古诗词

和徐生假山

欧阳修

匠智无遗巧,天形极幽探。jiàng zhì wú yí qiǎo,tiān xíng jí yōu tàn。
谓我爱山者,为山列前檐。wèi wǒ ài shān zhě,wèi shān liè qián yán。
颓垣不数尺,万崄由心潜。tuí yuán bù shù chǐ,wàn xiǎn yóu xīn qián。
或开如断裂,或吐似谺?。huò kāi rú duàn liè,huò tǔ shì xiā qīn。
或长随靡迤,或瘦露崆嵌。huò zhǎng suí mí yí,huò shòu lù kōng qiàn。
阴穴觑杳杳,高屏立巉巉。yīn xué qù yǎo yǎo,gāo píng lì chán chán。
后出忽孤耸,群奔沓相参。hòu chū hū gū sǒng,qún bēn dá xiāng cān。
叆若气融结,突如鬼镌镵。ài ruò qì róng jié,tū rú guǐ juān chán。
昔岁贬荆楚,扁舟极东南。xī suì biǎn jīng chǔ,biǎn zhōu jí dōng nán。
孤山马当夹,两岸临江潭。gū shān mǎ dāng jiā,liǎng àn lín jiāng tán。
常恨江水恶,轻风不留帆。cháng hèn jiāng shuǐ è,qīng fēng bù liú fān。
峰峦千万状,可爱不可谈。fēng luán qiān wàn zhuàng,kě ài bù kě tán。
但欲借粉绘,图之挂纨缣。dàn yù jiè fěn huì,tú zhī guà wán jiān。
岂如几席间,百态生浓纤。qǐ rú jǐ xí jiān,bǎi tài shēng nóng xiān。
暮云点新翠,孤烟起朝岚。mù yún diǎn xīn cuì,gū yān qǐ cháo lán。
况此穷冬节,阴飙积凝严。kuàng cǐ qióng dōng jié,yīn biāo jī níng yán。
幽斋喜深处,远目生遐瞻。yōu zhāi xǐ shēn chù,yuǎn mù shēng xiá zhān。
昼卧不移枕,晨兴自开帘。zhòu wò bù yí zhěn,chén xīng zì kāi lián。
吾闻君子居,出处无常占。wú wén jūn zi jū,chū chù wú cháng zhàn。
卷道或独善,施物仁贵兼。juǎn dào huò dú shàn,shī wù rén guì jiān。
于时苟无益,怀禄古所惭。yú shí gǒu wú yì,huái lù gǔ suǒ cán。
嵩山幸不远,薇蕨岂不甘。sōng shān xìng bù yuǎn,wēi jué qǐ bù gān。
自可结幽侣,披云老溪岩。zì kě jié yōu lǚ,pī yún lǎo xī yán。
胡为不即往,一室安且恬。hú wèi bù jí wǎng,yī shì ān qiě tián。
辱子赠可愧,因诗以自谗。rǔ zi zèng kě kuì,yīn shī yǐ zì chán。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

张仲通示墨竹嗣以嘉

欧阳修

数竿苍翠写生绡,寄我公斋伴寂寥。shù gān cāng cuì xiě shēng xiāo,jì wǒ gōng zhāi bàn jì liáo。
不待雪霜常凛凛,虽无风雨自萧萧。bù dài xuě shuāng cháng lǐn lǐn,suī wú fēng yǔ zì xiāo xiāo。
嗟予心志俱憔悴,羡子文章骋富饶。jiē yǔ xīn zhì jù qiáo cuì,xiàn zi wén zhāng chěng fù ráo。
嗣以嘉篇诚厚贶,远惭为报乏琼瑶。sì yǐ jiā piān chéng hòu kuàng,yuǎn cán wèi bào fá qióng yáo。

奉寄襄阳张学士兄

欧阳修

东津渌水南山色,梦寐襄阳二十年。dōng jīn lù shuǐ nán shān sè,mèng mèi xiāng yáng èr shí nián。
顾我百忧今白首,羡君千骑若登仙。gù wǒ bǎi yōu jīn bái shǒu,xiàn jūn qiān qí ruò dēng xiān。
花开汉女游堤上,人看仙翁拥道边。huā kāi hàn nǚ yóu dī shàng,rén kàn xiān wēng yōng dào biān。
况有玉钟应不负,夜槽春酒响如泉。kuàng yǒu yù zhōng yīng bù fù,yè cáo chūn jiǔ xiǎng rú quán。

和原甫舍人阁下午寝归有作

欧阳修

遥知好睡紫微郎,枕簟清薰绿蕙芳。yáo zhī hǎo shuì zǐ wēi láng,zhěn diàn qīng xūn lǜ huì fāng。
五色诏成人不到,万年风动阁生凉。wǔ sè zhào chéng rén bù dào,wàn nián fēng dòng gé shēng liáng。
平时下直归宜早,陋巷相过意未忘。píng shí xià zhí guī yí zǎo,lòu xiàng xiāng guò yì wèi wàng。
杨子不烦多载酒,主人犹可具黄粱。yáng zi bù fán duō zài jiǔ,zhǔ rén yóu kě jù huáng liáng。

闻原甫久在病告有感

欧阳修

东城移疾久离居,安得疑蛇意尽祛。dōng chéng yí jí jiǔ lí jū,ān dé yí shé yì jǐn qū。
诸老何为谗贾谊,君王犹未识相如。zhū lǎo hé wèi chán jiǎ yì,jūn wáng yóu wèi shí xiāng rú。
浮沉俗喜随时态,磊落材多与世疏。fú chén sú xǐ suí shí tài,lěi luò cái duō yǔ shì shū。
谁谓文章金马客,翻同憔悴楚三闾。shuí wèi wén zhāng jīn mǎ kè,fān tóng qiáo cuì chǔ sān lǘ。

寄答王仲仪太尉素

欧阳修

丰乐山前一醉翁,馀龄有几百忧攻。fēng lè shān qián yī zuì wēng,yú líng yǒu jǐ bǎi yōu gōng。
平生自恃心无愧,直道诚知世不容。píng shēng zì shì xīn wú kuì,zhí dào chéng zhī shì bù róng。
换骨莫求丹九转,荣名岂在禄千钟。huàn gǔ mò qiú dān jiǔ zhuǎn,róng míng qǐ zài lù qiān zhōng。
明年今日如寻我,颍水东西问老农。míng nián jīn rì rú xún wǒ,yǐng shuǐ dōng xī wèn lǎo nóng。

解官后答韩魏公见寄

欧阳修

报国勤劳已蔑闻,终身荣遇最无伦。bào guó qín láo yǐ miè wén,zhōng shēn róng yù zuì wú lún。
老为南亩一夫去,犹是东宫二品臣。lǎo wèi nán mǔ yī fū qù,yóu shì dōng gōng èr pǐn chén。
侍从籍通清切禁,笑歌行作太平民。shì cóng jí tōng qīng qiè jìn,xiào gē xíng zuò tài píng mín。
欲知念旧君恩厚,二者难兼始两人。yù zhī niàn jiù jūn ēn hòu,èr zhě nán jiān shǐ liǎng rén。

答端明王尚书见寄兼简景仁文裕二侍郎二首

欧阳修

日久都城车马喧,岂知风月属三贤。rì jiǔ dōu chéng chē mǎ xuān,qǐ zhī fēng yuè shǔ sān xián。
唱高谁敢投诗社,行处人争看地仙。chàng gāo shuí gǎn tóu shī shè,xíng chù rén zhēng kàn dì xiān。
酒面拨醅浮大白,舞腰催拍趁繁弦。jiǔ miàn bō pēi fú dà bái,wǔ yāo cuī pāi chèn fán xián。
与公等是休官者,方把锄犁学事田。yǔ gōng děng shì xiū guān zhě,fāng bǎ chú lí xué shì tián。

答端明王尚书见寄兼简景仁文裕二侍郎二首

欧阳修

多病新还太守章,归来白首兴何长。duō bìng xīn hái tài shǒu zhāng,guī lái bái shǒu xīng hé zhǎng。
琴书自是千金产,日月闲销百刻香。qín shū zì shì qiān jīn chǎn,rì yuè xián xiāo bǎi kè xiāng。
尚有俸钱酤美酒,自栽花圃趁新阳。shàng yǒu fèng qián gū měi jiǔ,zì zāi huā pǔ chèn xīn yáng。
醉翁生计今如此,一笑何时共一觞。zuì wēng shēng jì jīn rú cǐ,yī xiào hé shí gòng yī shāng。

寄题景纯学士藏春坞新居

欧阳修

清才四纪擅时名,晚卜丘林遂解缨。qīng cái sì jì shàn shí míng,wǎn bo qiū lín suì jiě yīng。
欲借青春藏向此,须知白首尚多情。yù jiè qīng chūn cáng xiàng cǐ,xū zhī bái shǒu shàng duō qíng。
水浮花出人间去,山近云从席上生。shuǐ fú huā chū rén jiān qù,shān jìn yún cóng xí shàng shēng。
漫说市朝堪大隐,仙家谁信在重城。màn shuō shì cháo kān dà yǐn,xiān jiā shuí xìn zài zhòng chéng。

会老堂

欧阳修

古来交道愧难终,此会今时岂易逢。gǔ lái jiāo dào kuì nán zhōng,cǐ huì jīn shí qǐ yì féng。
出处三朝俱白首,凋零万木见青松。chū chù sān cháo jù bái shǒu,diāo líng wàn mù jiàn qīng sōng。
公能不远来千里,我病犹堪釂一钟。gōng néng bù yuǎn lái qiān lǐ,wǒ bìng yóu kān jiào yī zhōng。
已胜山阴空兴尽,且留归驾为从容。yǐ shèng shān yīn kōng xīng jǐn,qiě liú guī jià wèi cóng róng。

叔平少师去后会老堂独坐偶成

欧阳修

积雨荒庭遍绿苔,西堂潇洒为谁开。jī yǔ huāng tíng biàn lǜ tái,xī táng xiāo sǎ wèi shuí kāi。
爱酒少师花落去,弹琴道士月明来。ài jiǔ shǎo shī huā luò qù,dàn qín dào shì yuè míng lái。
鸡啼日午衡门静,鹤唳风清昼梦回。jī tí rì wǔ héng mén jìng,hè lì fēng qīng zhòu mèng huí。
野老但欣南亩伴,岂知名籍在蓬莱。yě lǎo dàn xīn nán mǔ bàn,qǐ zhī míng jí zài péng lái。

退居述怀寄北京韩侍中二首

欧阳修

悠悠身世比浮云,白首归来颍水濆。yōu yōu shēn shì bǐ fú yún,bái shǒu guī lái yǐng shuǐ fén。
曾看元臣调鼎鼐,却寻田叟问耕耘。céng kàn yuán chén diào dǐng nài,què xún tián sǒu wèn gēng yún。
一生勤苦书千卷,万事销磨酒百分。yī shēng qín kǔ shū qiān juǎn,wàn shì xiāo mó jiǔ bǎi fēn。
放浪岂无方外士,尚思亲友念离群。fàng làng qǐ wú fāng wài shì,shàng sī qīn yǒu niàn lí qún。

退居述怀寄北京韩侍中二首

欧阳修

书殿宫臣宠并叨,不同憔悴返渔樵。shū diàn gōng chén chǒng bìng dāo,bù tóng qiáo cuì fǎn yú qiáo。
无穷兴味闲中得,强半光阴醉里销。wú qióng xīng wèi xián zhōng dé,qiáng bàn guāng yīn zuì lǐ xiāo。
静爱竹时来野寺,独寻春偶过溪桥。jìng ài zhú shí lái yě sì,dú xún chūn ǒu guò xī qiáo。
犹须五物称居士,不及颜回饮一瓢。yóu xū wǔ wù chēng jū shì,bù jí yán huí yǐn yī piáo。

答枢密吴给事

欧阳修

老得闲来兴味长,问将何事送馀光。lǎo dé xián lái xīng wèi zhǎng,wèn jiāng hé shì sòng yú guāng。
春寒拥被三竿日,宴坐忘言一炷香。chūn hán yōng bèi sān gān rì,yàn zuò wàng yán yī zhù xiāng。
报国愧无功尺寸,归田仍值岁丰穰。bào guó kuì wú gōng chǐ cùn,guī tián réng zhí suì fēng ráng。
枢庭任重才馀暇,犹有新篇寄草堂。shū tíng rèn zhòng cái yú xiá,yóu yǒu xīn piān jì cǎo táng。

答判班孙待制见寄

欧阳修

三朝窃宠幸逢辰,晚节恩深许乞身。sān cháo qiè chǒng xìng féng chén,wǎn jié ēn shēn xǔ qǐ shēn。
无用物中仍老病,太平时得作闲人。wú yòng wù zhōng réng lǎo bìng,tài píng shí dé zuò xián rén。
鸣琴酌酒留嘉客,引水栽花过一春。míng qín zhuó jiǔ liú jiā kè,yǐn shuǐ zāi huā guò yī chūn。
惟恨江淹才已尽,难酬开府句清新。wéi hèn jiāng yān cái yǐ jǐn,nán chóu kāi fǔ jù qīng xīn。