古诗词

答朱采捕蝗诗

欧阳修

捕蝗之术世所非,欲究此语兴于谁。bǔ huáng zhī shù shì suǒ fēi,yù jiū cǐ yǔ xīng yú shuí。
或云丰凶岁有数,天孽未可人力支。huò yún fēng xiōng suì yǒu shù,tiān niè wèi kě rén lì zhī。
或言蝗多不易捕,驱民入野践其畦。huò yán huáng duō bù yì bǔ,qū mín rù yě jiàn qí qí。
因之奸吏恣贪扰,户到头敛无一遗。yīn zhī jiān lì zì tān rǎo,hù dào tóu liǎn wú yī yí。
蝗灾食苗民自苦,吏虐民苗皆被之。huáng zāi shí miáo mín zì kǔ,lì nüè mín miáo jiē bèi zhī。
吾嗟此语只知一,不究其本论其皮。wú jiē cǐ yǔ zhǐ zhī yī,bù jiū qí běn lùn qí pí。
驱虽不尽胜养患,昔人固已决不疑。qū suī bù jǐn shèng yǎng huàn,xī rén gù yǐ jué bù yí。
秉蟊投火况旧法,古之去恶犹如斯。bǐng máo tóu huǒ kuàng jiù fǎ,gǔ zhī qù è yóu rú sī。
既多而捕诚未易,其失安在常由迟。jì duō ér bǔ chéng wèi yì,qí shī ān zài cháng yóu chí。
诜诜最说子孙众,为腹所孕多蜫蚳。shēn shēn zuì shuō zi sūn zhòng,wèi fù suǒ yùn duō kūn chí。
始生朝亩暮已顷,化一为百无根涯。shǐ shēng cháo mǔ mù yǐ qǐng,huà yī wèi bǎi wú gēn yá。
口含锋刃疾风雨,毒肠不满疑常饥。kǒu hán fēng rèn jí fēng yǔ,dú cháng bù mǎn yí cháng jī。
高原下湿不知数,进退整若随金鼙。gāo yuán xià shī bù zhī shù,jìn tuì zhěng ruò suí jīn pí。
嗟兹羽孽物共恶,不知造化其谁尸。jiē zī yǔ niè wù gòng è,bù zhī zào huà qí shuí shī。
大凡万事悉如此,祸当早绝防其微。dà fán wàn shì xī rú cǐ,huò dāng zǎo jué fáng qí wēi。
蝇头出土不急捕,羽翼已就功难施。yíng tóu chū tǔ bù jí bǔ,yǔ yì yǐ jiù gōng nán shī。
只惊群飞自天下,不究生子由山陂。zhǐ jīng qún fēi zì tiān xià,bù jiū shēng zi yóu shān bēi。
官书立法空太峻,吏愚畏罚反自欺。guān shū lì fǎ kōng tài jùn,lì yú wèi fá fǎn zì qī。
盖藏十不敢申一,上心虽恻何由知。gài cáng shí bù gǎn shēn yī,shàng xīn suī cè hé yóu zhī。
不如宽法择良令,告蝗不隐捕以时。bù rú kuān fǎ zé liáng lìng,gào huáng bù yǐn bǔ yǐ shí。
今苗因捕虽践死,明岁犹免为蝝菑。jīn miáo yīn bǔ suī jiàn sǐ,míng suì yóu miǎn wèi yuán zāi。
吾尝捕蝗见其事,较以利害曾深思。wú cháng bǔ huáng jiàn qí shì,jiào yǐ lì hài céng shēn sī。
官钱二十买一斗,示以明信民争驰。guān qián èr shí mǎi yī dòu,shì yǐ míng xìn mín zhēng chí。
敛微成众在人力,顷刻露积如京坻。liǎn wēi chéng zhòng zài rén lì,qǐng kè lù jī rú jīng chí。
乃知孽虫虽甚众,嫉恶苟锐无难为。nǎi zhī niè chóng suī shén zhòng,jí è gǒu ruì wú nán wèi。
往时姚崇用此议,诚哉贤相得所宜。wǎng shí yáo chóng yòng cǐ yì,chéng zāi xián xiāng dé suǒ yí。
因吟君赠广其说,为我持之告采诗。yīn yín jūn zèng guǎng qí shuō,wèi wǒ chí zhī gào cǎi shī。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

夜闻风声有感奉呈原父舍人圣俞直讲

欧阳修

夜半群动息,有风生树端。yè bàn qún dòng xī,yǒu fēng shēng shù duān。
飒然飘我衣,起坐为长叹。sà rán piāo wǒ yī,qǐ zuò wèi zhǎng tàn。
苦暑君勿厌,初凉君勿欢。kǔ shǔ jūn wù yàn,chū liáng jūn wù huān。
暑在物犹盛,凉归岁将寒。shǔ zài wù yóu shèng,liáng guī suì jiāng hán。
清霜忽以飞,零露亦漙漙。qīng shuāng hū yǐ fēi,líng lù yì tuán tuán。
霜露本无情,岂有私蕙兰。shuāng lù běn wú qíng,qǐ yǒu sī huì lán。
不独草木尔,君形安得完。bù dú cǎo mù ěr,jūn xíng ān dé wán。
栉发变新白,鉴容销故丹。zhì fā biàn xīn bái,jiàn róng xiāo gù dān。
风埃共侵迫,心志亦摧残。fēng āi gòng qīn pò,xīn zhì yì cuī cán。
万古一飞隼,两曜双跳丸。wàn gǔ yī fēi sǔn,liǎng yào shuāng tiào wán。
扰扰贤与愚,流沙逐惊湍。rǎo rǎo xián yǔ yú,liú shā zhú jīng tuān。
其来固如此,独久知诚难。qí lái gù rú cǐ,dú jiǔ zhī chéng nán。
服食为药误,此言真不刊。fú shí wèi yào wù,cǐ yán zhēn bù kān。
但当饮美酒,何必被轻纨。dàn dāng yǐn měi jiǔ,hé bì bèi qīng wán。

答梅圣俞大雨见寄

欧阳修

夕云若颓山,夜雨如决渠。xī yún ruò tuí shān,yè yǔ rú jué qú。
俄然见青天,燄燄升蟾蜍。é rán jiàn qīng tiān,yàn yàn shēng chán chú。
倏忽阴气生,四面如吹嘘。shū hū yīn qì shēng,sì miàn rú chuī xū。
狂雷走昏黑,惊电照夔魖。kuáng léi zǒu hūn hēi,jīng diàn zhào kuí xū。
搜寻起龙蛰,下击墓与墟。sōu xún qǐ lóng zhé,xià jī mù yǔ xū。
雷声每轩轰,雨势随疾徐。léi shēng měi xuān hōng,yǔ shì suí jí xú。
初若浩莫止,俄收阒无馀。chū ruò hào mò zhǐ,é shōu qù wú yú。
但挂千丈虹,紫翠横空虚。dàn guà qiān zhàng hóng,zǐ cuì héng kōng xū。
顷刻百变态,晦明谁卷舒。qǐng kè bǎi biàn tài,huì míng shuí juǎn shū。
岂知下土人,水潦没襟裾。qǐ zhī xià tǔ rén,shuǐ lǎo méi jīn jū。
扰扰泥淖中,无异鸭与猪。rǎo rǎo ní nào zhōng,wú yì yā yǔ zhū。
嗟我来京师,庇身无弊庐。jiē wǒ lái jīng shī,bì shēn wú bì lú。
闲坊僦古屋,卑陋杂里闾。xián fāng jiù gǔ wū,bēi lòu zá lǐ lǘ。
邻注涌沟窦,街流溢庭除。lín zhù yǒng gōu dòu,jiē liú yì tíng chú。
出门愁浩渺,闭户恐为潴。chū mén chóu hào miǎo,bì hù kǒng wèi zhū。
墙壁豁四达,幸家无贮储。qiáng bì huō sì dá,xìng jiā wú zhù chǔ。
虾蟆鸣灶下,老妇但欷歔。xiā má míng zào xià,lǎo fù dàn xī xū。
九门绝来薪,朝爨欲毁车。jiǔ mén jué lái xīn,cháo cuàn yù huǐ chē。
压溺委性命,焉能顾图书。yā nì wěi xìng mìng,yān néng gù tú shū。
乃知生尧时,未免忧为鱼。nǎi zhī shēng yáo shí,wèi miǎn yōu wèi yú。
梅子犹念我,寄声忧我居。méi zi yóu niàn wǒ,jì shēng yōu wǒ jū。
慰我以新篇,琅琅比琼琚。wèi wǒ yǐ xīn piān,láng láng bǐ qióng jū。
官闲行能薄,补益愧空疏。guān xián xíng néng báo,bǔ yì kuì kōng shū。
岁月行晚矣,江湖盍归欤。suì yuè xíng wǎn yǐ,jiāng hú hé guī yú。
吾居传邮尔,此计岂踌躇。wú jū chuán yóu ěr,cǐ jì qǐ chóu chú。

答圣俞白鹦鹉杂言

欧阳修

忆昨滁山之人赠我玉兔子,粤明年春玉兔死。yì zuó chú shān zhī rén zèng wǒ yù tù zi,yuè míng nián chūn yù tù sǐ。
日阳昼出月夜明,世言兔子望月生。rì yáng zhòu chū yuè yè míng,shì yán tù zi wàng yuè shēng。
谓此莹然而白者,譬夫水之为雪而为冰,皆得一阴凝结之纯精。wèi cǐ yíng rán ér bái zhě,pì fū shuǐ zhī wèi xuě ér wèi bīng,jiē dé yī yīn níng jié zhī chún jīng。
常恨处非大荒穷北极寒之旷野,养违其性夭厥龄。cháng hèn chù fēi dà huāng qióng běi jí hán zhī kuàng yě,yǎng wéi qí xìng yāo jué líng。
岂知火维地荒绝,涨海连天沸天热。qǐ zhī huǒ wéi dì huāng jué,zhǎng hǎi lián tiān fèi tiān rè。
黄冠黑距人语言,有鸟玉衣尤皎洁。huáng guān hēi jù rén yǔ yán,yǒu niǎo yù yī yóu jiǎo jié。
乃知物生天地中,万殊难以一理通。nǎi zhī wù shēng tiān dì zhōng,wàn shū nán yǐ yī lǐ tōng。
海中洲岛穷人迹,来市广州才八国。hǎi zhōng zhōu dǎo qióng rén jì,lái shì guǎng zhōu cái bā guó。
其间注辇来最稀,此鸟何年随海舶。qí jiān zhù niǎn lái zuì xī,cǐ niǎo hé nián suí hǎi bó。
谁能遍历海上峰,万怪千奇安可极。shuí néng biàn lì hǎi shàng fēng,wàn guài qiān qí ān kě jí。
兔生明月月在天,玉兔不能久人间。tù shēng míng yuè yuè zài tiān,yù tù bù néng jiǔ rén jiān。
况尔来从炎瘴地,岂识中州霜雪寒。kuàng ěr lái cóng yán zhàng dì,qǐ shí zhōng zhōu shuāng xuě hán。
渴虽有饮饥有啄,羁绁终知非尔乐。kě suī yǒu yǐn jī yǒu zhuó,jī xiè zhōng zhī fēi ěr lè。
天高海阔路茫茫,嗟尔身微羽毛弱。tiān gāo hǎi kuò lù máng máng,jiē ěr shēn wēi yǔ máo ruò。
尔能识路知所归,吾欲开笼纵尔飞。ěr néng shí lù zhī suǒ guī,wú yù kāi lóng zòng ěr fēi。
俾尔归托宛陵诗,此老诗名闻四夷。bǐ ěr guī tuō wǎn líng shī,cǐ lǎo shī míng wén sì yí。

清明前一日韩子华以靖节斜川诗见招游李园既归遂苦风雨三日不能出穷坐一室家人辈倒残壶得酒

欧阳修

少年喜追随,老大厌諠哗。shǎo nián xǐ zhuī suí,lǎo dà yàn xuān huā。
惭愧二三子,邀我行看花。cán kuì èr sān zi,yāo wǒ xíng kàn huā。
花开岂不好,时节亦云嘉。huā kāi qǐ bù hǎo,shí jié yì yún jiā。
因病既不饮,众欢独成嗟。yīn bìng jì bù yǐn,zhòng huān dú chéng jiē。
管弦暂过耳,风雨愁还家。guǎn xián zàn guò ěr,fēng yǔ chóu hái jiā。
三日不出门,堆豗类寒鸦。sān rì bù chū mén,duī huī lèi hán yā。
妻儿强我饮,饤饾果与瓜。qī ér qiáng wǒ yǐn,dìng dòu guǒ yǔ guā。
浊酒倾残壶,枯鱼杂乾虾。zhuó jiǔ qīng cán hú,kū yú zá qián xiā。
小婢立我前,赤脚两髻丫。xiǎo bì lì wǒ qián,chì jiǎo liǎng jì yā。
轧轧鸣双弦,正如橹呕哑。yà yà míng shuāng xián,zhèng rú lǔ ǒu yǎ。
坐令江湖心,浩荡思无涯。zuò lìng jiāng hú xīn,hào dàng sī wú yá。
宠禄不知报,鬓毛今已华。chǒng lù bù zhī bào,bìn máo jīn yǐ huá。
有田清颍间,尚可事桑麻。yǒu tián qīng yǐng jiān,shàng kě shì sāng má。
安得一黄犊,幅巾驾柴车。ān dé yī huáng dú,fú jīn jià chái chē。

奉答原甫见过宠示之作

欧阳修

不作流水声,行将二十年。bù zuò liú shuǐ shēng,xíng jiāng èr shí nián。
吾生少贱足忧患,忆昔有罪初南迁。wú shēng shǎo jiàn zú yōu huàn,yì xī yǒu zuì chū nán qiān。
飞帆洞庭入白浪,堕泪三峡听流泉。fēi fān dòng tíng rù bái làng,duò lèi sān xiá tīng liú quán。
援琴写得入此曲,聊以自慰穷山间。yuán qín xiě dé rù cǐ qū,liáo yǐ zì wèi qióng shān jiān。
中间永阳亦如此,醉卧幽谷听潺湲。zhōng jiān yǒng yáng yì rú cǐ,zuì wò yōu gǔ tīng chán yuán。
自从还朝恋荣禄,不觉鬓发俱凋残。zì cóng hái cháo liàn róng lù,bù jué bìn fā jù diāo cán。
耳衰听重手渐颤,自惜指法将谁传。ěr shuāi tīng zhòng shǒu jiàn chàn,zì xī zhǐ fǎ jiāng shuí chuán。
偶欣日色曝书画,试拂尘埃张断弦。ǒu xīn rì sè pù shū huà,shì fú chén āi zhāng duàn xián。
娇儿痴女绕翁膝,争欲彊翁聊一弹。jiāo ér chī nǚ rào wēng xī,zhēng yù jiàng wēng liáo yī dàn。
紫微阁老适我过,爱我指下声泠然。zǐ wēi gé lǎo shì wǒ guò,ài wǒ zhǐ xià shēng líng rán。
戏君此是伯牙曲,自古常叹知音难。xì jūn cǐ shì bó yá qū,zì gǔ cháng tàn zhī yīn nán。
君虽不能琴,能得琴意斯为贤。jūn suī bù néng qín,néng dé qín yì sī wèi xián。
自非乐道甘寂寞,谁肯顾我相留连。zì fēi lè dào gān jì mò,shuí kěn gù wǒ xiāng liú lián。
兴阑束带索马去,却锁尘匣包青毡。xīng lán shù dài suǒ mǎ qù,què suǒ chén xiá bāo qīng zhān。

会饮圣俞家有作兼呈原父景仁圣从

欧阳修

忆昨九日访君时,正见阶前两丛菊。yì zuó jiǔ rì fǎng jūn shí,zhèng jiàn jiē qián liǎng cóng jú。
爱之欲绕行百匝,庭下不能容我足。ài zhī yù rào xíng bǎi zā,tíng xià bù néng róng wǒ zú。
折花却坐时嗅之,已醉还家手犹馥。zhé huā què zuò shí xiù zhī,yǐ zuì hái jiā shǒu yóu fù。
今朝我复到君家,两菊阶前犹对束。jīn cháo wǒ fù dào jūn jiā,liǎng jú jiē qián yóu duì shù。
枯茎槁叶苦风霜,无复满丛金间绿。kū jīng gǎo yè kǔ fēng shuāng,wú fù mǎn cóng jīn jiān lǜ。
京师谁家不种花,碧砌朱栏敞华屋。jīng shī shuí jiā bù zhǒng huā,bì qì zhū lán chǎng huá wū。
奈何来对两枯株,共坐穷檐何局促。nài hé lái duì liǎng kū zhū,gòng zuò qióng yán hé jú cù。
诗翁文字发天葩,岂比青红凡草木。shī wēng wén zì fā tiān pā,qǐ bǐ qīng hóng fán cǎo mù。
凡草开花数日间,天葩无根长在目。fán cǎo kāi huā shù rì jiān,tiān pā wú gēn zhǎng zài mù。
遂令我每饮君家,不觉长瓶卧墙曲。suì lìng wǒ měi yǐn jūn jiā,bù jué zhǎng píng wò qiáng qū。
坐中年少皆贤豪,莫怪我今双鬓秃。zuò zhōng nián shǎo jiē xián háo,mò guài wǒ jīn shuāng bìn tū。
须知朱颜不可恃,有酒当欢且相属。xū zhī zhū yán bù kě shì,yǒu jiǔ dāng huān qiě xiāng shǔ。

依韵奉酬圣俞二十五兄见赠之作

欧阳修

与君结交游,我最先众人。yǔ jūn jié jiāo yóu,wǒ zuì xiān zhòng rén。
我少既多难,君家常苦贫。wǒ shǎo jì duō nán,jūn jiā cháng kǔ pín。
今为两衰翁,发白面亦皴。jīn wèi liǎng shuāi wēng,fā bái miàn yì cūn。
念在怀中玉,不及市上珉。niàn zài huái zhōng yù,bù jí shì shàng mín。
珉贱易为价,玉弃久埋尘。mín jiàn yì wèi jià,yù qì jiǔ mái chén。
惟能吐文章,白虹射星辰。wéi néng tǔ wén zhāng,bái hóng shè xīng chén。
幸同居京城,远不隔重闉。xìng tóng jū jīng chéng,yuǎn bù gé zhòng yīn。
朝罢二三公,随我如鱼鳞。cháo bà èr sān gōng,suí wǒ rú yú lín。
君闻我来喜,置酒留逡巡。jūn wén wǒ lái xǐ,zhì jiǔ liú qūn xún。
不待主人请,自脱头上巾。bù dài zhǔ rén qǐng,zì tuō tóu shàng jīn。
欢情虽渐鲜,老意益相亲。huān qíng suī jiàn xiān,lǎo yì yì xiāng qīn。
穷达何足道,古来兹理均。qióng dá hé zú dào,gǔ lái zī lǐ jūn。

小饮坐中赠别祖择之赴陜府

欧阳修

明日君当千里行,今朝始共一樽酒。míng rì jūn dāng qiān lǐ xíng,jīn cháo shǐ gòng yī zūn jiǔ。
岂惟明日难重持,试思此会何尝有。qǐ wéi míng rì nán zhòng chí,shì sī cǐ huì hé cháng yǒu。
京师九衢十二门,车马煌煌事奔走。jīng shī jiǔ qú shí èr mén,chē mǎ huáng huáng shì bēn zǒu。
花开谁得屡相过,盏到莫辞频举手。huā kāi shuí dé lǚ xiāng guò,zhǎn dào mò cí pín jǔ shǒu。
驩情落寞酒量减,置我不须论老朽。huān qíng luò mò jiǔ liàng jiǎn,zhì wǒ bù xū lùn lǎo xiǔ。
奈何公等气方豪,云梦正当吞八九。nài hé gōng děng qì fāng háo,yún mèng zhèng dāng tūn bā jiǔ。
择之名声重当世,少也多奇晚方偶。zé zhī míng shēng zhòng dāng shì,shǎo yě duō qí wǎn fāng ǒu。
西州政事蔼风谣,右掖文章焕星斗。xī zhōu zhèng shì ǎi fēng yáo,yòu yē wén zhāng huàn xīng dòu。
待君归日我何为,手把锄犁汝阴叟。dài jūn guī rì wǒ hé wèi,shǒu bǎ chú lí rǔ yīn sǒu。

奉答圣俞达头鱼之作

欧阳修

吾闻海之大,物类无穷极。wú wén hǎi zhī dà,wù lèi wú qióng jí。
虫虾浅水间,蠃蚬如山积。chóng xiā qiǎn shuǐ jiān,luǒ xiǎn rú shān jī。
毛鱼与鹿角,一龠数千百。máo yú yǔ lù jiǎo,yī yuè shù qiān bǎi。
收藏各有时,嗜好无南北。shōu cáng gè yǒu shí,shì hǎo wú nán běi。
其微既若斯,其大有莫测。qí wēi jì ruò sī,qí dà yǒu mò cè。
波涛浩渺中,岛屿生顷刻。bō tāo hào miǎo zhōng,dǎo yǔ shēng qǐng kè。
俄而没不见,始悟出背脊。é ér méi bù jiàn,shǐ wù chū bèi jí。
有时随潮来,暴死疑遭谪。yǒu shí suí cháo lái,bào sǐ yí zāo zhé。
海人相呼集,刀锯争剖析。hǎi rén xiāng hū jí,dāo jù zhēng pōu xī。
骨节骇专车,须芒侔剑戟。gǔ jié hài zhuān chē,xū máng móu jiàn jǐ。
腥闻数十里,馀臭久乃息。xīng wén shù shí lǐ,yú chòu jiǔ nǎi xī。
始知百川归,固有含容德。shǐ zhī bǎi chuān guī,gù yǒu hán róng dé。
潜奇与秘宝,万状不一识。qián qí yǔ mì bǎo,wàn zhuàng bù yī shí。
嗟彼达头微,谁传到京国。jiē bǐ dá tóu wēi,shuí chuán dào jīng guó。
乾枯少滋味,治洗费炮炙。qián kū shǎo zī wèi,zhì xǐ fèi pào zhì。
聊兹知异物,岂足荐佳客。liáo zī zhī yì wù,qǐ zú jiàn jiā kè。
一旦辱君诗,虚名从此得。yī dàn rǔ jūn shī,xū míng cóng cǐ dé。

送刁纺推官

欧阳修

翘翘名家子,自少能慷慨。qiào qiào míng jiā zi,zì shǎo néng kāng kǎi。
尝从幕府辟,跃马临穷塞。cháng cóng mù fǔ pì,yuè mǎ lín qióng sāi。
是时西边兵,屡战辄奔溃。shì shí xī biān bīng,lǚ zhàn zhé bēn kuì。
归来买良田,俯首学秉耒。guī lái mǎi liáng tián,fǔ shǒu xué bǐng lěi。
家为白酒醇,门掩青山对。jiā wèi bái jiǔ chún,mén yǎn qīng shān duì。
优游可以老,世利何足爱。yōu yóu kě yǐ lǎo,shì lì hé zú ài。
奈何从所知,又欲向并代。nài hé cóng suǒ zhī,yòu yù xiàng bìng dài。
主人忽南迁,此计亦中悔。zhǔ rén hū nán qiān,cǐ jì yì zhōng huǐ。
彼在吾往从,彼去吾亦退。bǐ zài wú wǎng cóng,bǐ qù wú yì tuì。
与人交若此,可以言节概。yǔ rén jiāo ruò cǐ,kě yǐ yán jié gài。

夜坐弹琴有感二首呈圣俞

欧阳修

吾爱陶靖节,有琴常自随。wú ài táo jìng jié,yǒu qín cháng zì suí。
无弦人莫听,此乐有谁知。wú xián rén mò tīng,cǐ lè yǒu shuí zhī。
君子笃自信,众人喜随时。jūn zi dǔ zì xìn,zhòng rén xǐ suí shí。
其中苟有得,外物竟何为。qí zhōng gǒu yǒu dé,wài wù jìng hé wèi。
寄谢伯牙子,何须钟子期。jì xiè bó yá zi,hé xū zhōng zi qī。

夜坐弹琴有感二首呈圣俞

欧阳修

钟子忽已死,伯牙其已乎。zhōng zi hū yǐ sǐ,bó yá qí yǐ hū。
绝弦谢世人,知音从此无。jué xián xiè shì rén,zhī yīn cóng cǐ wú。
瓠巴鱼自跃,此事见于书。hù bā yú zì yuè,cǐ shì jiàn yú shū。
师旷尝一鼓,群鹤舞空虚。shī kuàng cháng yī gǔ,qún hè wǔ kōng xū。
吾恐二三说,其言皆过欤。wú kǒng èr sān shuō,qí yán jiē guò yú。
不然古今人,愚智邈已殊。bù rán gǔ jīn rén,yú zhì miǎo yǐ shū。
奈何人有耳,不及鸟与鱼。nài hé rén yǒu ěr,bù jí niǎo yǔ yú。

二月雪

欧阳修

宁伤桃李花,无损杞与菊。níng shāng táo lǐ huā,wú sǔn qǐ yǔ jú。
杞菊吾所嗜,惟恐食不足。qǐ jú wú suǒ shì,wéi kǒng shí bù zú。
花开少年事,不入老夫目。huā kāi shǎo nián shì,bù rù lǎo fū mù。
老夫无远虑,所急在口腹。lǎo fū wú yuǎn lǜ,suǒ jí zài kǒu fù。
风晴日暖雪初销,踏泥自采篱边绿。fēng qíng rì nuǎn xuě chū xiāo,tà ní zì cǎi lí biān lǜ。

归田四时乐春夏二首

欧阳修

春风二月三月时,农夫在田居者稀。chūn fēng èr yuè sān yuè shí,nóng fū zài tián jū zhě xī。
新阳晴暖动膏脉,野水泛滟生光辉。xīn yáng qíng nuǎn dòng gāo mài,yě shuǐ fàn yàn shēng guāng huī。
鸣鸠聒聒屋上啄,布谷翩翩桑下飞。míng jiū guā guā wū shàng zhuó,bù gǔ piān piān sāng xià fēi。
碧山远映丹杏发,青草暖眠黄犊肥。bì shān yuǎn yìng dān xìng fā,qīng cǎo nuǎn mián huáng dú féi。
田家此乐知者谁,吾独知之胡不归。tián jiā cǐ lè zhī zhě shuí,wú dú zhī zhī hú bù guī。
吾已买田清颍上,更欲临流作钓矶。wú yǐ mǎi tián qīng yǐng shàng,gèng yù lín liú zuò diào jī。

明妃曲和王介甫作

欧阳修

胡人以鞍马为家,射猎为俗。hú rén yǐ ān mǎ wèi jiā,shè liè wèi sú。
泉甘草美无常处,鸟惊兽骇争驰逐。quán gān cǎo měi wú cháng chù,niǎo jīng shòu hài zhēng chí zhú。
谁将汉女嫁胡儿,风沙无情貌如玉。shuí jiāng hàn nǚ jià hú ér,fēng shā wú qíng mào rú yù。
身行不遇中国人,马上自作思归曲。shēn xíng bù yù zhōng guó rén,mǎ shàng zì zuò sī guī qū。
推手为琵却手琶,胡人共听亦咨嗟。tuī shǒu wèi pí què shǒu pá,hú rén gòng tīng yì zī jiē。
玉颜流落死天涯,琵琶却传来汉家。yù yán liú luò sǐ tiān yá,pí pá què chuán lái hàn jiā。
汉宫争按新声谱,遗恨已深声更苦。hàn gōng zhēng àn xīn shēng pǔ,yí hèn yǐ shēn shēng gèng kǔ。
纤纤女手生洞房,学得琵琶不下堂。xiān xiān nǚ shǒu shēng dòng fáng,xué dé pí pá bù xià táng。
不识黄云出塞路,岂知此声能断肠。bù shí huáng yún chū sāi lù,qǐ zhī cǐ shēng néng duàn cháng。