古诗词

答圣俞白鹦鹉杂言

欧阳修

忆昨滁山之人赠我玉兔子,粤明年春玉兔死。yì zuó chú shān zhī rén zèng wǒ yù tù zi,yuè míng nián chūn yù tù sǐ。
日阳昼出月夜明,世言兔子望月生。rì yáng zhòu chū yuè yè míng,shì yán tù zi wàng yuè shēng。
谓此莹然而白者,譬夫水之为雪而为冰,皆得一阴凝结之纯精。wèi cǐ yíng rán ér bái zhě,pì fū shuǐ zhī wèi xuě ér wèi bīng,jiē dé yī yīn níng jié zhī chún jīng。
常恨处非大荒穷北极寒之旷野,养违其性夭厥龄。cháng hèn chù fēi dà huāng qióng běi jí hán zhī kuàng yě,yǎng wéi qí xìng yāo jué líng。
岂知火维地荒绝,涨海连天沸天热。qǐ zhī huǒ wéi dì huāng jué,zhǎng hǎi lián tiān fèi tiān rè。
黄冠黑距人语言,有鸟玉衣尤皎洁。huáng guān hēi jù rén yǔ yán,yǒu niǎo yù yī yóu jiǎo jié。
乃知物生天地中,万殊难以一理通。nǎi zhī wù shēng tiān dì zhōng,wàn shū nán yǐ yī lǐ tōng。
海中洲岛穷人迹,来市广州才八国。hǎi zhōng zhōu dǎo qióng rén jì,lái shì guǎng zhōu cái bā guó。
其间注辇来最稀,此鸟何年随海舶。qí jiān zhù niǎn lái zuì xī,cǐ niǎo hé nián suí hǎi bó。
谁能遍历海上峰,万怪千奇安可极。shuí néng biàn lì hǎi shàng fēng,wàn guài qiān qí ān kě jí。
兔生明月月在天,玉兔不能久人间。tù shēng míng yuè yuè zài tiān,yù tù bù néng jiǔ rén jiān。
况尔来从炎瘴地,岂识中州霜雪寒。kuàng ěr lái cóng yán zhàng dì,qǐ shí zhōng zhōu shuāng xuě hán。
渴虽有饮饥有啄,羁绁终知非尔乐。kě suī yǒu yǐn jī yǒu zhuó,jī xiè zhōng zhī fēi ěr lè。
天高海阔路茫茫,嗟尔身微羽毛弱。tiān gāo hǎi kuò lù máng máng,jiē ěr shēn wēi yǔ máo ruò。
尔能识路知所归,吾欲开笼纵尔飞。ěr néng shí lù zhī suǒ guī,wú yù kāi lóng zòng ěr fēi。
俾尔归托宛陵诗,此老诗名闻四夷。bǐ ěr guī tuō wǎn líng shī,cǐ lǎo shī míng wén sì yí。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

答苏子美

欧阳修

众奇子美貌,堂堂千人英。zhòng qí zi měi mào,táng táng qiān rén yīng。
我独疑其胸,浩浩包沧溟。wǒ dú yí qí xiōng,hào hào bāo cāng míng。
沧溟产龙蜃,百怪不可名。cāng míng chǎn lóng shèn,bǎi guài bù kě míng。
是以子美辞,吐出人辄惊。shì yǐ zi měi cí,tǔ chū rén zhé jīng。
其于诗最豪,奔放何纵横。qí yú shī zuì háo,bēn fàng hé zòng héng。
众弦排律吕,金石次第鸣。zhòng xián pái lǜ lǚ,jīn shí cì dì míng。
间以险绝句,非时震雷霆。jiān yǐ xiǎn jué jù,fēi shí zhèn léi tíng。
两耳不及掩,百疴为之醒。liǎng ěr bù jí yǎn,bǎi kē wèi zhī xǐng。
吾言既可骇,笔墨尤其精。wú yán jì kě hài,bǐ mò yóu qí jīng。
少虽尝力学,老乃若天成。shǎo suī cháng lì xué,lǎo nǎi ruò tiān chéng。
濡毫弄点画,信手不自停。rú háo nòng diǎn huà,xìn shǒu bù zì tíng。
端庄杂丑怪,群星见搀枪。duān zhuāng zá chǒu guài,qún xīng jiàn chān qiāng。
烂然溢纸幅,视久无定形。làn rán yì zhǐ fú,shì jiǔ wú dìng xíng。
使我终老学,得一已足矜。shǐ wǒ zhōng lǎo xué,dé yī yǐ zú jīn。
而君兼众美,磊落犹自轻。ér jūn jiān zhòng měi,lěi luò yóu zì qīng。
高冠出人上,谁敢揖其膺。gāo guān chū rén shàng,shuí gǎn yī qí yīng。
群臣列丹陛,几位缺公卿。qún chén liè dān bì,jǐ wèi quē gōng qīng。
使之束带立,可以重朝廷。shǐ zhī shù dài lì,kě yǐ zhòng cháo tíng。
况令参国议,高论吐峥嵘。kuàng lìng cān guó yì,gāo lùn tǔ zhēng róng。
惜哉三十五,白发今已生。xī zāi sān shí wǔ,bái fā jīn yǐ shēng。
近者去江淮,作诗寄离情。jìn zhě qù jiāng huái,zuò shī jì lí qíng。
口诵不及写,一日传都城。kǒu sòng bù jí xiě,yī rì chuán dōu chéng。
退之序百物,其鸣由不平。tuì zhī xù bǎi wù,qí míng yóu bù píng。
天方苦君心,欲使发其声。tiān fāng kǔ jūn xīn,yù shǐ fā qí shēng。
嗟我非鸑鷟,徒思和嘤嘤。jiē wǒ fēi yuè zhuó,tú sī hé yīng yīng。
因风幸数寄,警我聋与盲。yīn fēng xìng shù jì,jǐng wǒ lóng yǔ máng。

立秋有感寄苏子美

欧阳修

庭树忽改色,秋风动其枝。tíng shù hū gǎi sè,qiū fēng dòng qí zhī。
物情未必尔,我意先已悽。wù qíng wèi bì ěr,wǒ yì xiān yǐ qī。
虽恐芳节谢,犹忻早凉归。suī kǒng fāng jié xiè,yóu xīn zǎo liáng guī。
起步云月暗,顾瞻星斗移。qǐ bù yún yuè àn,gù zhān xīng dòu yí。
四时有大信,万物谁与期。sì shí yǒu dà xìn,wàn wù shuí yǔ qī。
故人在千里,岁月令我悲。gù rén zài qiān lǐ,suì yuè lìng wǒ bēi。
所嗟事业晚,岂惜颜色衰。suǒ jiē shì yè wǎn,qǐ xī yán sè shuāi。
庙谋今谓何,胡马日以肥。miào móu jīn wèi hé,hú mǎ rì yǐ féi。

喜雪示徐生

欧阳修

清穹凛冬威,旱野渴天泽。qīng qióng lǐn dōng wēi,hàn yě kě tiān zé。
经旬三尺雪,万物变颜色。jīng xún sān chǐ xuě,wàn wù biàn yán sè。
愁云嘘不开,惨惨连日夕。chóu yún xū bù kāi,cǎn cǎn lián rì xī。
寒风借天势,豪忽肆陵轹。hán fēng jiè tiān shì,háo hū sì líng lì。
空枝冻鸟雀,痴不避弹弋。kōng zhī dòng niǎo què,chī bù bì dàn yì。
长河寂无声,厚地若龟坼。zhǎng hé jì wú shēng,hòu dì ruò guī chè。
阴阶夜自照,缺瓦晨复积。yīn jiē yè zì zhào,quē wǎ chén fù jī。
贮洁莹冰壶,量深埋玉尺。zhù jié yíng bīng hú,liàng shēn mái yù chǐ。
凝阴反穷剥,阳九兆初画。níng yīn fǎn qióng bō,yáng jiǔ zhào chū huà。
春回百草心,气动黄泉脉。chūn huí bǎi cǎo xīn,qì dòng huáng quán mài。
坚冰虽未破,土润已潜释。jiān bīng suī wèi pò,tǔ rùn yǐ qián shì。
常闻老农语,一腊见三白。cháng wén lǎo nóng yǔ,yī là jiàn sān bái。
是为丰年候,占验胜蓍策。shì wèi fēng nián hòu,zhàn yàn shèng shī cè。
天兵血西陲,万辙走供亿。tiān bīng xuè xī chuí,wàn zhé zǒu gōng yì。
嗟予愧疲俗,奚术肥尔瘠。jiē yǔ kuì pí sú,xī shù féi ěr jí。
惟幸岁之穰,兹惠岂人力。wéi xìng suì zhī ráng,zī huì qǐ rén lì。
非徒给租调,且可销盗贼。fēi tú gěi zū diào,qiě kě xiāo dào zéi。
从今洁釜廪,期共饱麰麦。cóng jīn jié fǔ lǐn,qī gòng bǎo móu mài。

赋竹上甘露

欧阳修

梢梢两竹枝,甘露叶间垂。shāo shāo liǎng zhú zhī,gān lù yè jiān chuí。
草木有灵液,阴阳凝以时。cǎo mù yǒu líng yè,yīn yáng níng yǐ shí。
深山与穷谷,往往尝有之。shēn shān yǔ qióng gǔ,wǎng wǎng cháng yǒu zhī。
幸当君子轩,得为众人知。xìng dāng jūn zi xuān,dé wèi zhòng rén zhī。
物生随所托,晦显各有宜。wù shēng suí suǒ tuō,huì xiǎn gè yǒu yí。
聊以助歌咏,兼堪饮童儿。liáo yǐ zhù gē yǒng,jiān kān yǐn tóng ér。

和对雪忆梅花

欧阳修

昔官西陵江峡间,野花红紫多斓斑。xī guān xī líng jiāng xiá jiān,yě huā hóng zǐ duō lán bān。
惟有寒梅旧所识,异乡每见心依然。wéi yǒu hán méi jiù suǒ shí,yì xiāng měi jiàn xīn yī rán。
为怜花自洛中看,花上蜀鸟啼绵蛮。wèi lián huā zì luò zhōng kàn,huā shàng shǔ niǎo tí mián mán。
当时作诗谁唱和,粉蕊自折清香繁。dāng shí zuò shī shuí chàng hé,fěn ruǐ zì zhé qīng xiāng fán。
今来把酒对残雪,却忆江上高楼山。jīn lái bǎ jiǔ duì cán xuě,què yì jiāng shàng gāo lóu shān。
群花四时媚者众,何独此树令人攀。qún huā sì shí mèi zhě zhòng,hé dú cǐ shù lìng rén pān。
穷冬万木立枯死,玉艳独发陵清寒。qióng dōng wàn mù lì kū sǐ,yù yàn dú fā líng qīng hán。
鲜妍皎如镜里面,绰约对若风中仙。xiān yán jiǎo rú jìng lǐ miàn,chuò yuē duì ruò fēng zhōng xiān。
惜哉北地无此树,霰雪漫漫平沙川。xī zāi běi dì wú cǐ shù,xiàn xuě màn màn píng shā chuān。
徐生随我客此郡,冰霜旅舍逢新年。xú shēng suí wǒ kè cǐ jùn,bīng shuāng lǚ shě féng xīn nián。
忆花对雪晨起坐,清诗宝铁裁琅玕。yì huā duì xuě chén qǐ zuò,qīng shī bǎo tiě cái láng gān。
长河风色暖将动,即看绿柳含春烟。zhǎng hé fēng sè nuǎn jiāng dòng,jí kàn lǜ liǔ hán chūn yān。
寒斋寂寞何以慰,卯杯且醉酣午眠。hán zhāi jì mò hé yǐ wèi,mǎo bēi qiě zuì hān wǔ mián。

归雁亭

欧阳修

荒蹊腊雪春尚埋,我初独与徐生来。huāng qī là xuě chūn shàng mái,wǒ chū dú yǔ xú shēng lái。
城高树古禽鸟野,声响格磔寒毰毸。chéng gāo shù gǔ qín niǎo yě,shēng xiǎng gé zhé hán péi sāi。
颓垣败屋巍然在,略可远眺临倾台。tuí yuán bài wū wēi rán zài,lüè kě yuǎn tiào lín qīng tái。
高株唯有柳数十,夹路对立初谁栽。gāo zhū wéi yǒu liǔ shù shí,jiā lù duì lì chū shuí zāi。
渐诛榛莽辨草树,颇有桃李当墙隈。jiàn zhū zhēn mǎng biàn cǎo shù,pǒ yǒu táo lǐ dāng qiáng wēi。
欣然便拟趁时节,斤锄日夕劳耘培。xīn rán biàn nǐ chèn shí jié,jīn chú rì xī láo yún péi。
新年风色日渐好,晴天仰见雁已回。xīn nián fēng sè rì jiàn hǎo,qíng tiān yǎng jiàn yàn yǐ huí。
枯根老脉冻不发,绕之百匝空徘徊。kū gēn lǎo mài dòng bù fā,rào zhī bǎi zā kōng pái huái。
顽姿野态烦造化,勾芒不肯先喣吹。wán zī yě tài fán zào huà,gōu máng bù kěn xiān xǔ chuī。
酒酣几欲轰大鼓,惊起龙蛰驱春雷。jiǔ hān jǐ yù hōng dà gǔ,jīng qǐ lóng zhé qū chūn léi。
偶然不到才数日,颜色一变由谁催。ǒu rán bù dào cái shù rì,yán sè yī biàn yóu shuí cuī。
翠芽红粒迸条出,纤趺嫩萼如剪裁。cuì yá hóng lì bèng tiáo chū,xiān fū nèn è rú jiǎn cái。
卧槎烧蘖亦强发,老朽不避众艳咍。wò chá shāo niè yì qiáng fā,lǎo xiǔ bù bì zhòng yàn hāi。
姹然山杏开最早,其馀红白各自媒。chà rán shān xìng kāi zuì zǎo,qí yú hóng bái gè zì méi。
初开盛发与零落,皆有意思牵人怀。chū kāi shèng fā yǔ líng luò,jiē yǒu yì sī qiān rén huái。
众芳勿使一时发,当令一落续一开。zhòng fāng wù shǐ yī shí fā,dāng lìng yī luò xù yī kāi。
毕春应须酒万斛,与子共醉三千杯。bì chūn yīng xū jiǔ wàn hú,yǔ zi gòng zuì sān qiān bēi。

送韩子华

欧阳修

嗟我久不见韩子,如读古书思古人。jiē wǒ jiǔ bù jiàn hán zi,rú dú gǔ shū sī gǔ rén。
忽然相逢又数日,笑语反不共一樽。hū rán xiāng féng yòu shù rì,xiào yǔ fǎn bù gòng yī zūn。
谏垣尸居职业废,朝事汲汲劳精神。jiàn yuán shī jū zhí yè fèi,cháo shì jí jí láo jīng shén。
子华笔力天马足,驽骀千百谁可群。zi huá bǐ lì tiān mǎ zú,nú dài qiān bǎi shuí kě qún。
嗟予老钝不自笑,尚欲疾走追其尘。jiē yǔ lǎo dùn bù zì xiào,shàng yù jí zǒu zhuī qí chén。
子华有时高谈骇我听,荣枯万物移秋春。zi huá yǒu shí gāo tán hài wǒ tīng,róng kū wàn wù yí qiū chūn。
所以不见令我思,见之如饮玉醴醇。suǒ yǐ bù jiàn lìng wǒ sī,jiàn zhī rú yǐn yù lǐ chún。
叩门下马忽来别,高帆得风披飞云。kòu mén xià mǎ hū lái bié,gāo fān dé fēng pī fēi yún。
离怀有酒不及写,别后慰我寓于文。lí huái yǒu jiǔ bù jí xiě,bié hòu wèi wǒ yù yú wén。

送李太傅知冀州

欧阳修

吾慕李汉超,为将勇无俦。wú mù lǐ hàn chāo,wèi jiāng yǒng wú chóu。
养士三千人,人人百貔貅。yǎng shì sān qiān rén,rén rén bǎi pí xiū。
关南三十年,天子不北忧。guān nán sān shí nián,tiān zi bù běi yōu。
吾爱李允则,善觇多计筹。wú ài lǐ yǔn zé,shàn chān duō jì chóu。
虏动静寝食,皎如在双眸。lǔ dòng jìng qǐn shí,jiǎo rú zài shuāng móu。
出入若变化,谈笑摧敌谋。chū rù ruò biàn huà,tán xiào cuī dí móu。
恩信浃南北,声名落燕幽。ēn xìn jiā nán běi,shēng míng luò yàn yōu。
二公材各异,战守两堪尤。èr gōng cái gè yì,zhàn shǒu liǎng kān yóu。
天下不用兵,尔来三十秋。tiān xià bù yòng bīng,ěr lái sān shí qiū。
今其继者谁,守冀得李侯。jīn qí jì zhě shuí,shǒu jì dé lǐ hóu。
李侯年尚少,文武学彬彪。lǐ hóu nián shàng shǎo,wén wǔ xué bīn biāo。
河朔一尺雪,北风暖貂裘。hé shuò yī chǐ xuě,běi fēng nuǎn diāo qiú。
上马擘长弓,白羽飞金鍭。shàng mǎ bāi zhǎng gōng,bái yǔ fēi jīn hóu。
临行问我言,我惭本儒鲰。lín xíng wèn wǒ yán,wǒ cán běn rú zōu。
汉超虽已久,故老尚歌讴。hàn chāo suī yǐ jiǔ,gù lǎo shàng gē ōu。
允则事最近,犹能想风流。yǔn zé shì zuì jìn,yóu néng xiǎng fēng liú。
将此聊为赠,勉哉行无留。jiāng cǐ liáo wèi zèng,miǎn zāi xíng wú liú。

石篆诗

欧阳修

寒岩飞流落青苔,旁斫石篆何奇哉。hán yán fēi liú luò qīng tái,páng zhuó shí zhuàn hé qí zāi。
其人已死骨已朽,此字不灭留山隈。qí rén yǐ sǐ gǔ yǐ xiǔ,cǐ zì bù miè liú shān wēi。
山中老僧忧石泐,印之以纸磨松煤。shān zhōng lǎo sēng yōu shí lè,yìn zhī yǐ zhǐ mó sōng méi。
欲令留传在人世,持以赠客比琼瑰。yù lìng liú chuán zài rén shì,chí yǐ zèng kè bǐ qióng guī。
我疑此字非笔画,又疑人力非能为。wǒ yí cǐ zì fēi bǐ huà,yòu yí rén lì fēi néng wèi。
始从天地胚浑判,元气结此高崔嵬。shǐ cóng tiān dì pēi hún pàn,yuán qì jié cǐ gāo cuī wéi。
当时野鸟踏山石,万古遗迹于苍崖。dāng shí yě niǎo tà shān shí,wàn gǔ yí jì yú cāng yá。
山祗不欲人屡见,每吐云雾深藏埋。shān zhī bù yù rén lǚ jiàn,měi tǔ yún wù shēn cáng mái。
群仙飞空欲下读,常借海月清光来。qún xiān fēi kōng yù xià dú,cháng jiè hǎi yuè qīng guāng lái。
嗟我岂能识字法,见之但觉心眼开。jiē wǒ qǐ néng shí zì fǎ,jiàn zhī dàn jué xīn yǎn kāi。
辞悭语鄙不足记,封题远寄苏与梅。cí qiān yǔ bǐ bù zú jì,fēng tí yuǎn jì sū yǔ méi。

题滁州醉翁亭

欧阳修

四十未为老,醉翁偶题篇。sì shí wèi wèi lǎo,zuì wēng ǒu tí piān。
醉中遗万物,岂复记吾年。zuì zhōng yí wàn wù,qǐ fù jì wú nián。
但爱亭下水,来从乱峰间。dàn ài tíng xià shuǐ,lái cóng luàn fēng jiān。
声如自空落,泻向两檐前。shēng rú zì kōng luò,xiè xiàng liǎng yán qián。
流入岩下溪,幽泉助涓涓。liú rù yán xià xī,yōu quán zhù juān juān。
响不乱人语,其清非管弦。xiǎng bù luàn rén yǔ,qí qīng fēi guǎn xián。
岂不美丝竹,丝竹不胜繁。qǐ bù měi sī zhú,sī zhú bù shèng fán。
所以屡携酒,远步就潺湲。suǒ yǐ lǚ xié jiǔ,yuǎn bù jiù chán yuán。
野鸟窥我醉,溪云留我眠。yě niǎo kuī wǒ zuì,xī yún liú wǒ mián。
山花徒能笑,不解与我言。shān huā tú néng xiào,bù jiě yǔ wǒ yán。
惟有岩风来,吹我还醒然。wéi yǒu yán fēng lái,chuī wǒ hái xǐng rán。

赠学者

欧阳修

人禀天地气,乃物中最灵。rén bǐng tiān dì qì,nǎi wù zhōng zuì líng。
性虽有五常,不学无由明。xìng suī yǒu wǔ cháng,bù xué wú yóu míng。
轮曲揉而就,木直在中绳。lún qū róu ér jiù,mù zhí zài zhōng shéng。
坚金砺所利,玉琢器乃成。jiān jīn lì suǒ lì,yù zuó qì nǎi chéng。
仁义不远躬,勤勤入至诚。rén yì bù yuǎn gōng,qín qín rù zhì chéng。
学既积于心,犹木之敷荣。xué jì jī yú xīn,yóu mù zhī fū róng。
根本既坚好,蓊郁其干茎。gēn běn jì jiān hǎo,wěng yù qí gàn jīng。
尔曹宜勉勉,无以吾言轻。ěr cáo yí miǎn miǎn,wú yǐ wú yán qīng。

春寒效李长吉体

欧阳修

东风吹云海天黑,饥龙冻云雨不滴。dōng fēng chuī yún hǎi tiān hēi,jī lóng dòng yún yǔ bù dī。
嗔雷隐隐愁烟白,宿露无光瑶草寂。chēn léi yǐn yǐn chóu yān bái,sù lù wú guāng yáo cǎo jì。
东皇染花满春国,天为花迷借春色。dōng huáng rǎn huā mǎn chūn guó,tiān wèi huā mí jiè chūn sè。
呼云锁日恐红蔫,几日春阴养花魄。hū yún suǒ rì kǒng hóng niān,jǐ rì chūn yīn yǎng huā pò。
悠悠远絮萦空掷,愁思织春挽不得。yōu yōu yuǎn xù yíng kōng zhì,chóu sī zhī chūn wǎn bù dé。
高楼去天无几尺,远岫参差乱屏碧。gāo lóu qù tiān wú jǐ chǐ,yuǎn xiù cān chà luàn píng bì。

幽谷

欧阳修

一径入蒙密,已闻流水声。yī jìng rù méng mì,yǐ wén liú shuǐ shēng。
行穿翠筱尽,忽见青山横。xíng chuān cuì xiǎo jǐn,hū jiàn qīng shān héng。
山势抱幽谷,谷泉含石泓。shān shì bào yōu gǔ,gǔ quán hán shí hóng。
旁生嘉树林,上有好鸟鸣。páng shēng jiā shù lín,shàng yǒu hǎo niǎo míng。
鸟语谷中静,树凉泉影清。niǎo yǔ gǔ zhōng jìng,shù liáng quán yǐng qīng。
露蝉已嘒嘒,风溜时泠泠。lù chán yǐ huì huì,fēng liū shí líng líng。
渴心不待饮,醉耳倾还醒。kě xīn bù dài yǐn,zuì ěr qīng hái xǐng。
嘉我二三友,偶同丘壑情。jiā wǒ èr sān yǒu,ǒu tóng qiū hè qíng。
环流席高荫,置酒当峥嵘。huán liú xí gāo yīn,zhì jiǔ dāng zhēng róng。
是时新雨馀,日落山更明。shì shí xīn yǔ yú,rì luò shān gèng míng。
山色已可爱,泉声难久听。shān sè yǐ kě ài,quán shēng nán jiǔ tīng。
安得白玉琴,写以朱丝绳。ān dé bái yù qín,xiě yǐ zhū sī shéng。

桐花

欧阳修

猗猗井上桐,花叶何蓑蓑。yī yī jǐng shàng tóng,huā yè hé suō suō。
下荫百尺泉,上耸陵云材。xià yīn bǎi chǐ quán,shàng sǒng líng yún cái。
翠色洗朝露,清阴午当阶。cuì sè xǐ cháo lù,qīng yīn wǔ dāng jiē。
幽蝉自嘒嘒,鸣鸟何喈喈。yōu chán zì huì huì,míng niǎo hé jiē jiē。
日出花照耀,飞香动浮埃。rì chū huā zhào yào,fēi xiāng dòng fú āi。
今朝一雨过,狼籍黏青苔。jīn cháo yī yǔ guò,láng jí nián qīng tái。
斯桐乃谁树,意若铭吾斋。sī tóng nǎi shuí shù,yì ruò míng wú zhāi。
常闻汉道隆,上下相和谐。cháng wén hàn dào lóng,shàng xià xiāng hé xié。
选吏择孝廉,视民婴与孩。xuǎn lì zé xiào lián,shì mín yīng yǔ hái。
政声如九韶,百物绝妖灾。zhèng shēng rú jiǔ sháo,bǎi wù jué yāo zāi。
优优颍川守,能致凤凰来。yōu yōu yǐng chuān shǒu,néng zhì fèng huáng lái。
到此几千载,丹山自崔嵬。dào cǐ jǐ qiān zài,dān shān zì cuī wéi。
圣君勤治理,百郡列贤才。shèng jūn qín zhì lǐ,bǎi jùn liè xián cái。
嗟尔不自勉,凤凰其来哉。jiē ěr bù zì miǎn,fèng huáng qí lái zāi。

思二亭送光禄谢寺丞归滁阳

欧阳修

吾尝思醉翁,醉翁名自我。wú cháng sī zuì wēng,zuì wēng míng zì wǒ。
山林本我性,章服偶包裹。shān lín běn wǒ xìng,zhāng fú ǒu bāo guǒ。
君恩未知报,进退奚为可。jūn ēn wèi zhī bào,jìn tuì xī wèi kě。
自非因谗逐,决去焉能果。zì fēi yīn chán zhú,jué qù yān néng guǒ。
前时永阳谪,谁与脱缰锁。qián shí yǒng yáng zhé,shuí yǔ tuō jiāng suǒ。
山气无四时,幽花常婀娜。shān qì wú sì shí,yōu huā cháng ē nà。
石泉咽然鸣,野艳笑而傞。shí quán yàn rán míng,yě yàn xiào ér suō。
宾欢正諠哗,翁醉已岌峨。bīn huān zhèng xuān huā,wēng zuì yǐ jí é。
我乐世所悲,众驰予坎轲。wǒ lè shì suǒ bēi,zhòng chí yǔ kǎn kē。
惟兹三二子,嗜好其同颇。wéi zī sān èr zi,shì hǎo qí tóng pǒ。
因归谢岩石,为我刻其左。yīn guī xiè yán shí,wèi wǒ kè qí zuǒ。