儿啼妻噤午未饭,得米宁择秕与稊。ér tí qī jìn wǔ wèi fàn,dé mǐ níng zé bǐ yǔ tí。
石上紫豪家故有,剡藤莹滑如玻璃。shí shàng zǐ háo jiā gù yǒu,shàn téng yíng huá rú bō lí。
追惟平昔念少壮,零落生死嗟分睽。zhuī wéi píng xī niàn shǎo zhuàng,líng luò shēng sǐ jiē fēn kuí。
一挥累纸恣奔放,骏若驾骆仍骖骊。yī huī lèi zhǐ zì bēn fàng,jùn ruò jià luò réng cān lí。
腹虽枵虚气豪横,犹胜谄笑病夏畦。fù suī xiāo xū qì háo héng,yóu shèng chǎn xiào bìng xià qí。
名声不朽岂易得,仕宦得路终当跻。míng shēng bù xiǔ qǐ yì dé,shì huàn dé lù zhōng dāng jī。
年来无物不可爱,花发有酒谁同携。nián lái wú wù bù kě ài,huā fā yǒu jiǔ shuí tóng xié。
问我居留亦何事,方春苦旱忧民犁。wèn wǒ jū liú yì hé shì,fāng chūn kǔ hàn yōu mín lí。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

宿云梦馆

欧阳修

北雁来时岁欲昏,私书归梦杳难分。běi yàn lái shí suì yù hūn,sī shū guī mèng yǎo nán fēn。
井桐叶落池荷尽,一夜西窗雨不闻。jǐng tóng yè luò chí hé jǐn,yī yè xī chuāng yǔ bù wén。

鷤䳏

欧阳修

花残如霰落纷纷,紫陌空遗翠幰尘。huā cán rú xiàn luò fēn fēn,zǐ mò kōng yí cuì xiǎn chén。
鷤䳏枉缘催节物,年华不信有伤春。tí guì wǎng yuán cuī jié wù,nián huá bù xìn yǒu shāng chūn。

欧阳修

银蒜钩帘宛地垂,桂丛乌起上朝晖。yín suàn gōu lián wǎn dì chuí,guì cóng wū qǐ shàng cháo huī。
枉将玳瑁雕为押,遮掩春堂碍燕归。wǎng jiāng dài mào diāo wèi yā,zhē yǎn chūn táng ài yàn guī。

行云

欧阳修

叠叠烟波隔梦思,离愁几日减要围。dié dié yān bō gé mèng sī,lí chóu jǐ rì jiǎn yào wéi。
行云自亦伤无定,莫就行云托信归。xíng yún zì yì shāng wú dìng,mò jiù xíng yún tuō xìn guī。

琵琶亭上作

欧阳修

九江烟水一登临,风月清含古恨深。jiǔ jiāng yān shuǐ yī dēng lín,fēng yuè qīng hán gǔ hèn shēn。
湿尽青衫司马泪,琵琶还似雍门琴。shī jǐn qīng shān sī mǎ lèi,pí pá hái shì yōng mén qín。

井桐

欧阳修

檐攲碧瓦拂倾梧,玉井声高转辘轳。yán qī bì wǎ fú qīng wú,yù jǐng shēng gāo zhuǎn lù lú。
肠断西楼惊稳梦,半留残月照啼乌。cháng duàn xī lóu jīng wěn mèng,bàn liú cán yuè zhào tí wū。

雪中寄友人

欧阳修

楚岸梅香半入衣,冻云银铄晓光飞。chǔ àn méi xiāng bàn rù yī,dòng yún yín shuò xiǎo guāng fēi。
遥应便面逢人处,走马章街失路归。yáo yīng biàn miàn féng rén chù,zǒu mǎ zhāng jiē shī lù guī。

与谢三学士

欧阳修

水雾蒙蒙晓望平,悠然驱马独吟行。shuǐ wù méng méng xiǎo wàng píng,yōu rán qū mǎ dú yín xíng。
烟岚明灭川霞上,凌乱空山百鸟惊。yān lán míng miè chuān xiá shàng,líng luàn kōng shān bǎi niǎo jīng。

寄谢晏尚书二绝

欧阳修

送尽残春始到家,主人爱客不须嗟。sòng jǐn cán chūn shǐ dào jiā,zhǔ rén ài kè bù xū jiē。
红泥煮酒尝青杏,犹向临流藉落花。hóng ní zhǔ jiǔ cháng qīng xìng,yóu xiàng lín liú jí luò huā。

寄谢晏尚书二绝

欧阳修

烂漫残芳不可收,归来惆怅失春游。làn màn cán fāng bù kě shōu,guī lái chóu chàng shī chūn yóu。
绿阴深处闻啼鸟,犹得追闲果下骝。lǜ yīn shēn chù wén tí niǎo,yóu dé zhuī xián guǒ xià liú。

郡人献花

欧阳修

蝶绕蜂游露满盘,芳条可惜折来残。dié rào fēng yóu lù mǎn pán,fāng tiáo kě xī zhé lái cán。
我缘多病经春卧,砌下花开不暇看。wǒ yuán duō bìng jīng chūn wò,qì xià huā kāi bù xiá kàn。

和晏尚书自嘲

欧阳修

未归归即秉鸿钧,偷醉关亭醉几春。wèi guī guī jí bǐng hóng jūn,tōu zuì guān tíng zuì jǐ chūn。
与物有情宁易得,莫嗔花解久留人。yǔ wù yǒu qíng níng yì dé,mò chēn huā jiě jiǔ liú rén。

题荐严院

欧阳修

那堪多难百忧攻,三十衰容一病翁。nà kān duō nán bǎi yōu gōng,sān shí shuāi róng yī bìng wēng。
却把西都看花眼,断肠来此哭东风。què bǎ xī dōu kàn huā yǎn,duàn cháng lái cǐ kū dōng fēng。

寄题嵩巫亭

欧阳修

平地烟霄向此分,绣楣丹槛照清芬。píng dì yān xiāo xiàng cǐ fēn,xiù méi dān kǎn zhào qīng fēn。
风帘暮卷秋空碧,剩见西山数岭云。fēng lián mù juǎn qiū kōng bì,shèng jiàn xī shān shù lǐng yún。

琵琶亭

欧阳修

乐天曾谪此江边,已叹天涯涕泫然。lè tiān céng zhé cǐ jiāng biān,yǐ tàn tiān yá tì xuàn rán。
今日始知予罪大,夷陵此去更三千。jīn rì shǐ zhī yǔ zuì dà,yí líng cǐ qù gèng sān qiān。