古诗词

送吴生南归

欧阳修

自我得曾子,于兹二十年。zì wǒ dé céng zi,yú zī èr shí nián。
今又得吴生,既得喜且叹。jīn yòu dé wú shēng,jì dé xǐ qiě tàn。
古士不并出,百年犹比肩。gǔ shì bù bìng chū,bǎi nián yóu bǐ jiān。
区区彼江西,其产多材贤。qū qū bǐ jiāng xī,qí chǎn duō cái xián。
吴生初自疑,所拟岂其伦。wú shēng chū zì yí,suǒ nǐ qǐ qí lún。
我始见曾子,文章初亦然。wǒ shǐ jiàn céng zi,wén zhāng chū yì rán。
昆仑倾黄河,渺漫盈百川。kūn lún qīng huáng hé,miǎo màn yíng bǎi chuān。
决疏以道之,渐敛收横澜。jué shū yǐ dào zhī,jiàn liǎn shōu héng lán。
东溟知所归,识路到不难。dōng míng zhī suǒ guī,shí lù dào bù nán。
吴生始见我,袖藏新文篇。wú shēng shǐ jiàn wǒ,xiù cáng xīn wén piān。
忽从布褐中,百宝写我前。hū cóng bù hè zhōng,bǎi bǎo xiě wǒ qián。
明珠杂玑贝,磊砢或不圆。míng zhū zá jī bèi,lěi kē huò bù yuán。
问生久怀此,奈何初无闻。wèn shēng jiǔ huái cǐ,nài hé chū wú wén。
吴生不自隐,欲吐羞俯颜。wú shēng bù zì yǐn,yù tǔ xiū fǔ yán。
少也不自重,不为乡人怜。shǎo yě bù zì zhòng,bù wèi xiāng rén lián。
中虽知自悔,学问苦贱贫。zhōng suī zhī zì huǐ,xué wèn kǔ jiàn pín。
自谓久而信,力行困弥坚。zì wèi jiǔ ér xìn,lì xíng kùn mí jiān。
今来决疑惑,幸冀蒙洗湔。jīn lái jué yí huò,xìng jì méng xǐ jiān。
我笑谓吴生,尔其听我言。wǒ xiào wèi wú shēng,ěr qí tīng wǒ yán。
世所谓君子,何异于众人。shì suǒ wèi jūn zi,hé yì yú zhòng rén。
众人为不善,积微成灭身。zhòng rén wèi bù shàn,jī wēi chéng miè shēn。
君子能自知,改过不逡巡。jūn zi néng zì zhī,gǎi guò bù qūn xún。
惟于斯二者,愚智遂以分。wéi yú sī èr zhě,yú zhì suì yǐ fēn。
颜回不贰过,后世称其仁。yán huí bù èr guò,hòu shì chēng qí rén。
孔子过而更,日月披浮云。kǒng zi guò ér gèng,rì yuè pī fú yún。
子路初来时,鸡冠佩豭豚。zi lù chū lái shí,jī guān pèi jiā tún。
斩蛟射白额,后卒为名臣。zhǎn jiāo shè bái é,hòu zú wèi míng chén。
子既悔其往,人谁御其新。zi jì huǐ qí wǎng,rén shuí yù qí xīn。
丑夫祀上帝,孟子岂不云。chǒu fū sì shàng dì,mèng zi qǐ bù yún。
临行赠此言,庶可以书绅。lín xíng zèng cǐ yán,shù kě yǐ shū shēn。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

初秋普明寺竹林小饮饯梅圣俞分韵得亭皋木叶下五首

欧阳修

洛城风日美,秋色满蘅皋。luò chéng fēng rì měi,qiū sè mǎn héng gāo。
谁同茂林下,扫叶酌松醪。shuí tóng mào lín xià,sǎo yè zhuó sōng láo。

初秋普明寺竹林小饮饯梅圣俞分韵得亭皋木叶下五首

欧阳修

野水竹间清,秋山酒中绿。yě shuǐ zhú jiān qīng,qiū shān jiǔ zhōng lǜ。
送子此酣歌,淮南应落木。sòng zi cǐ hān gē,huái nán yīng luò mù。

初秋普明寺竹林小饮饯梅圣俞分韵得亭皋木叶下五首

欧阳修

劝客芙蓉杯,欲搴芙蓉叶。quàn kè fú róng bēi,yù qiān fú róng yè。
垂杨碍行舟,演漾回轻楫。chuí yáng ài xíng zhōu,yǎn yàng huí qīng jí。

初秋普明寺竹林小饮饯梅圣俞分韵得亭皋木叶下五首

欧阳修

山水日已佳,登临同上下。shān shuǐ rì yǐ jiā,dēng lín tóng shàng xià。
衰兰尚可采,欲赠离居者。shuāi lán shàng kě cǎi,yù zèng lí jū zhě。

和人三桥

欧阳修

笳鼓下层台,旌旗转长屿。jiā gǔ xià céng tái,jīng qí zhuǎn zhǎng yǔ。
桥响骛归轩,溪明望行炬。qiáo xiǎng wù guī xuān,xī míng wàng xíng jù。

和人三桥

欧阳修

北临白云涧,南望清风阁。běi lín bái yún jiàn,nán wàng qīng fēng gé。
出树见人行,隔溪闻鱼跃。chū shù jiàn rén xíng,gé xī wén yú yuè。

和人三桥

欧阳修

断虹跨曲岸,倒影涵清波。duàn hóng kuà qū àn,dào yǐng hán qīng bō。
为爱斜阳好,回舟特特过。wèi ài xié yáng hǎo,huí zhōu tè tè guò。

绝句

欧阳修

冷雨涨焦陂,人去陂寂寞。lěng yǔ zhǎng jiāo bēi,rén qù bēi jì mò。
惟有霜前花,鲜鲜对高阁。wéi yǒu shuāng qián huā,xiān xiān duì gāo gé。

和梅圣俞杏花

欧阳修

谁道梅花早,残年岂是春。shuí dào méi huā zǎo,cán nián qǐ shì chūn。
何如艳风日,独自占芳辰。hé rú yàn fēng rì,dú zì zhàn fāng chén。

花山寒食

欧阳修

客路逢寒食,花山不见花。kè lù féng hán shí,huā shān bù jiàn huā。
归心随北雁,先向洛阳家。guī xīn suí běi yàn,xiān xiàng luò yáng jiā。

和圣俞百花洲二首

欧阳修

野岸溪几曲,松蹊穿翠阴。yě àn xī jǐ qū,sōng qī chuān cuì yīn。
不知芳渚远,但爱绿荷深。bù zhī fāng zhǔ yuǎn,dàn ài lǜ hé shēn。

和圣俞百花洲二首

欧阳修

荷深水风阔,雨过清香发。hé shēn shuǐ fēng kuò,yǔ guò qīng xiāng fā。
暮角起城头,归桡带明月。mù jiǎo qǐ chéng tóu,guī ráo dài míng yuè。

春帖子词皇帝閤六首

欧阳修

萌牙资暖律,养育本仁心。méng yá zī nuǎn lǜ,yǎng yù běn rén xīn。
顾彼苍生意,安知帝力深。gù bǐ cāng shēng yì,ān zhī dì lì shēn。

春帖子词皇帝閤六首

欧阳修

阳进升君子,阴消退小人。yáng jìn shēng jūn zi,yīn xiāo tuì xiǎo rén。
圣君南面治,布政法新春。shèng jūn nán miàn zhì,bù zhèng fǎ xīn chūn。

春帖子词皇帝閤六首

欧阳修

气候三阳始,勾萌万物新。qì hòu sān yáng shǐ,gōu méng wàn wù xīn。
雷声初发号,天下已知春。léi shēng chū fā hào,tiān xià yǐ zhī chūn。