古诗词

答苏子美

欧阳修

众奇子美貌,堂堂千人英。zhòng qí zi měi mào,táng táng qiān rén yīng。
我独疑其胸,浩浩包沧溟。wǒ dú yí qí xiōng,hào hào bāo cāng míng。
沧溟产龙蜃,百怪不可名。cāng míng chǎn lóng shèn,bǎi guài bù kě míng。
是以子美辞,吐出人辄惊。shì yǐ zi měi cí,tǔ chū rén zhé jīng。
其于诗最豪,奔放何纵横。qí yú shī zuì háo,bēn fàng hé zòng héng。
众弦排律吕,金石次第鸣。zhòng xián pái lǜ lǚ,jīn shí cì dì míng。
间以险绝句,非时震雷霆。jiān yǐ xiǎn jué jù,fēi shí zhèn léi tíng。
两耳不及掩,百疴为之醒。liǎng ěr bù jí yǎn,bǎi kē wèi zhī xǐng。
吾言既可骇,笔墨尤其精。wú yán jì kě hài,bǐ mò yóu qí jīng。
少虽尝力学,老乃若天成。shǎo suī cháng lì xué,lǎo nǎi ruò tiān chéng。
濡毫弄点画,信手不自停。rú háo nòng diǎn huà,xìn shǒu bù zì tíng。
端庄杂丑怪,群星见搀枪。duān zhuāng zá chǒu guài,qún xīng jiàn chān qiāng。
烂然溢纸幅,视久无定形。làn rán yì zhǐ fú,shì jiǔ wú dìng xíng。
使我终老学,得一已足矜。shǐ wǒ zhōng lǎo xué,dé yī yǐ zú jīn。
而君兼众美,磊落犹自轻。ér jūn jiān zhòng měi,lěi luò yóu zì qīng。
高冠出人上,谁敢揖其膺。gāo guān chū rén shàng,shuí gǎn yī qí yīng。
群臣列丹陛,几位缺公卿。qún chén liè dān bì,jǐ wèi quē gōng qīng。
使之束带立,可以重朝廷。shǐ zhī shù dài lì,kě yǐ zhòng cháo tíng。
况令参国议,高论吐峥嵘。kuàng lìng cān guó yì,gāo lùn tǔ zhēng róng。
惜哉三十五,白发今已生。xī zāi sān shí wǔ,bái fā jīn yǐ shēng。
近者去江淮,作诗寄离情。jìn zhě qù jiāng huái,zuò shī jì lí qíng。
口诵不及写,一日传都城。kǒu sòng bù jí xiě,yī rì chuán dōu chéng。
退之序百物,其鸣由不平。tuì zhī xù bǎi wù,qí míng yóu bù píng。
天方苦君心,欲使发其声。tiān fāng kǔ jūn xīn,yù shǐ fā qí shēng。
嗟我非鸑鷟,徒思和嘤嘤。jiē wǒ fēi yuè zhuó,tú sī hé yīng yīng。
因风幸数寄,警我聋与盲。yīn fēng xìng shù jì,jǐng wǒ lóng yǔ máng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

景灵宫致斋

欧阳修

摄事衰年力不彊,谁怜岑寂卧斋坊。shè shì shuāi nián lì bù jiàng,shuí lián cén jì wò zhāi fāng。
青苔点点无人迹,绿叶阴阴覆砌凉。qīng tái diǎn diǎn wú rén jì,lǜ yè yīn yīn fù qì liáng。
玉宇清风来处远,仙家白日静中长。yù yǔ qīng fēng lái chù yuǎn,xiān jiā bái rì jìng zhōng zhǎng。
却视九衢车马客,自然颜鬓易苍苍。què shì jiǔ qú chē mǎ kè,zì rán yán bìn yì cāng cāng。

送王平甫下第

欧阳修

归袂摇摇心浩然,晓船鸣鼓转风滩。guī mèi yáo yáo xīn hào rán,xiǎo chuán míng gǔ zhuǎn fēng tān。
朝廷失士有司耻,贫贱不忧君子难。cháo tíng shī shì yǒu sī chǐ,pín jiàn bù yōu jūn zi nán。
执手聊须为醉别,还家何以慰亲欢。zhí shǒu liáo xū wèi zuì bié,hái jiā hé yǐ wèi qīn huān。
自惭知子不能荐,白首胡为侍从官。zì cán zhī zi bù néng jiàn,bái shǒu hú wèi shì cóng guān。

答西京王尚书寄牡丹

欧阳修

新花来远喜开封,呼酒看花兴未穷。xīn huā lái yuǎn xǐ kāi fēng,hū jiǔ kàn huā xīng wèi qióng。
年少曾为洛阳客,眼明重见魏家红。nián shǎo céng wèi luò yáng kè,yǎn míng zhòng jiàn wèi jiā hóng。
却思初赴青油幕,自笑今为白发翁。què sī chū fù qīng yóu mù,zì xiào jīn wèi bái fā wēng。
西望无由陪胜赏,但吟佳句想芳丛。xī wàng wú yóu péi shèng shǎng,dàn yín jiā jù xiǎng fāng cóng。

应制赏花钓鱼

欧阳修

绛阙晨霞照雾开,轻尘不动翠华来。jiàng quē chén xiá zhào wù kāi,qīng chén bù dòng cuì huá lái。
鱼游碧沼涵灵德,花馥清香荐寿杯。yú yóu bì zhǎo hán líng dé,huā fù qīng xiāng jiàn shòu bēi。
梦听钧天声杳默,日长化国景徘徊。mèng tīng jūn tiān shēng yǎo mò,rì zhǎng huà guó jǐng pái huái。
自惭击壤音多野,帝所赓歌亦许陪。zì cán jī rǎng yīn duō yě,dì suǒ gēng gē yì xǔ péi。

清明赐新火

欧阳修

鱼钥侵晨放九门,天街一骑走红尘。yú yào qīn chén fàng jiǔ mén,tiān jiē yī qí zǒu hóng chén。
桐华应候催佳节,榆火推恩忝侍臣。tóng huá yīng hòu cuī jiā jié,yú huǒ tuī ēn tiǎn shì chén。
多病正愁饧粥冷,清香但爱蜡烟新。duō bìng zhèng chóu táng zhōu lěng,qīng xiāng dàn ài là yān xīn。
自怜惯识金莲烛,翰苑曾经七见春。zì lián guàn shí jīn lián zhú,hàn yuàn céng jīng qī jiàn chūn。

永昭陵挽词三首

欧阳修

干戈不用臻无事,朝野多欢乐有年。gàn gē bù yòng zhēn wú shì,cháo yě duō huān lè yǒu nián。
便坐看挥飞白笔,侍臣新和柏梁篇。biàn zuò kàn huī fēi bái bǐ,shì chén xīn hé bǎi liáng piān。
衣冠忽见藏原庙,箫鼓愁闻向洛川。yī guān hū jiàn cáng yuán miào,xiāo gǔ chóu wén xiàng luò chuān。
寂寞秋风群玉殿,还同恍惚梦钧天。jì mò qiū fēng qún yù diàn,hái tóng huǎng hū mèng jūn tiān。

永昭陵挽词三首

欧阳修

行殿沉沉画翣重,凄凉挽铎出深宫。xíng diàn chén chén huà shà zhòng,qī liáng wǎn duó chū shēn gōng。
攀号不悟龙胡远,侍从犹穿豹尾中。pān hào bù wù lóng hú yuǎn,shì cóng yóu chuān bào wěi zhōng。
日薄山川长起雾,天寒松柏自生风。rì báo shān chuān zhǎng qǐ wù,tiān hán sōng bǎi zì shēng fēng。
斯民四十年涵煦,耕凿安知荷帝功。sī mín sì shí nián hán xù,gēng záo ān zhī hé dì gōng。

赴集禧宫祈雪追忆从先皇驾幸泫然有感

欧阳修

琳阙岧岧倚瑞烟,忆陪游豫入新年。lín quē tiáo tiáo yǐ ruì yān,yì péi yóu yù rù xīn nián。
云深晓日开宫殿,水阔春风扬管弦。yún shēn xiǎo rì kāi gōng diàn,shuǐ kuò chūn fēng yáng guǎn xián。
千骑清尘回辇路,万家明月放灯天。qiān qí qīng chén huí niǎn lù,wàn jiā míng yuè fàng dēng tiān。
一朝人事凄凉改,惟有灵光独岿然。yī cháo rén shì qī liáng gǎi,wéi yǒu líng guāng dú kuī rán。

夜宿中书东閤

欧阳修

翰林平日接群公,文酒相欢慰病翁。hàn lín píng rì jiē qún gōng,wén jiǔ xiāng huān wèi bìng wēng。
白首归田徒有约,黄扉论道愧无功。bái shǒu guī tián tú yǒu yuē,huáng fēi lùn dào kuì wú gōng。
攀髯路断三山远,忧国心危百箭攻。pān rán lù duàn sān shān yuǎn,yōu guó xīn wēi bǎi jiàn gōng。
今夜静听丹禁漏,尚疑身在玉堂中。jīn yè jìng tīng dān jìn lòu,shàng yí shēn zài yù táng zhōng。

送王学士赴两浙转运

欧阳修

汉家财利析秋毫,暂屈清才岂足劳。hàn jiā cái lì xī qiū háo,zàn qū qīng cái qǐ zú láo。
邑屋连云盈万井,舳舻衔尾列千艘。yì wū lián yún yíng wàn jǐng,zhú lú xián wěi liè qiān sōu。
春寒欲尽黄梅雨,海浪高翻白鹭涛。chūn hán yù jǐn huáng méi yǔ,hǎi làng gāo fān bái lù tāo。
平昔壮心今在否,江山犹得助诗豪。píng xī zhuàng xīn jīn zài fǒu,jiāng shān yóu dé zhù shī háo。

早朝

欧阳修

阊阖初开瑞雾中,丹霞晓日上苍龙。chāng hé chū kāi ruì wù zhōng,dān xiá xiǎo rì shàng cāng lóng。
鸣鞭响彻廊千步,佩玉声趋戟百重。míng biān xiǎng chè láng qiān bù,pèi yù shēng qū jǐ bǎi zhòng。
雪后朝寒犹凛冽,柳梢春意已丰茸。xuě hòu cháo hán yóu lǐn liè,liǔ shāo chūn yì yǐ fēng rōng。
少年自结芳菲侣,老病惟添睡思浓。shǎo nián zì jié fāng fēi lǚ,lǎo bìng wéi tiān shuì sī nóng。

下直

欧阳修

宫柳街槐绿未齐,春阴不解宿云低。gōng liǔ jiē huái lǜ wèi qí,chūn yīn bù jiě sù yún dī。
轻寒漠漠侵驼褐,小雨班班作燕泥。qīng hán mò mò qīn tuó hè,xiǎo yǔ bān bān zuò yàn ní。
报国无功嗟已老,归田有约一何稽。bào guó wú gōng jiē yǐ lǎo,guī tián yǒu yuē yī hé jī。
终当自驾柴车去,独结茅庐颍水西。zhōng dāng zì jià chái chē qù,dú jié máo lú yǐng shuǐ xī。

摄事斋宫偶书

欧阳修

斋宫岑寂偶偷闲,犹觉闲中兴未阑。zhāi gōng cén jì ǒu tōu xián,yóu jué xián zhōng xīng wèi lán。
美酒清香销昼景,冷风残雪作春寒。měi jiǔ qīng xiāng xiāo zhòu jǐng,lěng fēng cán xuě zuò chūn hán。
丹心未死惟忧国,白发盈簪盍挂冠。dān xīn wèi sǐ wéi yōu guó,bái fā yíng zān hé guà guān。
谁为寄声清颍客,此生终不负渔竿。shuí wèi jì shēng qīng yǐng kè,cǐ shēng zhōng bù fù yú gān。

早朝感事

欧阳修

疏星牢落晓光微,残月苍龙阙角西。shū xīng láo luò xiǎo guāng wēi,cán yuè cāng lóng quē jiǎo xī。
玉勒争门随仗入,牙牌当殿报班齐。yù lēi zhēng mén suí zhàng rù,yá pái dāng diàn bào bān qí。
羽仪虽接鸳兼鹭,野性终存鹿与麛。yǔ yí suī jiē yuān jiān lù,yě xìng zhōng cún lù yǔ mí。
笑杀汝阴常处士,十年骑马听朝鸡。xiào shā rǔ yīn cháng chù shì,shí nián qí mǎ tīng cháo jī。

四月十七日景灵宫奉迎仁宗皇帝御容有感

欧阳修

行殿峨峨出绿槐,琳房芝阙耸崔嵬。xíng diàn é é chū lǜ huái,lín fáng zhī quē sǒng cuī wéi。
管弦飘落人间去,幢节疑从天上来。guǎn xián piāo luò rén jiān qù,chuáng jié yí cóng tiān shàng lái。
基业百年传圣子,黔黎四纪乐春台。jī yè bǎi nián chuán shèng zi,qián lí sì jì lè chūn tái。
孤臣不得同针虎,未死心先冷若灰。gū chén bù dé tóng zhēn hǔ,wèi sǐ xīn xiān lěng ruò huī。