古诗词

送徐生

欧阳修

河南地望雄西京,相公好贤天下称。hé nán dì wàng xióng xī jīng,xiāng gōng hǎo xián tiān xià chēng。
吹嘘死灰生气燄,谈笑暖律回严凝。chuī xū sǐ huī shēng qì yàn,tán xiào nuǎn lǜ huí yán níng。
曾陪樽俎被顾盻,罗列台阁皆名卿。céng péi zūn zǔ bèi gù xì,luó liè tái gé jiē míng qīng。
徐生南国后来秀,得官古县依崤陵。xú shēng nán guó hòu lái xiù,dé guān gǔ xiàn yī xiáo líng。
脚靴手板实卑贱,贤俊未可吏事绳。jiǎo xuē shǒu bǎn shí bēi jiàn,xián jùn wèi kě lì shì shéng。
携文百篇赴知己,西望未到气已增。xié wén bǎi piān fù zhī jǐ,xī wàng wèi dào qì yǐ zēng。
我昔初官便伊洛,当时意气尤骄矜。wǒ xī chū guān biàn yī luò,dāng shí yì qì yóu jiāo jīn。
主人乐士喜文学,幕府最盛多交朋。zhǔ rén lè shì xǐ wén xué,mù fǔ zuì shèng duō jiāo péng。
园林相映花百种,都邑四顾山千层。yuán lín xiāng yìng huā bǎi zhǒng,dōu yì sì gù shān qiān céng。
朝行绿槐听流水,夜饮翠幕张红灯。cháo xíng lǜ huái tīng liú shuǐ,yè yǐn cuì mù zhāng hóng dēng。
尔来飘流二十载,鬓发萧索垂霜冰。ěr lái piāo liú èr shí zài,bìn fā xiāo suǒ chuí shuāng bīng。
同时并游在者几,旧事欲说无人应。tóng shí bìng yóu zài zhě jǐ,jiù shì yù shuō wú rén yīng。
文章无用等画虎,名誉过耳如飞蝇。wén zhāng wú yòng děng huà hǔ,míng yù guò ěr rú fēi yíng。
荣华万事不入眼,忧患百虑来填膺。róng huá wàn shì bù rù yǎn,yōu huàn bǎi lǜ lái tián yīng。
羡子年少正得路,有如扶桑初日升。xiàn zi nián shǎo zhèng dé lù,yǒu rú fú sāng chū rì shēng。
名高场屋已得俊,世有龙门今复登。míng gāo chǎng wū yǐ dé jùn,shì yǒu lóng mén jīn fù dēng。
出门相送亲与友,何异篱鴳瞻云鹏。chū mén xiāng sòng qīn yǔ yǒu,hé yì lí yàn zhān yún péng。
嗟吾笔砚久已格,感激短章因子兴。jiē wú bǐ yàn jiǔ yǐ gé,gǎn jī duǎn zhāng yīn zi xīng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

出郊见田家蚕麦已成慨然有感

欧阳修

谁谓田家苦,田家乐有时。shuí wèi tián jiā kǔ,tián jiā lè yǒu shí。
车鸣缫白茧,麦熟啭黄鹂。chē míng sāo bái jiǎn,mài shú zhuàn huáng lí。
田家此乐几人知,幸独知之未许归。tián jiā cǐ lè jǐ rén zhī,xìng dú zhī zhī wèi xǔ guī。
逢时得宠已逾分,报国无能徒尔为。féng shí dé chǒng yǐ yú fēn,bào guó wú néng tú ěr wèi。
收取玉堂挥翰手,却寻南亩把锄犁。shōu qǔ yù táng huī hàn shǒu,què xún nán mǔ bǎ chú lí。

射生户

欧阳修

射生户,前日献一豹,今日献一狼。shè shēng hù,qián rì xiàn yī bào,jīn rì xiàn yī láng。
豹因伤我牛,狼因食我羊。bào yīn shāng wǒ niú,láng yīn shí wǒ yáng。
狼豹诚为害人物,县官赏之缣五匹。láng bào chéng wèi hài rén wù,xiàn guān shǎng zhī jiān wǔ pǐ。
射生户,持缣归。shè shēng hù,chí jiān guī。
为人除害固可赏,贪功趋利尔勿为。wèi rén chú hài gù kě shǎng,tān gōng qū lì ěr wù wèi。
弦弓毒矢无妄发,恐尔不识麒麟儿。xián gōng dú shǐ wú wàng fā,kǒng ěr bù shí qí lín ér。

戏石唐山隐者

欧阳修

石唐仙室紫云深,颍阳真人此算心。shí táng xiān shì zǐ yún shēn,yǐng yáng zhēn rén cǐ suàn xīn。
真人已去升寥廓,岁岁岩花自开落。zhēn rén yǐ qù shēng liáo kuò,suì suì yán huā zì kāi luò。
我昔曾为洛阳客,偶向岩前坐盘石。wǒ xī céng wèi luò yáng kè,ǒu xiàng yán qián zuò pán shí。
四字丹书万仞崖,神清之洞锁楼台。sì zì dān shū wàn rèn yá,shén qīng zhī dòng suǒ lóu tái。
云深路绝无人到,鸾鹤今应待我来。yún shēn lù jué wú rén dào,luán hè jīn yīng dài wǒ lái。

纪德陈情上致政太傅杜相公二首

欧阳修

俭节清名世绝伦,坐令风俗可还淳。jiǎn jié qīng míng shì jué lún,zuò lìng fēng sú kě hái chún。
貌先年老因忧国,事与心违始乞身。mào xiān nián lǎo yīn yōu guó,shì yǔ xīn wéi shǐ qǐ shēn。
四海仪刑瞻旧德,一樽谈笑作闲人。sì hǎi yí xíng zhān jiù dé,yī zūn tán xiào zuò xián rén。
铃斋幸得亲师席,东向时容问治民。líng zhāi xìng dé qīn shī xí,dōng xiàng shí róng wèn zhì mín。

纪德陈情上致政太傅杜相公二首

欧阳修

事国一心勤以瘁,还家五福寿而康。shì guó yī xīn qín yǐ cuì,hái jiā wǔ fú shòu ér kāng。
风波已出凭忠信,松柏难凋耐雪霜。fēng bō yǐ chū píng zhōng xìn,sōng bǎi nán diāo nài xuě shuāng。
昔日青衫遇知己,今来白首再升堂。xī rì qīng shān yù zhī jǐ,jīn lái bái shǒu zài shēng táng。
里门每入从千骑,宾主俱荣道路光。lǐ mén měi rù cóng qiān qí,bīn zhǔ jù róng dào lù guāng。

七交七首

欧阳修

尧夫大雅哲,禀德实温粹。yáo fū dà yǎ zhé,bǐng dé shí wēn cuì。
霜筠秀含润,玉海湛无际。shuāng yún xiù hán rùn,yù hǎi zhàn wú jì。
平明坐大府,官事盈案几。píng míng zuò dà fǔ,guān shì yíng àn jǐ。
高谈遣放纷,外物不能累。gāo tán qiǎn fàng fēn,wài wù bù néng lèi。
非惟席上珍,乃是青云器。fēi wéi xí shàng zhēn,nǎi shì qīng yún qì。

七交七首

欧阳修

师鲁天下才,神锋凛豪俊。shī lǔ tiān xià cái,shén fēng lǐn háo jùn。
逸骥卧秋枥,意在骙骙迅。yì jì wò qiū lì,yì zài kuí kuí xùn。
平居弄翰墨,挥洒不停瞬。píng jū nòng hàn mò,huī sǎ bù tíng shùn。
谈笑帝王略,驱驰古今论。tán xiào dì wáng lüè,qū chí gǔ jīn lùn。
良工正求玉,片石胡为韫。liáng gōng zhèng qiú yù,piàn shí hú wèi yùn。

七交七首

欧阳修

子聪江山禀,弱岁擅奇誉。zi cōng jiāng shān bǐng,ruò suì shàn qí yù。
盱衡恣文辩,落笔妙言语。xū héng zì wén biàn,luò bǐ miào yán yǔ。
胡为冉冉趋,三十滞公府。hú wèi rǎn rǎn qū,sān shí zhì gōng fǔ。
美璞思善价,浮云有夷路。měi pú sī shàn jià,fú yún yǒu yí lù。
大雅恶速成,俟命宜希古。dà yǎ è sù chéng,qí mìng yí xī gǔ。

七交七首

欧阳修

圣俞翘楚才,乃是东南秀。shèng yú qiào chǔ cái,nǎi shì dōng nán xiù。
玉山高岑岑,映我觉形陋。yù shān gāo cén cén,yìng wǒ jué xíng lòu。
离骚喻草香,诗人识鸟兽。lí sāo yù cǎo xiāng,shī rén shí niǎo shòu。
城中争拥鼻,欲学不能就。chéng zhōng zhēng yōng bí,yù xué bù néng jiù。
平日礼文贤,宁久滞奔走。píng rì lǐ wén xián,níng jiǔ zhì bēn zǒu。

七交七首

欧阳修

几道颜之徒,沈深务覃圣。jǐ dào yán zhī tú,shěn shēn wù tán shèng。
采藻荐良璧,文润相辉映。cǎi zǎo jiàn liáng bì,wén rùn xiāng huī yìng。
入市羊驾车,谈道犀为柄。rù shì yáng jià chē,tán dào xī wèi bǐng。
时时一文出,往往纸价盛。shí shí yī wén chū,wǎng wǎng zhǐ jià shèng。
无为恋丘樊,遂滞蒲轮聘。wú wèi liàn qiū fán,suì zhì pú lún pìn。

七交七首

欧阳修

余本漫浪者,兹亦漫为官。yú běn màn làng zhě,zī yì màn wèi guān。
胡然类鸱夷,托载随车辕。hú rán lèi chī yí,tuō zài suí chē yuán。
时士不俯眉,默默谁与言。shí shì bù fǔ méi,mò mò shuí yǔ yán。
赖有洛中俊,日许相跻攀。lài yǒu luò zhōng jùn,rì xǔ xiāng jī pān。
饮德醉醇酎,袭馨佩春兰。yǐn dé zuì chún zhòu,xí xīn pèi chūn lán。
平时罢军檄,文酒聊相欢。píng shí bà jūn xí,wén jiǔ liáo xiāng huān。

答杨辟喜

欧阳修

吾闻阴阳在天地,升降上下无时穷。wú wén yīn yáng zài tiān dì,shēng jiàng shàng xià wú shí qióng。
环回不得不差失,所以岁时无常丰。huán huí bù dé bù chà shī,suǒ yǐ suì shí wú cháng fēng。
古之为政知若此,均节收敛勤人功。gǔ zhī wèi zhèng zhī ruò cǐ,jūn jié shōu liǎn qín rén gōng。
三年必有一年食,九岁常备三岁凶。sān nián bì yǒu yī nián shí,jiǔ suì cháng bèi sān suì xiōng。
纵令水旱或时遇,以多补少能相通。zòng lìng shuǐ hàn huò shí yù,yǐ duō bǔ shǎo néng xiāng tōng。
今者吏愚不善政,民亦游惰离于农。jīn zhě lì yú bù shàn zhèng,mín yì yóu duò lí yú nóng。
军国赋敛急星火,兼并奉养过王公。jūn guó fù liǎn jí xīng huǒ,jiān bìng fèng yǎng guò wáng gōng。
终年之耕幸一熟,聚而耗者多于蜂。zhōng nián zhī gēng xìng yī shú,jù ér hào zhě duō yú fēng。
是以比岁屡登稔,然而民室常虚空。shì yǐ bǐ suì lǚ dēng rěn,rán ér mín shì cháng xū kōng。
遂令一时暂不雨,辄以困急号天翁。suì lìng yī shí zàn bù yǔ,zhé yǐ kùn jí hào tiān wēng。
赖天闵民不责吏,甘泽流布何其浓。lài tiān mǐn mín bù zé lì,gān zé liú bù hé qí nóng。
农当勉力吏当愧,敢不酌酒浇神龙。nóng dāng miǎn lì lì dāng kuì,gǎn bù zhuó jiǔ jiāo shén lóng。

嵩山十二首

欧阳修

驱马渡寒流,断涧横荒堡。qū mǎ dù hán liú,duàn jiàn héng huāng bǎo。
槎危欲攲岸,花落多依草。chá wēi yù qī àn,huā luò duō yī cǎo。
击汰玩游鯈,倒影看飞鸟。jī tài wán yóu tiáo,dào yǐng kàn fēi niǎo。
留连爱芳杜,渐下西峰照。liú lián ài fāng dù,jiàn xià xī fēng zhào。

嵩山十二首

欧阳修

昔闻王子晋,把袂浮丘仙。xī wén wáng zi jìn,bǎ mèi fú qiū xiān。
金骏于此堕,吹笙不复还。jīn jùn yú cǐ duò,chuī shēng bù fù hái。
玉蹄无迹久,涧草但荒烟。yù tí wú jì jiǔ,jiàn cǎo dàn huāng yān。

嵩山十二首

欧阳修

二室对岧峣,群峰耸崷直。èr shì duì tiáo yáo,qún fēng sǒng qiú zhí。
云随高下起,路转参差碧。yún suí gāo xià qǐ,lù zhuǎn cān chà bì。
春晚桂丛深,日下山烟白。chūn wǎn guì cóng shēn,rì xià shān yān bái。
芝英已可茹,悠然想泉石。zhī yīng yǐ kě rú,yōu rán xiǎng quán shí。