古诗词

绿竹堂独饮

欧阳修

夏篁解箨阴加樛,卧斋公退无喧嚣。xià huáng jiě tuò yīn jiā jiū,wò zhāi gōng tuì wú xuān xiāo。
清和况复值佳月,翠树好鸟鸣咬咬。qīng hé kuàng fù zhí jiā yuè,cuì shù hǎo niǎo míng yǎo yǎo。
芳樽有酒美可酌,胡为欲饮先长谣。fāng zūn yǒu jiǔ měi kě zhuó,hú wèi yù yǐn xiān zhǎng yáo。
人生暂别客秦楚,尚欲泣泪相攀邀。rén shēng zàn bié kè qín chǔ,shàng yù qì lèi xiāng pān yāo。
况兹一诀乃永已,独使幽梦恨蓬蒿。kuàng zī yī jué nǎi yǒng yǐ,dú shǐ yōu mèng hèn péng hāo。
忆予驱马别家去,去时柳陌东风高。yì yǔ qū mǎ bié jiā qù,qù shí liǔ mò dōng fēng gāo。
楚乡留滞一千里,归来落尽李与桃。chǔ xiāng liú zhì yī qiān lǐ,guī lái luò jǐn lǐ yǔ táo。
残花不共一日看,东风送哭声嗷嗷。cán huā bù gòng yī rì kàn,dōng fēng sòng kū shēng áo áo。
洛池不见青春色,白杨但有风萧萧。luò chí bù jiàn qīng chūn sè,bái yáng dàn yǒu fēng xiāo xiāo。
姚黄魏紫开次第,不觉成恨俱零凋。yáo huáng wèi zǐ kāi cì dì,bù jué chéng hèn jù líng diāo。
榴花最晚今又拆,红绿点缀如裙腰。liú huā zuì wǎn jīn yòu chāi,hóng lǜ diǎn zhuì rú qún yāo。
年芳转新物转好,逝者日与生期遥。nián fāng zhuǎn xīn wù zhuǎn hǎo,shì zhě rì yǔ shēng qī yáo。
予生本是少年气,瑳磨牙角争雄豪。yǔ shēng běn shì shǎo nián qì,cuō mó yá jiǎo zhēng xióng háo。
马迁班固洎歆向,下笔点窜皆嘲嘈。mǎ qiān bān gù jì xīn xiàng,xià bǐ diǎn cuàn jiē cháo cáo。
客来共坐说今古,纷纷落尽玉麈毛。kè lái gòng zuò shuō jīn gǔ,fēn fēn luò jǐn yù zhǔ máo。
弯弓或拟射石虎,又欲醉斩荆江蛟。wān gōng huò nǐ shè shí hǔ,yòu yù zuì zhǎn jīng jiāng jiāo。
自言刚气贮心腹,何尔柔软为脂膏。zì yán gāng qì zhù xīn fù,hé ěr róu ruǎn wèi zhī gāo。
吾闻庄生善齐物,平日吐论奇牙聱。wú wén zhuāng shēng shàn qí wù,píng rì tǔ lùn qí yá áo。
忧从中来不自遣,强叩瓦缶何譊譊。yōu cóng zhōng lái bù zì qiǎn,qiáng kòu wǎ fǒu hé náo náo。
伊人达者尚乃尔,情之所钟况吾曹。yī rén dá zhě shàng nǎi ěr,qíng zhī suǒ zhōng kuàng wú cáo。
愁填胸中若山积,虽欲强饮如沃焦。chóu tián xiōng zhōng ruò shān jī,suī yù qiáng yǐn rú wò jiāo。
乃判自古英壮气,不有此恨如何消。nǎi pàn zì gǔ yīng zhuàng qì,bù yǒu cǐ hèn rú hé xiāo。
又闻浮屠说生死,灭没谓若梦幻泡。yòu wén fú tú shuō shēng sǐ,miè méi wèi ruò mèng huàn pào。
前有万古后万世,其中一世独虭蟧。qián yǒu wàn gǔ hòu wàn shì,qí zhōng yī shì dú diāo láo。
安得独洒一榻泪,欲助河水增滔滔。ān dé dú sǎ yī tà lèi,yù zhù hé shuǐ zēng tāo tāo。
古来此事无可奈,不如饮此樽中醪。gǔ lái cǐ shì wú kě nài,bù rú yǐn cǐ zūn zhōng láo。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

依韵和杜相公喜雨之什

欧阳修

岁时丰俭若循环,天幸非由拙政然。suì shí fēng jiǎn ruò xún huán,tiān xìng fēi yóu zhuō zhèng rán。
一雨虽知为美泽,三登犹未补凶年。yī yǔ suī zhī wèi měi zé,sān dēng yóu wèi bǔ xiōng nián。
桑阴蔽日交垂路,麦穗含风秀满田。sāng yīn bì rì jiāo chuí lù,mài suì hán fēng xiù mǎn tián。
千里郊原想如画,正宜携酒望晴川。qiān lǐ jiāo yuán xiǎng rú huà,zhèng yí xié jiǔ wàng qíng chuān。

谢太傅杜相公宠示嘉篇

欧阳修

凛凛节奇霜涧柏,昭昭心莹玉壶冰。lǐn lǐn jié qí shuāng jiàn bǎi,zhāo zhāo xīn yíng yù hú bīng。
正身尚可清风俗,当暑何须厌郁蒸。zhèng shēn shàng kě qīng fēng sú,dāng shǔ hé xū yàn yù zhēng。
麈柄屡挥容请益,龙门虽峻忝先登。zhǔ bǐng lǚ huī róng qǐng yì,lóng mén suī jùn tiǎn xiān dēng。
立朝行己师资久,宁止篇章此服膺。lì cháo xíng jǐ shī zī jiǔ,níng zhǐ piān zhāng cǐ fú yīng。

答杜相公宠示去思堂诗

欧阳修

当年丞相倦洪钧,弭节初来颍水濆。dāng nián chéng xiāng juàn hóng jūn,mǐ jié chū lái yǐng shuǐ fén。
惟以琴樽乐嘉客,能将富贵比浮云。wéi yǐ qín zūn lè jiā kè,néng jiāng fù guì bǐ fú yún。
西溪水色春长绿,北渚花光暖自薰。xī xī shuǐ sè chūn zhǎng lǜ,běi zhǔ huā guāng nuǎn zì xūn。
得载公诗播人口,去思从此四夷闻。dé zài gōng shī bō rén kǒu,qù sī cóng cǐ sì yí wén。

答杜相公惠诗

欧阳修

药苗本是山家味,茶具偏于野客宜。yào miáo běn shì shān jiā wèi,chá jù piān yú yě kè yí。
敢以微诚将薄物,少资清兴入新诗。gǎn yǐ wēi chéng jiāng báo wù,shǎo zī qīng xīng rù xīn shī。
言无俗韵精而劲,笔有神锋老更奇。yán wú sú yùn jīng ér jìn,bǐ yǒu shén fēng lǎo gèng qí。
二宝收藏传百世,岂惟荣耀诧当时。èr bǎo shōu cáng chuán bǎi shì,qǐ wéi róng yào chà dāng shí。

去思堂手植双柳今已成阴因而有感

欧阳修

曲栏高柳拂层檐,却忆初栽映碧潭。qū lán gāo liǔ fú céng yán,què yì chū zāi yìng bì tán。
人昔共游今孰在,树犹如此我何堪。rén xī gòng yóu jīn shú zài,shù yóu rú cǐ wǒ hé kān。
壮心无复身从老,世事都销酒半酣。zhuàng xīn wú fù shēn cóng lǎo,shì shì dōu xiāo jiǔ bàn hān。
后日更来知有几,攀条莫惜驻征骖。hòu rì gèng lái zhī yǒu jǐ,pān tiáo mò xī zhù zhēng cān。

内直对月寄子华舍人持国廷评

欧阳修

禁署沉沉玉漏传,月华云表溢金盘。jìn shǔ chén chén yù lòu chuán,yuè huá yún biǎo yì jīn pán。
纤埃不隔光初满,万物无声夜向阑。xiān āi bù gé guāng chū mǎn,wàn wù wú shēng yè xiàng lán。
莲烛烧残愁梦断,蕙炉薰歇觉衣单。lián zhú shāo cán chóu mèng duàn,huì lú xūn xiē jué yī dān。
水精宫锁黄金阙,故比人间分外寒。shuǐ jīng gōng suǒ huáng jīn quē,gù bǐ rén jiān fēn wài hán。

答子华舍人退朝小饮官舍

欧阳修

玉阶朝罢卷晨班,官舍相留一笑间。yù jiē cháo bà juǎn chén bān,guān shě xiāng liú yī xiào jiān。
与世渐疏嗟已老,得朋为乐偶偷闲。yǔ shì jiàn shū jiē yǐ lǎo,dé péng wèi lè ǒu tōu xián。
红笺搦管吟红药,绿酒盈樽舞绿鬟。hóng jiān nuò guǎn yín hóng yào,lǜ jiǔ yíng zūn wǔ lǜ huán。
自是风情年少事,多惭白发与苍颜。zì shì fēng qíng nián shǎo shì,duō cán bái fā yǔ cāng yán。

内直晨出便赴奉慈斋宫

欧阳修

凌晨更直九门开,驱马悠悠望禁街。líng chén gèng zhí jiǔ mén kāi,qū mǎ yōu yōu wàng jìn jiē。
霜后楼台明晓日,天寒烟雾著宫櫰。shuāng hòu lóu tái míng xiǎo rì,tiān hán yān wù zhù gōng huái。
山林未去犹贪宠,樽酒何时共放怀。shān lín wèi qù yóu tān chǒng,zūn jiǔ hé shí gòng fàng huái。
已觉萧条悲晚岁,更怜衰病怯清斋。yǐ jué xiāo tiáo bēi wǎn suì,gèng lián shuāi bìng qiè qīng zhāi。

景灵朝谒从驾还宫

欧阳修

琳馆清晨蔼瑞氛,玉旒朝罢奏韶钧。lín guǎn qīng chén ǎi ruì fēn,yù liú cháo bà zòu sháo jūn。
绿槐夹路飞黄盖,翠辇鸣鞘向紫宸。lǜ huái jiā lù fēi huáng gài,cuì niǎn míng qiào xiàng zǐ chén。
金阙日高犹泫露,彩旗风细不惊尘。jīn quē rì gāo yóu xuàn lù,cǎi qí fēng xì bù jīng chén。
自惭白首追时彦,行近储胥忝侍臣。zì cán bái shǒu zhuī shí yàn,xíng jìn chǔ xū tiǎn shì chén。

忆滁州幽谷

欧阳修

滁南幽谷抱千峰,高下山花远近红。chú nán yōu gǔ bào qiān fēng,gāo xià shān huā yuǎn jìn hóng。
当日辛勤皆手植,而今开落任春风。dāng rì xīn qín jiē shǒu zhí,ér jīn kāi luò rèn chūn fēng。
主人不觉悲华发,野老犹能说醉翁。zhǔ rén bù jué bēi huá fā,yě lǎo yóu néng shuō zuì wēng。
谁与援琴亲写取,夜泉声在翠微中。shuí yǔ yuán qín qīn xiě qǔ,yè quán shēng zài cuì wēi zhōng。

和韩学士襄州闻喜亭置酒

欧阳修

巀嶭高城汉水边,登临谁与共跻攀。jié niè gāo chéng hàn shuǐ biān,dēng lín shuí yǔ gòng jī pān。
清川万古流不尽,白鸟双飞意自闲。qīng chuān wàn gǔ liú bù jǐn,bái niǎo shuāng fēi yì zì xián。
可笑沉碑忧岸谷,谁能把酒对江山。kě xiào chén bēi yōu àn gǔ,shuí néng bǎ jiǔ duì jiāng shān。
少年我亦曾游目,风物今思一梦还。shǎo nián wǒ yì céng yóu mù,fēng wù jīn sī yī mèng hái。

寄题梅龙图滑州溪园

欧阳修

闻说溪园景渐佳,遥知清兴已无涯。wén shuō xī yuán jǐng jiàn jiā,yáo zhī qīng xīng yǐ wú yá。
饮阑归骑多乘月,雪后寻春自探花。yǐn lán guī qí duō chéng yuè,xuě hòu xún chūn zì tàn huā。
百啭黄鹂消永日,双飞白鸟避鸣笳。bǎi zhuàn huáng lí xiāo yǒng rì,shuāng fēi bái niǎo bì míng jiā。
平生喜接君酬唱,不得樽前咏落霞。píng shēng xǐ jiē jūn chóu chàng,bù dé zūn qián yǒng luò xiá。

送渭州王龙

欧阳修

汉军十万控山河,玉帐优游暇日多。hàn jūn shí wàn kòng shān hé,yù zhàng yōu yóu xiá rì duō。
夷狄从来怀信义,庙堂今不用干戈。yí dí cóng lái huái xìn yì,miào táng jīn bù yòng gàn gē。
吟馀画角吹残月,醉里红灯炫绮罗。yín yú huà jiǎo chuī cán yuè,zuì lǐ hóng dēng xuàn qǐ luó。
此乐直须年少壮,嗟余心志已蹉跎。cǐ lè zhí xū nián shǎo zhuàng,jiē yú xīn zhì yǐ cuō tuó。

李留后家闻筝坐上作

欧阳修

不听哀筝二十年,忽逢纤指弄鸣弦。bù tīng āi zhēng èr shí nián,hū féng xiān zhǐ nòng míng xián。
绵蛮巧啭花间舌,呜咽交流冰下泉。mián mán qiǎo zhuàn huā jiān shé,wū yàn jiāo liú bīng xià quán。
常谓此声今已绝,问渠从小自谁传。cháng wèi cǐ shēng jīn yǐ jué,wèn qú cóng xiǎo zì shuí chuán。
樽前笑我闻弹罢,白发萧然涕泫然。zūn qián xiào wǒ wén dàn bà,bái fā xiāo rán tì xuàn rán。

送郓州李留后

欧阳修

北州遗颂蔼嘉声,东土还闻政有成。běi zhōu yí sòng ǎi jiā shēng,dōng tǔ hái wén zhèng yǒu chéng。
组甲光寒围夜帐,彩旗风暖看春耕。zǔ jiǎ guāng hán wéi yè zhàng,cǎi qí fēng nuǎn kàn chūn gēng。
金钗坠鬓分行立,玉麈高谈四坐倾。jīn chāi zhuì bìn fēn xíng lì,yù zhǔ gāo tán sì zuò qīng。
富贵常情谁不羡,爱君风韵有馀清。fù guì cháng qíng shuí bù xiàn,ài jūn fēng yùn yǒu yú qīng。