古诗词

答朱采捕蝗诗

欧阳修

捕蝗之术世所非,欲究此语兴于谁。bǔ huáng zhī shù shì suǒ fēi,yù jiū cǐ yǔ xīng yú shuí。
或云丰凶岁有数,天孽未可人力支。huò yún fēng xiōng suì yǒu shù,tiān niè wèi kě rén lì zhī。
或言蝗多不易捕,驱民入野践其畦。huò yán huáng duō bù yì bǔ,qū mín rù yě jiàn qí qí。
因之奸吏恣贪扰,户到头敛无一遗。yīn zhī jiān lì zì tān rǎo,hù dào tóu liǎn wú yī yí。
蝗灾食苗民自苦,吏虐民苗皆被之。huáng zāi shí miáo mín zì kǔ,lì nüè mín miáo jiē bèi zhī。
吾嗟此语只知一,不究其本论其皮。wú jiē cǐ yǔ zhǐ zhī yī,bù jiū qí běn lùn qí pí。
驱虽不尽胜养患,昔人固已决不疑。qū suī bù jǐn shèng yǎng huàn,xī rén gù yǐ jué bù yí。
秉蟊投火况旧法,古之去恶犹如斯。bǐng máo tóu huǒ kuàng jiù fǎ,gǔ zhī qù è yóu rú sī。
既多而捕诚未易,其失安在常由迟。jì duō ér bǔ chéng wèi yì,qí shī ān zài cháng yóu chí。
诜诜最说子孙众,为腹所孕多蜫蚳。shēn shēn zuì shuō zi sūn zhòng,wèi fù suǒ yùn duō kūn chí。
始生朝亩暮已顷,化一为百无根涯。shǐ shēng cháo mǔ mù yǐ qǐng,huà yī wèi bǎi wú gēn yá。
口含锋刃疾风雨,毒肠不满疑常饥。kǒu hán fēng rèn jí fēng yǔ,dú cháng bù mǎn yí cháng jī。
高原下湿不知数,进退整若随金鼙。gāo yuán xià shī bù zhī shù,jìn tuì zhěng ruò suí jīn pí。
嗟兹羽孽物共恶,不知造化其谁尸。jiē zī yǔ niè wù gòng è,bù zhī zào huà qí shuí shī。
大凡万事悉如此,祸当早绝防其微。dà fán wàn shì xī rú cǐ,huò dāng zǎo jué fáng qí wēi。
蝇头出土不急捕,羽翼已就功难施。yíng tóu chū tǔ bù jí bǔ,yǔ yì yǐ jiù gōng nán shī。
只惊群飞自天下,不究生子由山陂。zhǐ jīng qún fēi zì tiān xià,bù jiū shēng zi yóu shān bēi。
官书立法空太峻,吏愚畏罚反自欺。guān shū lì fǎ kōng tài jùn,lì yú wèi fá fǎn zì qī。
盖藏十不敢申一,上心虽恻何由知。gài cáng shí bù gǎn shēn yī,shàng xīn suī cè hé yóu zhī。
不如宽法择良令,告蝗不隐捕以时。bù rú kuān fǎ zé liáng lìng,gào huáng bù yǐn bǔ yǐ shí。
今苗因捕虽践死,明岁犹免为蝝菑。jīn miáo yīn bǔ suī jiàn sǐ,míng suì yóu miǎn wèi yuán zāi。
吾尝捕蝗见其事,较以利害曾深思。wú cháng bǔ huáng jiàn qí shì,jiào yǐ lì hài céng shēn sī。
官钱二十买一斗,示以明信民争驰。guān qián èr shí mǎi yī dòu,shì yǐ míng xìn mín zhēng chí。
敛微成众在人力,顷刻露积如京坻。liǎn wēi chéng zhòng zài rén lì,qǐng kè lù jī rú jīng chí。
乃知孽虫虽甚众,嫉恶苟锐无难为。nǎi zhī niè chóng suī shén zhòng,jí è gǒu ruì wú nán wèi。
往时姚崇用此议,诚哉贤相得所宜。wǎng shí yáo chóng yòng cǐ yì,chéng zāi xián xiāng dé suǒ yí。
因吟君赠广其说,为我持之告采诗。yīn yín jūn zèng guǎng qí shuō,wèi wǒ chí zhī gào cǎi shī。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

颜蹠

欧阳修

颜回饮瓢水,陋巷卧曲肱。yán huí yǐn piáo shuǐ,lòu xiàng wò qū gōng。
盗蹠厌人肝,九州恣横行。dào zhí yàn rén gān,jiǔ zhōu zì héng xíng。
回仁而短命,蹠寿死免兵。huí rén ér duǎn mìng,zhí shòu sǐ miǎn bīng。
愚夫仰天呼,祸福岂足凭。yú fū yǎng tiān hū,huò fú qǐ zú píng。
蹠身一腐鼠,死朽化无形。zhí shēn yī fǔ shǔ,sǐ xiǔ huà wú xíng。
万世尚遭戮,笔诛甚刀刑。wàn shì shàng zāo lù,bǐ zhū shén dāo xíng。
思其生所得,豺犬饱臭腥。sī qí shēng suǒ dé,chái quǎn bǎo chòu xīng。
颜子圣人徒,生知自诚明。yán zi shèng rén tú,shēng zhī zì chéng míng。
惟其生之乐,岂减蹠所荣。wéi qí shēng zhī lè,qǐ jiǎn zhí suǒ róng。
死也至今在,光辉如日星。sǐ yě zhì jīn zài,guāng huī rú rì xīng。
譬如埋金玉,不耗精与英。pì rú mái jīn yù,bù hào jīng yǔ yīng。
生死得失间,较量谁重轻。shēng sǐ dé shī jiān,jiào liàng shuí zhòng qīng。
善恶理如此,毋尤天不平。shàn è lǐ rú cǐ,wú yóu tiān bù píng。

猛虎

欧阳修

猛虎白日行,心闲貌扬扬。měng hǔ bái rì xíng,xīn xián mào yáng yáng。
当路择人肉,罴猪不形相。dāng lù zé rén ròu,pí zhū bù xíng xiāng。
头垂尾不掉,百兽自然降。tóu chuí wěi bù diào,bǎi shòu zì rán jiàng。
暗祸发所忽,有机埋路傍。àn huò fā suǒ hū,yǒu jī mái lù bàng。
徐行自踏之,机翻矢穿肠。xú xíng zì tà zhī,jī fān shǐ chuān cháng。
怒吼震林丘,瓦落儿堕床。nù hǒu zhèn lín qiū,wǎ luò ér duò chuáng。
已死不敢近,目睛射馀光。yǐ sǐ bù gǎn jìn,mù jīng shè yú guāng。
虎勇恃其外,爪牙利钩铓。hǔ yǒng shì qí wài,zhǎo yá lì gōu máng。
人形虽羸弱,智巧乃中藏。rén xíng suī léi ruò,zhì qiǎo nǎi zhōng cáng。
恃外可摧折,藏中难测量。shì wài kě cuī zhé,cáng zhōng nán cè liàng。
英心多决烈,自信不猜防。yīng xīn duō jué liè,zì xìn bù cāi fáng。
老狐足奸计,安居穴垣墙。lǎo hú zú jiān jì,ān jū xué yuán qiáng。
穷冬听冰渡,思虑岂不长。qióng dōng tīng bīng dù,sī lǜ qǐ bù zhǎng。
引身入扱中,将死犹跳踉。yǐn shēn rù xī zhōng,jiāng sǐ yóu tiào liáng。
狐奸固堪笑,虎猛诚可伤。hú jiān gù kān xiào,hǔ měng chéng kě shāng。

仙草

欧阳修

世说有仙草,得之能隐身。shì shuō yǒu xiān cǎo,dé zhī néng yǐn shēn。
仙书已怪妄,此事况无文。xiān shū yǐ guài wàng,cǐ shì kuàng wú wén。
嗟尔得从谁,不辨伪与真。jiē ěr dé cóng shuí,bù biàn wěi yǔ zhēn。
持行入都市,自谓术通神。chí xíng rù dōu shì,zì wèi shù tōng shén。
白日攫黄金,磊落拣奇珍。bái rì jué huáng jīn,lěi luò jiǎn qí zhēn。
旁人掩口笑,纵汝暂欢忻。páng rén yǎn kǒu xiào,zòng rǔ zàn huān xīn。
汝方矜所得,谓世尽盲昏。rǔ fāng jīn suǒ dé,wèi shì jǐn máng hūn。
非人不见汝,乃汝不见人。fēi rén bù jiàn rǔ,nǎi rǔ bù jiàn rén。

游龙门分题十五首

欧阳修

蹑蹻上高山,探险慕幽赏。niè juē shàng gāo shān,tàn xiǎn mù yōu shǎng。
初惊涧芳早,忽望岩扉敞。chū jīng jiàn fāng zǎo,hū wàng yán fēi chǎng。
林穷路已迷,但逐樵歌响。lín qióng lù yǐ mí,dàn zhú qiáo gē xiǎng。

游龙门分题十五首

欧阳修

行歌翠微里,共下山前路。xíng gē cuì wēi lǐ,gòng xià shān qián lù。
千峰返照外,一鸟投岩去。qiān fēng fǎn zhào wài,yī niǎo tóu yán qù。
渡口晚无人,系舸芳洲树。dù kǒu wǎn wú rén,xì gě fāng zhōu shù。

游龙门分题十五首

欧阳修

高滩复下滩,风急刺舟难。gāo tān fù xià tān,fēng jí cì zhōu nán。
不及楼中客,徘徊川上山。bù jí lóu zhōng kè,pái huái chuān shàng shān。
夕阳洲渚远,唯见白鸥翻。xī yáng zhōu zhǔ yuǎn,wéi jiàn bái ōu fān。

游龙门分题十五首

欧阳修

闻钟渡寒水,共步寻云嶂。wén zhōng dù hán shuǐ,gòng bù xún yún zhàng。
还随孤鸟下,却望层林上。hái suí gū niǎo xià,què wàng céng lín shàng。
清梵远犹闻,日暮空山响。qīng fàn yuǎn yóu wén,rì mù kōng shān xiǎng。

游龙门分题十五首

欧阳修

春溪渐生溜,演漾回舟小。chūn xī jiàn shēng liū,yǎn yàng huí zhōu xiǎo。
沙禽独避人,飞去青林杪。shā qín dú bì rén,fēi qù qīng lín miǎo。

游龙门分题十五首

欧阳修

横槎渡深涧,披露采香薇。héng chá dù shēn jiàn,pī lù cǎi xiāng wēi。
樵歌杂梵响,共向松林归。qiáo gē zá fàn xiǎng,gòng xiàng sōng lín guī。
日落寒山惨,浮云随客衣。rì luò hán shān cǎn,fú yún suí kè yī。

游龙门分题十五首

欧阳修

春岩瀑泉响,夜久山已寂。chūn yán pù quán xiǎng,yè jiǔ shān yǐ jì。
明月净松林,千峰同一色。míng yuè jìng sōng lín,qiān fēng tóng yī sè。

游龙门分题十五首

欧阳修

乱石泻溪流,跳波溅如雪。luàn shí xiè xī liú,tiào bō jiàn rú xuě。
往来川上人,朝暮愁滩阔。wǎng lái chuān shàng rén,cháo mù chóu tān kuò。
更待浮云散,孤舟弄明月。gèng dài fú yún sàn,gū zhōu nòng míng yuè。

游龙门分题十五首

欧阳修

芳荃奠兰酌,共吊松林里。fāng quán diàn lán zhuó,gòng diào sōng lín lǐ。
溪口望山椒,但见浮云起。xī kǒu wàng shān jiāo,dàn jiàn fú yún qǐ。

游龙门分题十五首

欧阳修

野色混晴岚,苍茫辨烟树。yě sè hùn qíng lán,cāng máng biàn yān shù。
行人下山道,犹向都门去。xíng rén xià shān dào,yóu xiàng dōu mén qù。

游龙门分题十五首

欧阳修

古木卧山腰,危根老盘石。gǔ mù wò shān yāo,wēi gēn lǎo pán shí。
山中苦霜霰,岁久无春色。shān zhōng kǔ shuāng xiàn,suì jiǔ wú chūn sè。
不如岩下桂,开花独留客。bù rú yán xià guì,kāi huā dú liú kè。

游龙门分题十五首

欧阳修

巨石何亭亭,孤生此岩侧。jù shí hé tíng tíng,gū shēng cǐ yán cè。
白云与翠雾,谁见琅玕色。bái yún yǔ cuì wù,shuí jiàn láng gān sè。
惟应山鸟飞,百转时来息。wéi yīng shān niǎo fēi,bǎi zhuǎn shí lái xī。