古诗词

答苏子美

欧阳修

众奇子美貌,堂堂千人英。zhòng qí zi měi mào,táng táng qiān rén yīng。
我独疑其胸,浩浩包沧溟。wǒ dú yí qí xiōng,hào hào bāo cāng míng。
沧溟产龙蜃,百怪不可名。cāng míng chǎn lóng shèn,bǎi guài bù kě míng。
是以子美辞,吐出人辄惊。shì yǐ zi měi cí,tǔ chū rén zhé jīng。
其于诗最豪,奔放何纵横。qí yú shī zuì háo,bēn fàng hé zòng héng。
众弦排律吕,金石次第鸣。zhòng xián pái lǜ lǚ,jīn shí cì dì míng。
间以险绝句,非时震雷霆。jiān yǐ xiǎn jué jù,fēi shí zhèn léi tíng。
两耳不及掩,百疴为之醒。liǎng ěr bù jí yǎn,bǎi kē wèi zhī xǐng。
吾言既可骇,笔墨尤其精。wú yán jì kě hài,bǐ mò yóu qí jīng。
少虽尝力学,老乃若天成。shǎo suī cháng lì xué,lǎo nǎi ruò tiān chéng。
濡毫弄点画,信手不自停。rú háo nòng diǎn huà,xìn shǒu bù zì tíng。
端庄杂丑怪,群星见搀枪。duān zhuāng zá chǒu guài,qún xīng jiàn chān qiāng。
烂然溢纸幅,视久无定形。làn rán yì zhǐ fú,shì jiǔ wú dìng xíng。
使我终老学,得一已足矜。shǐ wǒ zhōng lǎo xué,dé yī yǐ zú jīn。
而君兼众美,磊落犹自轻。ér jūn jiān zhòng měi,lěi luò yóu zì qīng。
高冠出人上,谁敢揖其膺。gāo guān chū rén shàng,shuí gǎn yī qí yīng。
群臣列丹陛,几位缺公卿。qún chén liè dān bì,jǐ wèi quē gōng qīng。
使之束带立,可以重朝廷。shǐ zhī shù dài lì,kě yǐ zhòng cháo tíng。
况令参国议,高论吐峥嵘。kuàng lìng cān guó yì,gāo lùn tǔ zhēng róng。
惜哉三十五,白发今已生。xī zāi sān shí wǔ,bái fā jīn yǐ shēng。
近者去江淮,作诗寄离情。jìn zhě qù jiāng huái,zuò shī jì lí qíng。
口诵不及写,一日传都城。kǒu sòng bù jí xiě,yī rì chuán dōu chéng。
退之序百物,其鸣由不平。tuì zhī xù bǎi wù,qí míng yóu bù píng。
天方苦君心,欲使发其声。tiān fāng kǔ jūn xīn,yù shǐ fā qí shēng。
嗟我非鸑鷟,徒思和嘤嘤。jiē wǒ fēi yuè zhuó,tú sī hé yīng yīng。
因风幸数寄,警我聋与盲。yīn fēng xìng shù jì,jǐng wǒ lóng yǔ máng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

阮郎归

欧阳修

浓香搓粉细腰肢。nóng xiāng cuō fěn xì yāo zhī。
青螺深画眉。qīng luó shēn huà méi。
玉钗撩乱挽人衣。yù chāi liāo luàn wǎn rén yī。
娇多长睡迟。jiāo duō zhǎng shuì chí。
绣帘角,月痕低。xiù lián jiǎo,yuè hén dī。
仙郎东路归。xiān láng dōng lù guī。
泪红满面湿胭脂。lèi hóng mǎn miàn shī yān zhī。
兰房怨别离。lán fáng yuàn bié lí。

阮郎归

欧阳修

落花浮水树临池。luò huā fú shuǐ shù lín chí。
年前心眼期。nián qián xīn yǎn qī。
见来无事去还思。jiàn lái wú shì qù hái sī。
而今花又飞。ér jīn huā yòu fēi。
浅螺黛,淡燕脂。qiǎn luó dài,dàn yàn zhī。
闲妆取次宜。xián zhuāng qǔ cì yí。
隔帘风雨闭门时。gé lián fēng yǔ bì mén shí。
此情风月知。cǐ qíng fēng yuè zhī。

阮郎归

欧阳修

刘郎何日是来时。liú láng hé rì shì lái shí。
无心云胜伊。wú xīn yún shèng yī。
行云犹解傍山飞。xíng yún yóu jiě bàng shān fēi。
郎行去不归。láng xíng qù bù guī。
强匀画,又芳菲。qiáng yún huà,yòu fāng fēi。
春深轻薄衣。chūn shēn qīng báo yī。
桃花无语伴相思。táo huā wú yǔ bàn xiāng sī。
阴阴月上时。yīn yīn yuè shàng shí。

阮郎归·其三

欧阳修

玉肌花脸柳腰肢。yù jī huā liǎn liǔ yāo zhī。
红妆浅黛眉。hóng zhuāng qiǎn dài méi。
翠鬟斜亸语声低。cuì huán xié duǒ yǔ shēng dī。
娇羞云雨时。jiāo xiū yún yǔ shí。
伊怜我,我怜伊。yī lián wǒ,wǒ lián yī。
心儿与眼儿。xīn ér yǔ yǎn ér。
绣屏深处说深期。xiù píng shēn chù shuō shēn qī。
幽情谁得知。yōu qíng shuí dé zhī。

蝶恋花

欧阳修

腊雪初销梅蕊绽。là xuě chū xiāo méi ruǐ zhàn。
梅雪相和,喜鹊穿花转。méi xuě xiāng hé,xǐ què chuān huā zhuǎn。
睡起夕阳迷醉眼。shuì qǐ xī yáng mí zuì yǎn。
新愁长向东风乱。xīn chóu zhǎng xiàng dōng fēng luàn。
瘦觉玉肌罗带缓。shòu jué yù jī luó dài huǎn。
红杏梢头,二月春犹浅。hóng xìng shāo tóu,èr yuè chūn yóu qiǎn。
望极不来芳信断。wàng jí bù lái fāng xìn duàn。
音书纵有争如见。yīn shū zòng yǒu zhēng rú jiàn。

蝶恋花·帘幕东风寒料峭

欧阳修

帘幕东风寒料峭。lián mù dōng fēng hán liào qiào。
雪里香梅,先报春来早。xuě lǐ xiāng méi,xiān bào chūn lái zǎo。
红蜡枝头双燕小。hóng là zhī tóu shuāng yàn xiǎo。
金刀剪彩呈纤巧。jīn dāo jiǎn cǎi chéng xiān qiǎo。
旋暖金炉薰蕙藻。xuán nuǎn jīn lú xūn huì zǎo。
酒入横波,困不禁烦恼。jiǔ rù héng bō,kùn bù jìn fán nǎo。
绣被五更春睡好。xiù bèi wǔ gèng chūn shuì hǎo。
罗帏不觉纱窗晓。luó wéi bù jué shā chuāng xiǎo。

玉楼春

欧阳修

艳冶风情天与措。yàn yě fēng qíng tiān yǔ cuò。
清瘦肌肤冰雪妒。qīng shòu jī fū bīng xuě dù。
百年心事一宵同,愁听鸡声窗外度。bǎi nián xīn shì yī xiāo tóng,chóu tīng jī shēng chuāng wài dù。
信阻青禽云雨暮。xìn zǔ qīng qín yún yǔ mù。
海月空惊人两处。hǎi yuè kōng jīng rén liǎng chù。
强将离恨倚江楼,江水不能流恨去。qiáng jiāng lí hèn yǐ jiāng lóu,jiāng shuǐ bù néng liú hèn qù。

玉楼春

欧阳修

西亭饮散清歌阕。xī tíng yǐn sàn qīng gē què。
花外迟迟宫漏发。huā wài chí chí gōng lòu fā。
涂金烛引紫骝嘶,柳曲西头归路别。tú jīn zhú yǐn zǐ liú sī,liǔ qū xī tóu guī lù bié。
佳辰只恐幽期阔。jiā chén zhǐ kǒng yōu qī kuò。
密赠殷勤衣上结。mì zèng yīn qín yī shàng jié。
翠屏魂梦莫相寻,禁断六街清夜月。cuì píng hún mèng mò xiāng xún,jìn duàn liù jiē qīng yè yuè。

玉楼春

欧阳修

常忆洛阳风景媚。cháng yì luò yáng fēng jǐng mèi。
烟暖风和添酒味。yān nuǎn fēng hé tiān jiǔ wèi。
莺啼宴席似留人,花出墙头如有意。yīng tí yàn xí shì liú rén,huā chū qiáng tóu rú yǒu yì。
别来已隔千山翠。bié lái yǐ gé qiān shān cuì。
望断危楼斜日坠。wàng duàn wēi lóu xié rì zhuì。
关心只为牡丹红,一片春愁来梦里。guān xīn zhǐ wèi mǔ dān hóng,yī piàn chūn chóu lái mèng lǐ。

玉楼春

欧阳修

池塘水绿春微暖。chí táng shuǐ lǜ chūn wēi nuǎn。
记得玉真初见面。jì dé yù zhēn chū jiàn miàn。
从头歌韵响铮鏦,入破舞腰红乱旋。cóng tóu gē yùn xiǎng zhēng cōng,rù pò wǔ yāo hóng luàn xuán。
玉钩帘下香阶畔。yù gōu lián xià xiāng jiē pàn。
醉后不知红日晚。zuì hòu bù zhī hóng rì wǎn。
当时共我赏花人,点检如今无一半。dāng shí gòng wǒ shǎng huā rén,diǎn jiǎn rú jīn wú yī bàn。

玉楼春

欧阳修

两翁相遇逢佳节。liǎng wēng xiāng yù féng jiā jié。
正值柳绵飞似雪。zhèng zhí liǔ mián fēi shì xuě。
便须豪饮敌青春,莫对新花羞白发。biàn xū háo yǐn dí qīng chūn,mò duì xīn huā xiū bái fā。
人生聚散如弦筈。rén shēng jù sàn rú xián kuò。
老去风情尤惜别。lǎo qù fēng qíng yóu xī bié。
大家金盏倒垂莲,一任西楼低晓月。dà jiā jīn zhǎn dào chuí lián,yī rèn xī lóu dī xiǎo yuè。

玉楼春

欧阳修

蝶飞芳草花飞路。dié fēi fāng cǎo huā fēi lù。
把酒已嗟春色暮。bǎ jiǔ yǐ jiē chūn sè mù。
当时枝上落残花,今日水流何处去。dāng shí zhī shàng luò cán huā,jīn rì shuǐ liú hé chù qù。
楼前独绕鸣蝉树。lóu qián dú rào míng chán shù。
忆把芳条吹暖絮。yì bǎ fāng tiáo chuī nuǎn xù。
红莲绿芰亦芳菲,不奈金风兼玉露。hóng lián lǜ jì yì fāng fēi,bù nài jīn fēng jiān yù lù。

玉楼春

欧阳修

檀槽碎响金丝拨。tán cáo suì xiǎng jīn sī bō。
露湿浔阳江上月。lù shī xún yáng jiāng shàng yuè。
不知商妇为谁愁,一曲行人留夜发。bù zhī shāng fù wèi shuí chóu,yī qū xíng rén liú yè fā。
画堂花月新声别。huà táng huā yuè xīn shēng bié。
红蕊调长弹未彻。hóng ruǐ diào zhǎng dàn wèi chè。
暗将深意祝胶弦,唯愿弦弦无断绝。àn jiāng shēn yì zhù jiāo xián,wéi yuàn xián xián wú duàn jué。

玉楼春

欧阳修

金花盏面红烟透。jīn huā zhǎn miàn hóng yān tòu。
舞急香茵随步皱。wǔ jí xiāng yīn suí bù zhòu。
青春才子有新词,红粉佳人重劝酒。qīng chūn cái zi yǒu xīn cí,hóng fěn jiā rén zhòng quàn jiǔ。
也知自为伤春瘦。yě zhī zì wèi shāng chūn shòu。
归骑休交银烛候。guī qí xiū jiāo yín zhú hòu。
拟将沉醉为清欢,无奈醒来还感旧。nǐ jiāng chén zuì wèi qīng huān,wú nài xǐng lái hái gǎn jiù。

玉楼春

欧阳修

黄金弄色轻于粉。huáng jīn nòng sè qīng yú fěn。
濯濯春条如水嫩。zhuó zhuó chūn tiáo rú shuǐ nèn。
为缘力薄未禁风,不奈多娇长似困。wèi yuán lì báo wèi jìn fēng,bù nài duō jiāo zhǎng shì kùn。
腰柔乍怯人相近。yāo róu zhà qiè rén xiāng jìn。
眉小未知春有恨。méi xiǎo wèi zhī chūn yǒu hèn。
劝君着意惜芳菲,莫待行人攀折尽。quàn jūn zhe yì xī fāng fēi,mò dài xíng rén pān zhé jǐn。
10781234567»