古诗词

夜闻风声有感奉呈原父舍人圣俞直讲

欧阳修

夜半群动息,有风生树端。yè bàn qún dòng xī,yǒu fēng shēng shù duān。
飒然飘我衣,起坐为长叹。sà rán piāo wǒ yī,qǐ zuò wèi zhǎng tàn。
苦暑君勿厌,初凉君勿欢。kǔ shǔ jūn wù yàn,chū liáng jūn wù huān。
暑在物犹盛,凉归岁将寒。shǔ zài wù yóu shèng,liáng guī suì jiāng hán。
清霜忽以飞,零露亦漙漙。qīng shuāng hū yǐ fēi,líng lù yì tuán tuán。
霜露本无情,岂有私蕙兰。shuāng lù běn wú qíng,qǐ yǒu sī huì lán。
不独草木尔,君形安得完。bù dú cǎo mù ěr,jūn xíng ān dé wán。
栉发变新白,鉴容销故丹。zhì fā biàn xīn bái,jiàn róng xiāo gù dān。
风埃共侵迫,心志亦摧残。fēng āi gòng qīn pò,xīn zhì yì cuī cán。
万古一飞隼,两曜双跳丸。wàn gǔ yī fēi sǔn,liǎng yào shuāng tiào wán。
扰扰贤与愚,流沙逐惊湍。rǎo rǎo xián yǔ yú,liú shā zhú jīng tuān。
其来固如此,独久知诚难。qí lái gù rú cǐ,dú jiǔ zhī chéng nán。
服食为药误,此言真不刊。fú shí wèi yào wù,cǐ yán zhēn bù kān。
但当饮美酒,何必被轻纨。dàn dāng yǐn měi jiǔ,hé bì bèi qīng wán。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

明妃小引

欧阳修

汉宫诸女严妆罢,共送明妃沟水头。hàn gōng zhū nǚ yán zhuāng bà,gòng sòng míng fēi gōu shuǐ tóu。
沟上水声来不断,花随水去不回流。gōu shàng shuǐ shēng lái bù duàn,huā suí shuǐ qù bù huí liú。
上马即知无返日,不须出塞始堪愁。shàng mǎ jí zhī wú fǎn rì,bù xū chū sāi shǐ kān chóu。

感事四首

欧阳修

老者觉时速,闲人知日长。lǎo zhě jué shí sù,xián rén zhī rì zhǎng。
日月本无情,人心有闲忙。rì yuè běn wú qíng,rén xīn yǒu xián máng。
努力取功名,断碑埋路傍。nǔ lì qǔ gōng míng,duàn bēi mái lù bàng。
逍遥林下士,丘垄亦相望。xiāo yáo lín xià shì,qiū lǒng yì xiāng wàng。
长生既无药,浊酒且盈觞。zhǎng shēng jì wú yào,zhuó jiǔ qiě yíng shāng。

感事四首

欧阳修

空山一道士,辛苦学延龄。kōng shān yī dào shì,xīn kǔ xué yán líng。
一旦随物化,反言仙已成。yī dàn suí wù huà,fǎn yán xiān yǐ chéng。
开坟见空棺,谓已超青冥。kāi fén jiàn kōng guān,wèi yǐ chāo qīng míng。
尸解如蛇蝉,换骨蜕其形。shī jiě rú shé chán,huàn gǔ tuì qí xíng。
既云须变化,何不任死生。jì yún xū biàn huà,hé bù rèn sǐ shēng。

感事四首

欧阳修

仙境不可到,谁知仙有无。xiān jìng bù kě dào,shuí zhī xiān yǒu wú。
或乘九斑虬,或驾五云车。huò chéng jiǔ bān qiú,huò jià wǔ yún chē。
朝倚扶桑枝,暮游昆仑墟。cháo yǐ fú sāng zhī,mù yóu kūn lún xū。
往来几万里,谁复遇诸涂。wǎng lái jǐ wàn lǐ,shuí fù yù zhū tú。
富贵不还乡,安事富贵欤。fù guì bù hái xiāng,ān shì fù guì yú。
神仙人不见,魑魅与为徒。shén xiān rén bù jiàn,chī mèi yǔ wèi tú。
人生不免死,魂魄入幽都。rén shēng bù miǎn sǐ,hún pò rù yōu dōu。
仙者得长生,又云超太虚。xiān zhě dé zhǎng shēng,yòu yún chāo tài xū。
等为不在世,与鬼亦何殊。děng wèi bù zài shì,yǔ guǐ yì hé shū。
得仙犹若此,何况不得乎。dé xiān yóu ruò cǐ,hé kuàng bù dé hū。
寄谢山中人,辛勤一何愚。jì xiè shān zhōng rén,xīn qín yī hé yú。

感事四首

欧阳修

莫笑学仙人,山中苦岑寂。mò xiào xué xiān rén,shān zhōng kǔ cén jì。
试看青松鹤,何似朱门客。shì kàn qīng sōng hè,hé shì zhū mén kè。
朱门炙手热,来者无时息。zhū mén zhì shǒu rè,lái zhě wú shí xī。
何尝问寒暑,岂暇谋寝食。hé cháng wèn hán shǔ,qǐ xiá móu qǐn shí。
彊颜悦憎怨,择语防仇敌。jiàng yán yuè zēng yuàn,zé yǔ fáng chóu dí。
众欲苦无厌,有求期必获。zhòng yù kǔ wú yàn,yǒu qiú qī bì huò。
敢辞一身劳,岂塞天下责。gǎn cí yī shēn láo,qǐ sāi tiān xià zé。
风波卒然起,祸患藏不测。fēng bō zú rán qǐ,huò huàn cáng bù cè。
神仙虽杳茫,富贵意何得。shén xiān suī yǎo máng,fù guì yì hé dé。

新春有感寄常夷甫

欧阳修

余生本羁孤,自少已非壮。yú shēng běn jī gū,zì shǎo yǐ fēi zhuàng。
今而老且病,何用苦惆怅。jīn ér lǎo qiě bìng,hé yòng kǔ chóu chàng。
误蒙三圣知,贪得过其量。wù méng sān shèng zhī,tān dé guò qí liàng。
恩私未知报,心志已凋丧。ēn sī wèi zhī bào,xīn zhì yǐ diāo sàng。
轩裳德不称,徒自取讥谤。xuān shang dé bù chēng,tú zì qǔ jī bàng。
岂若常夫子,一瓢安陋巷。qǐ ruò cháng fū zi,yī piáo ān lòu xiàng。
身虽草莽间,名在朝廷上。shēn suī cǎo mǎng jiān,míng zài cháo tíng shàng。
惟余服德义,久已慕恬旷。wéi yú fú dé yì,jiǔ yǐ mù tián kuàng。
矧亦有吾庐,东西正相望。shěn yì yǒu wú lú,dōng xī zhèng xiāng wàng。
不须驾柴车,自可策藜杖。bù xū jià chái chē,zì kě cè lí zhàng。
坐惊颜鬓日摧颓,及取新春归去来。zuò jīng yán bìn rì cuī tuí,jí qǔ xīn chūn guī qù lái。
共载一舟浮野水,焦陂四面百花开。gòng zài yī zhōu fú yě shuǐ,jiāo bēi sì miàn bǎi huā kāi。

升天桧

欧阳修

青牛西出关,老聃始著五千言。qīng niú xī chū guān,lǎo dān shǐ zhù wǔ qiān yán。
白鹿去升天,尔来忽已三千年。bái lù qù shēng tiān,ěr lái hū yǐ sān qiān nián。
当时遗迹至今在,隐起苍桧犹依然。dāng shí yí jì zhì jīn zài,yǐn qǐ cāng guì yóu yī rán。
惟能乘变化,所以为神仙。wéi néng chéng biàn huà,suǒ yǐ wèi shén xiān。
驱鸾驾鹤须臾间,飘忽不见如云烟。qū luán jià hè xū yú jiān,piāo hū bù jiàn rú yún yān。
奈何此鹿起平地,更假草木相攀缘。nài hé cǐ lù qǐ píng dì,gèng jiǎ cǎo mù xiāng pān yuán。
乃知神仙事茫昧,真伪莫究徒自传。nǎi zhī shén xiān shì máng mèi,zhēn wěi mò jiū tú zì chuán。
雪霜不改终古色,风雨有声当夏寒。xuě shuāng bù gǎi zhōng gǔ sè,fēng yǔ yǒu shēng dāng xià hán。
境清物老自可爱,何必诡怪穷根源。jìng qīng wù lǎo zì kě ài,hé bì guǐ guài qióng gēn yuán。

忆焦陂

欧阳修

焦陂荷花照水光,未到十里闻花香。jiāo bēi hé huā zhào shuǐ guāng,wèi dào shí lǐ wén huā xiāng。
焦陂八月新酒熟,秋水鱼肥鲙如玉。jiāo bēi bā yuè xīn jiǔ shú,qiū shuǐ yú féi kuài rú yù。
清河两岸柳鸣蝉,直到焦陂不下船。qīng hé liǎng àn liǔ míng chán,zhí dào jiāo bēi bù xià chuán。
笑向渔翁酒家保,金龟可解不须钱。xiào xiàng yú wēng jiǔ jiā bǎo,jīn guī kě jiě bù xū qián。
明日君恩许归去,白头酣咏太平年。míng rì jūn ēn xǔ guī qù,bái tóu hān yǒng tài píng nián。

赠许道人

欧阳修

洛城三月乱莺飞,颍阳山中花发时。luò chéng sān yuè luàn yīng fēi,yǐng yáng shān zhōng huā fā shí。
往来车马游山客,贪看山花踏山石。wǎng lái chē mǎ yóu shān kè,tān kàn shān huā tà shān shí。
紫云仙洞锁云深,洞中有人人不识。zǐ yún xiān dòng suǒ yún shēn,dòng zhōng yǒu rén rén bù shí。
飘飘许子旌阳后,道骨仙风本仙胄。piāo piāo xǔ zi jīng yáng hòu,dào gǔ xiān fēng běn xiān zhòu。
多年洗耳避世喧,独卧寒岩听山溜。duō nián xǐ ěr bì shì xuān,dú wò hán yán tīng shān liū。
至人无心不算心,无心自得无穷寿。zhì rén wú xīn bù suàn xīn,wú xīn zì dé wú qióng shòu。
忽来顾我何殷勤,笑我白发老红尘。hū lái gù wǒ hé yīn qín,xiào wǒ bái fā lǎo hóng chén。
子归为筑岩前室,待我明年乞得身。zi guī wèi zhù yán qián shì,dài wǒ míng nián qǐ dé shēn。

送龙茶与许道人

欧阳修

颍阳道士青霞客,来似浮云去无迹。yǐng yáng dào shì qīng xiá kè,lái shì fú yún qù wú jì。
夜朝北斗太清坛,不道姓名人不识。yè cháo běi dòu tài qīng tán,bù dào xìng míng rén bù shí。
我有龙团古苍璧,九龙泉深一百尺。wǒ yǒu lóng tuán gǔ cāng bì,jiǔ lóng quán shēn yī bǎi chǐ。
凭君汲井试烹之,不是人间香味色。píng jūn jí jǐng shì pēng zhī,bù shì rén jiān xiāng wèi sè。

驯鹿

欧阳修

朝渴饮清池,暮饱眠深栅。cháo kě yǐn qīng chí,mù bǎo mián shēn zhà。
惭愧主人恩,自非杀身难报德。cán kuì zhǔ rén ēn,zì fēi shā shēn nán bào dé。
主人施恩不待报,哀尔胡为网罗获。zhǔ rén shī ēn bù dài bào,āi ěr hú wèi wǎng luó huò。
南山蔼蔼动春阳,吾欲纵尔山之傍。nán shān ǎi ǎi dòng chūn yáng,wú yù zòng ěr shān zhī bàng。
岩崖雪尽飞泉溜,涧谷风吹百草香。yán yá xuě jǐn fēi quán liū,jiàn gǔ fēng chuī bǎi cǎo xiāng。
饮泉啮草当远去,山后山前射生户。yǐn quán niè cǎo dāng yuǎn qù,shān hòu shān qián shè shēng hù。

留题齐州舜泉

欧阳修

岸有时而为谷,海有时而为田,虞舜已殁三千年。àn yǒu shí ér wèi gǔ,hǎi yǒu shí ér wèi tián,yú shùn yǐ mò sān qiān nián。
耕田浚井虽鄙事,至今遗迹存依然。gēng tián jùn jǐng suī bǐ shì,zhì jīn yí jì cún yī rán。
历山之下有寒泉,向此号泣于旻天。lì shān zhī xià yǒu hán quán,xiàng cǐ hào qì yú mín tiān。
无情草木亦改色,山川惨淡生云烟。wú qíng cǎo mù yì gǎi sè,shān chuān cǎn dàn shēng yún yān。
一朝垂衣正南面,皋夔稷契来联翩。yī cháo chuí yī zhèng nán miàn,gāo kuí jì qì lái lián piān。
功高德大被万世,今人过此犹留连。gōng gāo dé dà bèi wàn shì,jīn rén guò cǐ yóu liú lián。
齐州太守政之暇,凿渠开沼疏清涟。qí zhōu tài shǒu zhèng zhī xiá,záo qú kāi zhǎo shū qīng lián。
游车击毂惟恐后,众卉乱发如争先。yóu chē jī gǔ wéi kǒng hòu,zhòng huì luàn fā rú zhēng xiān。
岂徒邦人知乐此,行客亦为留征轩。qǐ tú bāng rén zhī lè cǐ,xíng kè yì wèi liú zhēng xuān。

山斋戏书绝句二首

欧阳修

蜜脾未满蜂采花,麦垄已深鸠唤雨。mì pí wèi mǎn fēng cǎi huā,mài lǒng yǐ shēn jiū huàn yǔ。
正是山斋睡足时,不觉花间日亭午。zhèng shì shān zhāi shuì zú shí,bù jué huā jiān rì tíng wǔ。

山斋戏书绝句二首

欧阳修

经春老病不出门,坐见群芳烂如雪。jīng chūn lǎo bìng bù chū mén,zuò jiàn qún fāng làn rú xuě。
正当年少惜花时,日日春风吹石裂。zhèng dāng nián shǎo xī huā shí,rì rì chūn fēng chuī shí liè。

嘲少年惜花

欧阳修

纷纷红蕊落泥沙,少年何用苦咨嗟。fēn fēn hóng ruǐ luò ní shā,shǎo nián hé yòng kǔ zī jiē。
春风自是无情物,肯为汝惜无情花。chūn fēng zì shì wú qíng wù,kěn wèi rǔ xī wú qíng huā。
今年花落明年好,但见花开人自老。jīn nián huā luò míng nián hǎo,dàn jiàn huā kāi rén zì lǎo。
人老不复少,花开还更新。rén lǎo bù fù shǎo,huā kāi hái gèng xīn。
使花如解语,应笑惜花人。shǐ huā rú jiě yǔ,yīng xiào xī huā rén。