古诗词

赠学者

欧阳修

人禀天地气,乃物中最灵。rén bǐng tiān dì qì,nǎi wù zhōng zuì líng。
性虽有五常,不学无由明。xìng suī yǒu wǔ cháng,bù xué wú yóu míng。
轮曲揉而就,木直在中绳。lún qū róu ér jiù,mù zhí zài zhōng shéng。
坚金砺所利,玉琢器乃成。jiān jīn lì suǒ lì,yù zuó qì nǎi chéng。
仁义不远躬,勤勤入至诚。rén yì bù yuǎn gōng,qín qín rù zhì chéng。
学既积于心,犹木之敷荣。xué jì jī yú xīn,yóu mù zhī fū róng。
根本既坚好,蓊郁其干茎。gēn běn jì jiān hǎo,wěng yù qí gàn jīng。
尔曹宜勉勉,无以吾言轻。ěr cáo yí miǎn miǎn,wú yǐ wú yán qīng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

拒霜花

欧阳修

芳菲能几时,颜色如自爱。fāng fēi néng jǐ shí,yán sè rú zì ài。
鲜鲜弄霜晓,袅袅含风态。xiān xiān nòng shuāng xiǎo,niǎo niǎo hán fēng tài。
蕙兰殒秋香,桃李媚春醉。huì lán yǔn qiū xiāng,táo lǐ mèi chūn zuì。
时节虽不同,盛衰终一致。shí jié suī bù tóng,shèng shuāi zhōng yī zhì。
莫笑黄菊花,篱根守憔悴。mò xiào huáng jú huā,lí gēn shǒu qiáo cuì。

怀嵩楼晚饮示徐无党无逸

欧阳修

滁山不通车,滁水不载舟。chú shān bù tōng chē,chú shuǐ bù zài zhōu。
舟车路所穷,嗟谁肯来游。zhōu chē lù suǒ qióng,jiē shuí kěn lái yóu。
念非吾在此,二子来何求。niàn fēi wú zài cǐ,èr zi lái hé qiú。
不见忽三年,见之忘百忧。bù jiàn hū sān nián,jiàn zhī wàng bǎi yōu。
问其别后学,初若茧绪抽。wèn qí bié hòu xué,chū ruò jiǎn xù chōu。
纵横渐组织,文章烂然浮。zòng héng jiàn zǔ zhī,wén zhāng làn rán fú。
引伸无穷极,卒敛以轲丘。yǐn shēn wú qióng jí,zú liǎn yǐ kē qiū。
少进日如此,老退诚可羞。shǎo jìn rì rú cǐ,lǎo tuì chéng kě xiū。
弊邑亦何有,青山绕城楼。bì yì yì hé yǒu,qīng shān rào chéng lóu。
泠泠谷中泉,吐溜彼山幽。líng líng gǔ zhōng quán,tǔ liū bǐ shān yōu。
石丑骇溪怪,天奇瞰龙湫。shí chǒu hài xī guài,tiān qí kàn lóng jiǎo。
子初如可乐,久乃叹以愀。zi chū rú kě lè,jiǔ nǎi tàn yǐ qiǎo。
云此譬图画,暂看已宜收。yún cǐ pì tú huà,zàn kàn yǐ yí shōu。
荒凉草树间,暮馆城南陬。huāng liáng cǎo shù jiān,mù guǎn chéng nán zōu。
破屋仰见星,窗风冷如锼。pò wū yǎng jiàn xīng,chuāng fēng lěng rú sōu。
归心中夜起,辗转卧不周。guī xīn zhōng yè qǐ,niǎn zhuǎn wò bù zhōu。
我为办酒肴,罗列蛤与蛑。wǒ wèi bàn jiǔ yáo,luó liè há yǔ móu。
酒酣微探之,仰笑不颔头。jiǔ hān wēi tàn zhī,yǎng xiào bù hàn tóu。
曰予非此侬,又不负谴尤。yuē yǔ fēi cǐ nóng,yòu bù fù qiǎn yóu。
自非世不容,安事此为囚。zì fēi shì bù róng,ān shì cǐ wèi qiú。
幸以主人故,崎岖几摧辀。xìng yǐ zhǔ rén gù,qí qū jǐ cuī zhōu。
一来勤已多,而况欲久留。yī lái qín yǐ duō,ér kuàng yù jiǔ liú。
我语顿遭屈,颜惭汗交流。wǒ yǔ dùn zāo qū,yán cán hàn jiāo liú。
川涂冰已壮,霰雪行将稠。chuān tú bīng yǐ zhuàng,xiàn xuě xíng jiāng chóu。
羡子兄弟秀,双鸿翔高秋。xiàn zi xiōng dì xiù,shuāng hóng xiáng gāo qiū。
嗈嗈飞且鸣,岁暮忆南州。yōng yōng fēi qiě míng,suì mù yì nán zhōu。
饮子今日欢,重我明日愁。yǐn zi jīn rì huān,zhòng wǒ míng rì chóu。
来贶辱已厚,赠言愧非酬。lái kuàng rǔ yǐ hòu,zèng yán kuì fēi chóu。

赠无为军李道士二首

欧阳修

无为道士三尺琴,中有万古无穷音。wú wèi dào shì sān chǐ qín,zhōng yǒu wàn gǔ wú qióng yīn。
音如石上泻流水,泻之不竭由源深。yīn rú shí shàng xiè liú shuǐ,xiè zhī bù jié yóu yuán shēn。
弹虽在指声在意,听不以耳而以心。dàn suī zài zhǐ shēng zài yì,tīng bù yǐ ěr ér yǐ xīn。
心意既得形骸忘,不觉天地白日愁云阴。xīn yì jì dé xíng hái wàng,bù jué tiān dì bái rì chóu yún yīn。

赠无为军李道士二首

欧阳修

李师琴纹如卧蛇,一弹使我三咨嗟。lǐ shī qín wén rú wò shé,yī dàn shǐ wǒ sān zī jiē。
五音商羽主肃杀,飒飒坐上风吹沙。wǔ yīn shāng yǔ zhǔ sù shā,sà sà zuò shàng fēng chuī shā。
忽然黄钟回暖律,当冬草木皆萌芽。hū rán huáng zhōng huí nuǎn lǜ,dāng dōng cǎo mù jiē méng yá。
郡斋日午公事退,荒凉树石相交加。jùn zhāi rì wǔ gōng shì tuì,huāng liáng shù shí xiāng jiāo jiā。
李师一弹凤凰声,空山百鸟停呕哑。lǐ shī yī dàn fèng huáng shēng,kōng shān bǎi niǎo tíng ǒu yǎ。
我怪李师年七十,面目明秀光如霞。wǒ guài lǐ shī nián qī shí,miàn mù míng xiù guāng rú xiá。
问胡以然笑语我,慎勿辛苦求丹砂。wèn hú yǐ rán xiào yǔ wǒ,shèn wù xīn kǔ qiú dān shā。
惟当养其根,自然烨其华。wéi dāng yǎng qí gēn,zì rán yè qí huá。
又云理身如理琴,正声不可干以邪。yòu yún lǐ shēn rú lǐ qín,zhèng shēng bù kě gàn yǐ xié。
我听其言未云足,野鹤何事还思家。wǒ tīng qí yán wèi yún zú,yě hè hé shì hái sī jiā。
抱琴揖我出门去,猎猎归袖风中斜。bào qín yī wǒ chū mén qù,liè liè guī xiù fēng zhōng xié。

拜赦

欧阳修

拜赦古州南,山火明烈烈。bài shè gǔ zhōu nán,shān huǒ míng liè liè。
州人共喧喧,两丱扶白发。zhōu rén gòng xuān xuān,liǎng guàn fú bái fā。
丁宁天语深,旷荡皇恩阔。dīng níng tiān yǔ shēn,kuàng dàng huáng ēn kuò。
乃知天地施,幽远无间别。nǎi zhī tiān dì shī,yōu yuǎn wú jiān bié。
欣欣草木意,喜气消残雪。xīn xīn cǎo mù yì,xǐ qì xiāo cán xuě。

弹琴效贾岛体

欧阳修

古人不可见,古人琴可弹。gǔ rén bù kě jiàn,gǔ rén qín kě dàn。
弹为古曲声,如与古人言。dàn wèi gǔ qū shēng,rú yǔ gǔ rén yán。
琴声虽可听,琴意谁能论。qín shēng suī kě tīng,qín yì shuí néng lùn。
横琴置床头,当午曝背眠。héng qín zhì chuáng tóu,dāng wǔ pù bèi mián。
梦见一丈夫,严严古衣冠。mèng jiàn yī zhàng fū,yán yán gǔ yī guān。
登床取之坐,调作南风弦。dēng chuáng qǔ zhī zuò,diào zuò nán fēng xián。
一奏风雨来,再鼓变云烟。yī zòu fēng yǔ lái,zài gǔ biàn yún yān。
鸟兽尽嘤鸣,草木亦滋蕃。niǎo shòu jǐn yīng míng,cǎo mù yì zī fān。
乃知太古时,未远可追还。nǎi zhī tài gǔ shí,wèi yuǎn kě zhuī hái。
方彼梦中乐,心知口难传。fāng bǐ mèng zhōng lè,xīn zhī kǒu nán chuán。
既觉失其人,起坐涕汍澜。jì jué shī qí rén,qǐ zuò tì wán lán。

酬学诗僧惟晤

欧阳修

诗三百五篇,作者非一人。shī sān bǎi wǔ piān,zuò zhě fēi yī rén。
羁臣与弃妾,桑濮乃淫奔。jī chén yǔ qì qiè,sāng pú nǎi yín bēn。
其言苟可取,庞杂不全纯。qí yán gǒu kě qǔ,páng zá bù quán chún。
子虽为佛徒,未易废其言。zi suī wèi fú tú,wèi yì fèi qí yán。
其言在合理,但惧学不臻。qí yán zài hé lǐ,dàn jù xué bù zhēn。
子佛与吾儒,异辙难同轮。zi fú yǔ wú rú,yì zhé nán tóng lún。
子何独吾慕,自忘夷其身。zi hé dú wú mù,zì wàng yí qí shēn。
苟能知所归,固有路自新。gǒu néng zhī suǒ guī,gù yǒu lù zì xīn。
诱进或可至,拒之诚不仁。yòu jìn huò kě zhì,jù zhī chéng bù rén。
维诗于文章,太山一浮尘。wéi shī yú wén zhāng,tài shān yī fú chén。
又如古衣裳,组织烂成文。yòu rú gǔ yī shang,zǔ zhī làn chéng wén。
拾其裁剪馀,未识衮服尊。shí qí cái jiǎn yú,wèi shí gǔn fú zūn。
嗟子学虽劳,徒自苦骸筋。jiē zi xué suī láo,tú zì kǔ hái jīn。
勤勤袖卷轴,一岁三及门。qín qín xiù juǎn zhóu,yī suì sān jí mén。
惟求一言荣,归以耀其伦。wéi qiú yī yán róng,guī yǐ yào qí lún。
与夫荣其虑,不若启其源。yǔ fū róng qí lǜ,bù ruò qǐ qí yuán。
韩子亦尝谓,收敛加冠巾。hán zi yì cháng wèi,shōu liǎn jiā guān jīn。

别后奉寄圣俞二十五

欧阳修

长河秋雨多,夜插寒潮入。zhǎng hé qiū yǔ duō,yè chā hán cháo rù。
岁暮孤舟迟,客心飞鸟急。suì mù gū zhōu chí,kè xīn fēi niǎo jí。
君老忘卑穷,文字或缀缉。jūn lǎo wàng bēi qióng,wén zì huò zhuì jī。
余生苦难阨,世险蹈已习。yú shēng kǔ nán è,shì xiǎn dǎo yǐ xí。
离合二十年,乖睽多聚集。lí hé èr shí nián,guāi kuí duō jù jí。
常时饮酒别,今别辄饮泣。cháng shí yǐn jiǔ bié,jīn bié zhé yǐn qì。
君曰吾老矣,不觉两袖湿。jūn yuē wú lǎo yǐ,bù jué liǎng xiù shī。
我年虽少君,白发已揖揖。wǒ nián suī shǎo jūn,bái fā yǐ yī yī。
忆初京北门,送我马暂立。yì chū jīng běi mén,sòng wǒ mǎ zàn lì。
自兹遭槛阱,一落谁引汲。zì zī zāo kǎn jǐng,yī luò shuí yǐn jí。
颠危偶脱死,藏窜甘自絷。diān wēi ǒu tuō sǐ,cáng cuàn gān zì zhí。
但令身尚在,果得手重执。dàn lìng shēn shàng zài,guǒ dé shǒu zhòng zhí。
闻来喜迎前,貌改惊乍揖。wén lái xǐ yíng qián,mào gǎi jīng zhà yī。
别离才几时,旧学废百十。bié lí cái jǐ shí,jiù xué fèi bǎi shí。
残章与断稿,草草各收拾。cán zhāng yǔ duàn gǎo,cǎo cǎo gè shōu shí。
空窗语青灯,夜雨听霵霵。kōng chuāng yǔ qīng dēng,yè yǔ tīng jí jí。
明朝解舟南,归翼纵莫戢。míng cháo jiě zhōu nán,guī yì zòng mò jí。
还期明月饮,幸此中秋及。hái qī míng yuè yǐn,xìng cǐ zhōng qiū jí。
酒酣弄篇章,四坐困供给。jiǔ hān nòng piān zhāng,sì zuò kùn gōng gěi。
欢言正喧哗,别意忽于邑。huān yán zhèng xuān huā,bié yì hū yú yì。
日暮北亭上,浊醪聊共挹。rì mù běi tíng shàng,zhuó láo liáo gòng yì。
轻桡动翩翩,晚水明熠熠。qīng ráo dòng piān piān,wǎn shuǐ míng yì yì。
行心去虽迫,诀语出犹涩。xíng xīn qù suī pò,jué yǔ chū yóu sè。
归来录君诗,卷轴多??。guī lái lù jūn shī,juǎn zhóu duō jí jí。
谁云已老矣,意气何嶪岌。shuí yún yǐ lǎo yǐ,yì qì hé yè jí。
惜哉方壮时,千里足常絷。xī zāi fāng zhuàng shí,qiān lǐ zú cháng zhí。
知之莫予深,力不足呼吸。zhī zhī mò yǔ shēn,lì bù zú hū xī。
叹吁偶成篇,聊用缀君什。tàn xū ǒu chéng piān,liáo yòng zhuì jūn shén。

紫石屏歌

欧阳修

月从海底来,行上天东南。yuè cóng hǎi dǐ lái,xíng shàng tiān dōng nán。
正当天中时,下照千丈潭。zhèng dāng tiān zhōng shí,xià zhào qiān zhàng tán。
潭心无风月不动,倒影射入紫石岩。tán xīn wú fēng yuè bù dòng,dào yǐng shè rù zǐ shí yán。
月光水洁石莹净,感此阴魄来中潜。yuè guāng shuǐ jié shí yíng jìng,gǎn cǐ yīn pò lái zhōng qián。
自从月入此石中,天有两曜分为三。zì cóng yuè rù cǐ shí zhōng,tiān yǒu liǎng yào fēn wèi sān。
清光万古不磨灭,天地至宝难藏缄。qīng guāng wàn gǔ bù mó miè,tiān dì zhì bǎo nán cáng jiān。
天公呼雷公,夜持巨斧隳崭岩。tiān gōng hū léi gōng,yè chí jù fǔ huī zhǎn yán。
堕此一片落千仞,皎然寒镜在玉奁。duò cǐ yī piàn luò qiān rèn,jiǎo rán hán jìng zài yù lián。
虾蟆白兔走天上,空留桂影犹杉杉。xiā má bái tù zǒu tiān shàng,kōng liú guì yǐng yóu shān shān。
景山得之惜不得,赠我意与千金兼。jǐng shān dé zhī xī bù dé,zèng wǒ yì yǔ qiān jīn jiān。
自云每到月满时,石在暗室光出檐。zì yún měi dào yuè mǎn shí,shí zài àn shì guāng chū yán。
大哉天地间,万怪难悉谈。dà zāi tiān dì jiān,wàn guài nán xī tán。
嗟予不度量,每事思穷探。jiē yǔ bù dù liàng,měi shì sī qióng tàn。
欲将两耳目所及,而与造化争毫纤。yù jiāng liǎng ěr mù suǒ jí,ér yǔ zào huà zhēng háo xiān。
煌煌三辰行,日月尤尊严。huáng huáng sān chén xíng,rì yuè yóu zūn yán。
若令下与物为比,扰扰万类将谁瞻。ruò lìng xià yǔ wù wèi bǐ,rǎo rǎo wàn lèi jiāng shuí zhān。
不然此石竟何物,有口欲说嗟如钳。bù rán cǐ shí jìng hé wù,yǒu kǒu yù shuō jiē rú qián。
吾奇苏子胸,罗列万象中包含。wú qí sū zi xiōng,luó liè wàn xiàng zhōng bāo hán。
不惟胸宽胆亦大,屡出言语惊愚凡。bù wéi xiōng kuān dǎn yì dà,lǚ chū yán yǔ jīng yú fán。
自吾得此石,未见苏子心怀惭。zì wú dé cǐ shí,wèi jiàn sū zi xīn huái cán。
不经老匠先指决,有手谁改施镌镵。bù jīng lǎo jiàng xiān zhǐ jué,yǒu shǒu shuí gǎi shī juān chán。
呼工画石持寄似,幸子留意其无谦。hū gōng huà shí chí jì shì,xìng zi liú yì qí wú qiān。

聚星堂前紫薇花

欧阳修

亭亭紫薇花,向我如有意。tíng tíng zǐ wēi huā,xiàng wǒ rú yǒu yì。
高烟晚溟蒙,清露晨点缀。gāo yān wǎn míng méng,qīng lù chén diǎn zhuì。
岂无阳春月,所得时节异。qǐ wú yáng chūn yuè,suǒ dé shí jié yì。
静女不争宠,幽姿如自喜。jìng nǚ bù zhēng chǒng,yōu zī rú zì xǐ。
将期谁顾眄,独伴我憔悴。jiāng qī shuí gù miǎn,dú bàn wǒ qiáo cuì。
而我不彊饮,繁英行亦坠。ér wǒ bù jiàng yǐn,fán yīng xíng yì zhuì。
相看两寂寞,孤咏聊自慰。xiāng kàn liǎng jì mò,gū yǒng liáo zì wèi。

获麟赠姚辟先辈

欧阳修

世已无孔子,获麟意谁知。shì yǐ wú kǒng zi,huò lín yì shuí zhī。
我尝为之说,闻者未免非。wǒ cháng wèi zhī shuō,wén zhě wèi miǎn fēi。
而子独曰然,有如埙应篪。ér zi dú yuē rán,yǒu rú xūn yīng chí。
惟麟不为瑞,其意乃可推。wéi lín bù wèi ruì,qí yì nǎi kě tuī。
春秋二百年,文约义甚夷。chūn qiū èr bǎi nián,wén yuē yì shén yí。
一从圣人没,学者自为师。yī cóng shèng rén méi,xué zhě zì wèi shī。
峥嵘众家说,平地生崄巇。zhēng róng zhòng jiā shuō,píng dì shēng xiǎn xī。
相沿益迂怪,各斗出新奇。xiāng yán yì yū guài,gè dòu chū xīn qí。
尔来千馀岁,举世不知迷。ěr lái qiān yú suì,jǔ shì bù zhī mí。
焯哉圣人经,照耀万世疑。chāo zāi shèng rén jīng,zhào yào wàn shì yí。
自从蒙众说,日月遭蔽亏。zì cóng méng zhòng shuō,rì yuè zāo bì kuī。
常患无气力,扫除浮云披。cháng huàn wú qì lì,sǎo chú fú yún pī。
还其自然光,万物皆见之。hái qí zì rán guāng,wàn wù jiē jiàn zhī。
子昔已好古,此经手常持。zi xī yǐ hǎo gǔ,cǐ jīng shǒu cháng chí。
超然出众见,不为俗牵卑。chāo rán chū zhòng jiàn,bù wèi sú qiān bēi。
近又脱赋格,飞黄摆衔羁。jìn yòu tuō fù gé,fēi huáng bǎi xián jī。
圣门开大道,夷路肆腾嬉。shèng mén kāi dà dào,yí lù sì téng xī。
便可剿众说,旁通塞多歧。biàn kě jiǎo zhòng shuō,páng tōng sāi duō qí。
正途趋简易,慎勿事岖崎。zhèng tú qū jiǎn yì,shèn wù shì qū qí。
著述须待老,积勤宜少时。zhù shù xū dài lǎo,jī qín yí shǎo shí。
苟思垂后世,大禹尚胼胝。gǒu sī chuí hòu shì,dà yǔ shàng pián zhī。
顾我今老矣,两瞳蚀昏眵。gù wǒ jīn lǎo yǐ,liǎng tóng shí hūn chī。
大书难久视,心在力已衰。dà shū nán jiǔ shì,xīn zài lì yǐ shuāi。
因思少自弃,今纵悔可追。yīn sī shǎo zì qì,jīn zòng huǐ kě zhuī。
戒我以勉子,临文但吁嘻。jiè wǒ yǐ miǎn zi,lín wén dàn xū xī。

喜雨

欧阳修

大雨虽滂霈,隔辙分晴阴。dà yǔ suī pāng pèi,gé zhé fēn qíng yīn。
小雨散浸淫,为润广且深。xiǎo yǔ sàn jìn yín,wèi rùn guǎng qiě shēn。
浸淫苟不止,利泽何穷已。jìn yín gǒu bù zhǐ,lì zé hé qióng yǐ。
无言雨大小,小雨农尤喜。wú yán yǔ dà xiǎo,xiǎo yǔ nóng yóu xǐ。
宿麦已登实,新禾未抽秧。sù mài yǐ dēng shí,xīn hé wèi chōu yāng。
及时一日雨,终岁饱丰穰。jí shí yī rì yǔ,zhōng suì bǎo fēng ráng。
夜响流霢霂,晨晖霁苍凉。yè xiǎng liú mài mù,chén huī jì cāng liáng。
川原净如洗,草木自生光。chuān yuán jìng rú xǐ,cǎo mù zì shēng guāng。
童稚喜瓜芋,耕夫望陂塘。tóng zhì xǐ guā yù,gēng fū wàng bēi táng。
谁云田家苦,此乐殊未央。shuí yún tián jiā kǔ,cǐ lè shū wèi yāng。

飞盖桥玩月

欧阳修

天形积轻清,水德本虚静。tiān xíng jī qīng qīng,shuǐ dé běn xū jìng。
云收风波止,始见天水性。yún shōu fēng bō zhǐ,shǐ jiàn tiān shuǐ xìng。
澄光与粹容,上下相涵映。chéng guāng yǔ cuì róng,shàng xià xiāng hán yìng。
乃于其两间,皎皎挂寒镜。nǎi yú qí liǎng jiān,jiǎo jiǎo guà hán jìng。
馀晖所照耀,万物皆鲜莹。yú huī suǒ zhào yào,wàn wù jiē xiān yíng。
矧夫人之灵,岂不醒视听。shěn fū rén zhī líng,qǐ bù xǐng shì tīng。
而我于此时,翛然发孤咏。ér wǒ yú cǐ shí,xiāo rán fā gū yǒng。
纷昏忻洗涤,俯仰恣涵泳。fēn hūn xīn xǐ dí,fǔ yǎng zì hán yǒng。
人心旷而闲,月色高愈迥。rén xīn kuàng ér xián,yuè sè gāo yù jiǒng。
惟恐清夜阑,时时瞻斗柄。wéi kǒng qīng yè lán,shí shí zhān dòu bǐng。

竹间亭

欧阳修

啾啾竹间鸟,日夕相嘤鸣。jiū jiū zhú jiān niǎo,rì xī xiāng yīng míng。
悠悠水中鱼,出入藻与萍。yōu yōu shuǐ zhōng yú,chū rù zǎo yǔ píng。
水竹鱼鸟家,伊谁作斯亭。shuǐ zhú yú niǎo jiā,yī shuí zuò sī tíng。
翁来无车马,非与弹弋并。wēng lái wú chē mǎ,fēi yǔ dàn yì bìng。
潜者入深渊,飞者散纵横。qián zhě rù shēn yuān,fēi zhě sàn zòng héng。
奈何翁屡来,浪使飞走惊。nài hé wēng lǚ lái,làng shǐ fēi zǒu jīng。
忘尔荣与利,脱尔冠与缨。wàng ěr róng yǔ lì,tuō ěr guān yǔ yīng。
还来寻鱼鸟,傍此水竹行。hái lái xún yú niǎo,bàng cǐ shuǐ zhú xíng。
鸟语弄苍翠,鱼游玩清澄。niǎo yǔ nòng cāng cuì,yú yóu wán qīng chéng。
而翁仍何为,独醉还自醒。ér wēng réng hé wèi,dú zuì hái zì xǐng。
三者各自适,要归亦同情。sān zhě gè zì shì,yào guī yì tóng qíng。
翁乎知此乐,无厌日来登。wēng hū zhī cǐ lè,wú yàn rì lái dēng。

答吕公著见赠

欧阳修

晋人歌蟋蟀,孔子录于诗。jìn rén gē xī shuài,kǒng zi lù yú shī。
因知圣贤心,岂不惜良时。yīn zhī shèng xián xīn,qǐ bù xī liáng shí。
行乐不及早,朱颜忽焉衰。xíng lè bù jí zǎo,zhū yán hū yān shuāi。
驰光如騕袅,一去不可追。chí guāng rú yǎo niǎo,yī qù bù kě zhuī。
今也不彊饮,后虽悔奚为。jīn yě bù jiàng yǐn,hòu suī huǐ xī wèi。
三年谪永阳,陷阱不知危。sān nián zhé yǒng yáng,xiàn jǐng bù zhī wēi。
种树满幽谷,疏泉泻清池。zhǒng shù mǎn yōu gǔ,shū quán xiè qīng chí。
新阳染山木,撩乱发枯枝。xīn yáng rǎn shān mù,liāo luàn fā kū zhī。
无人歌青春,自釂白玉卮。wú rén gē qīng chūn,zì jiào bái yù zhī。
今者荷宽宥,乞州从尔宜。jīn zhě hé kuān yòu,qǐ zhōu cóng ěr yí。
西湖旧已闻,既见又过之。xī hú jiù yǐ wén,jì jiàn yòu guò zhī。
菡萏间红绿,鸳鸯浮渺弥。hàn dàn jiān hóng lǜ,yuān yāng fú miǎo mí。
四时花与竹,樽俎动可随。sì shí huā yǔ zhú,zūn zǔ dòng kě suí。
况与贤者同,薰然袭兰芝。kuàng yǔ xián zhě tóng,xūn rán xí lán zhī。
醁醅寒且醥,清唱婉而迟。lù pēi hán qiě piǎo,qīng chàng wǎn ér chí。
四坐各已醉,临觞独何疑。sì zuò gè yǐ zuì,lín shāng dú hé yí。
昔人逢曲车,流涎尚垂颐。xī rén féng qū chē,liú xián shàng chuí yí。
况此杯中趣,久得乐无涯。kuàng cǐ bēi zhōng qù,jiǔ dé lè wú yá。
多忧衰病早,心在良可噫。duō yōu shuāi bìng zǎo,xīn zài liáng kě yī。
譬若卧枥马,闻鼙尚鸣悲。pì ruò wò lì mǎ,wén pí shàng míng bēi。
春膏已动脉,百卉渐葳蕤。chūn gāo yǐ dòng mài,bǎi huì jiàn wēi ruí。
丹砂得新方,旧疾庶可治。dān shā dé xīn fāng,jiù jí shù kě zhì。
尚可执鞭弭,周旋以忘疲。shàng kě zhí biān mǐ,zhōu xuán yǐ wàng pí。