古诗词

送张屯田归洛歌

欧阳修

昔年洛浦见花落,曾作悲歌歌落花。xī nián luò pǔ jiàn huā luò,céng zuò bēi gē gē luò huā。
愁来欲遣何可柰,时向金河寻杜家。chóu lái yù qiǎn hé kě nài,shí xiàng jīn hé xún dù jiā。
杜家花虽非绝品,犹可开颜为之饮。dù jiā huā suī fēi jué pǐn,yóu kě kāi yán wèi zhī yǐn。
少年意气易成欢,醉不还家伴花寝。shǎo nián yì qì yì chéng huān,zuì bù hái jiā bàn huā qǐn。
一来京国两伤春,憔悴穷愁九陌尘。yī lái jīng guó liǎng shāng chūn,qiáo cuì qióng chóu jiǔ mò chén。
红房紫莟处处有,骑马欲寻无故人。hóng fáng zǐ hàn chù chù yǒu,qí mǎ yù xún wú gù rén。
黄河三月入隋河,河水多时怅望多。huáng hé sān yuè rù suí hé,hé shuǐ duō shí chàng wàng duō。
为怜此水来何处,中有伊流与洛波。wèi lián cǐ shuǐ lái hé chù,zhōng yǒu yī liú yǔ luò bō。
忽闻君至自西京,洗眼相看眼暂明。hū wén jūn zhì zì xī jīng,xǐ yǎn xiāng kàn yǎn zàn míng。
心衰面老畏人问,惊我瘦骨清如冰。xīn shuāi miàn lǎo wèi rén wèn,jīng wǒ shòu gǔ qīng rú bīng。
今年七月妹丧夫,稚儿孀女啼呱呱。jīn nián qī yuè mèi sàng fū,zhì ér shuāng nǚ tí gū gū。
季秋九月予丧妇,十月厌厌成病躯。jì qiū jiǔ yuè yǔ sàng fù,shí yuè yàn yàn chéng bìng qū。
端居移病新城下,日不出门无过者。duān jū yí bìng xīn chéng xià,rì bù chū mén wú guò zhě。
独行时欲强高歌,一曲未终双涕泪。dú xíng shí yù qiáng gāo gē,yī qū wèi zhōng shuāng tì lèi。
可怜明月与春风,岁岁年年事不同。kě lián míng yuè yǔ chūn fēng,suì suì nián nián shì bù tóng。
暂别已嗟非旧态,再来应是作衰翁。zàn bié yǐ jiē fēi jiù tài,zài lái yīng shì zuò shuāi wēng。
感时惜别情无已,无酒送君空有泪。gǎn shí xī bié qíng wú yǐ,wú jiǔ sòng jūn kōng yǒu lèi。
西归必有问君人,为道别来今若此。xī guī bì yǒu wèn jūn rén,wèi dào bié lái jīn ruò cǐ。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

禁中见鞓红牡丹

欧阳修

盛游西洛方年少,晚落南谯号醉翁。shèng yóu xī luò fāng nián shǎo,wǎn luò nán qiáo hào zuì wēng。
白首归来玉堂署,君王殿后见鞓红。bái shǒu guī lái yù táng shǔ,jūn wáng diàn hòu jiàn tīng hóng。

和江邻几学士桃花

欧阳修

草上红多枝上稀,芳条绿萼忆来时。cǎo shàng hóng duō zhī shàng xī,fāng tiáo lǜ è yì lái shí。
见桃著子始归后,谁道仙花开落迟。jiàn táo zhù zi shǐ guī hòu,shuí dào xiān huā kāi luò chí。

夏享太庙摄事斋宫闻莺寄原甫

欧阳修

四月田家麦穗稠,桑枝生椹鸟啁啾。sì yuè tián jiā mài suì chóu,sāng zhī shēng shèn niǎo zhāo jiū。
凤城绿树知多少,何处飞来黄栗留。fèng chéng lǜ shù zhī duō shǎo,hé chù fēi lái huáng lì liú。

续作永昭陵挽词五首

欧阳修

王者居尊本无外,由来天下以为家。wáng zhě jū zūn běn wú wài,yóu lái tiān xià yǐ wèi jiā。
六龙白日乘云去,何用金钱买道车。liù lóng bái rì chéng yún qù,hé yòng jīn qián mǎi dào chē。

续作永昭陵挽词五首

欧阳修

苦雾霏霏著彩旗,犹排吉仗杂凶仪。kǔ wù fēi fēi zhù cǎi qí,yóu pái jí zhàng zá xiōng yí。
常时凤辇行游处,今日龙輴恸哭随。cháng shí fèng niǎn xíng yóu chù,jīn rì lóng chūn tòng kū suí。

续作永昭陵挽词五首

欧阳修

都人扰扰塞康庄,西送灵车过苑墙。dōu rén rǎo rǎo sāi kāng zhuāng,xī sòng líng chē guò yuàn qiáng。
金鼎药成龙已去,人间惟有鼠拖肠。jīn dǐng yào chéng lóng yǐ qù,rén jiān wéi yǒu shǔ tuō cháng。

续作永昭陵挽词五首

欧阳修

素幕悠悠逗晓风,行随哀挽出深宫。sù mù yōu yōu dòu xiǎo fēng,xíng suí āi wǎn chū shēn gōng。
妃嫔莫向苍梧望,云覆昭陵洛水东。fēi pín mò xiàng cāng wú wàng,yún fù zhāo líng luò shuǐ dōng。

续作永昭陵挽词五首

欧阳修

叨陪法从最多年,惯听梨园奏管弦。dāo péi fǎ cóng zuì duō nián,guàn tīng lí yuán zòu guǎn xián。
从此无因瞻黼坐,惟应魂梦到钧天。cóng cǐ wú yīn zhān fǔ zuò,wéi yīng hún mèng dào jūn tiān。

斋宫尚有残雪思作学士时摄事于此尝有闻莺诗寄原父因而有感四首

欧阳修

雪压枯条脉未抽,春寒憀慄作春愁。xuě yā kū tiáo mài wèi chōu,chūn hán liáo lì zuò chūn chóu。
却思绿叶清阴下,来此曾闻黄栗留。què sī lǜ yè qīng yīn xià,lái cǐ céng wén huáng lì liú。

斋宫尚有残雪思作学士时摄事于此尝有闻莺诗寄原父因而有感四首

欧阳修

老来何与青春事,闲处方知白日长。lǎo lái hé yǔ qīng chūn shì,xián chù fāng zhī bái rì zhǎng。
自恨乞身今未得,齿牙浮动鬓苍浪。zì hèn qǐ shēn jīn wèi dé,chǐ yá fú dòng bìn cāng làng。

斋宫尚有残雪思作学士时摄事于此尝有闻莺诗寄原父因而有感四首

欧阳修

两京平日接英髦,不独诗豪酒亦豪。liǎng jīng píng rì jiē yīng máo,bù dú shī háo jiǔ yì háo。
休把青铜照双鬓,君谟今已白刁骚。xiū bǎ qīng tóng zhào shuāng bìn,jūn mó jīn yǐ bái diāo sāo。

斋宫尚有残雪思作学士时摄事于此尝有闻莺诗寄原父因而有感四首

欧阳修

诗篇自觉随年老,酒力犹能助气豪。shī piān zì jué suí nián lǎo,jiǔ lì yóu néng zhù qì háo。
兴味不衰惟此尔,其馀万事一牛毛。xīng wèi bù shuāi wéi cǐ ěr,qí yú wàn shì yī niú máo。

集禧谢雨

欧阳修

十里长街五鼓催,泥深雨急马行迟。shí lǐ zhǎng jiē wǔ gǔ cuī,ní shēn yǔ jí mǎ xíng chí。
卧听竹屋萧萧响,却忆滁州睡足时。wò tīng zhú wū xiāo xiāo xiǎng,què yì chú zhōu shuì zú shí。

马上默诵圣俞诗有感

欧阳修

兴来笔力千钧劲,酒醒人间万事空。xīng lái bǐ lì qiān jūn jìn,jiǔ xǐng rén jiān wàn shì kōng。
苏梅二子今亡矣,索寞滁山一醉翁。sū méi èr zi jīn wáng yǐ,suǒ mò chú shān yī zuì wēng。

读杨蟠章安

欧阳修

苏梅久作黄泉客,我亦今为白发翁。sū méi jiǔ zuò huáng quán kè,wǒ yì jīn wèi bái fā wēng。
卧读杨蟠一千首,乞渠秋月与春风。wò dú yáng pán yī qiān shǒu,qǐ qú qiū yuè yǔ chūn fēng。