古诗词

琅琊山六题

欧阳修

【其一 · 归云洞】
洞门常自起烟霞,洞穴傍穿透溪谷。dòng mén cháng zì qǐ yān xiá,dòng xué bàng chuān tòu xī gǔ。
朝看石上片云阴,夜半山前春雨足。cháo kàn shí shàng piàn yún yīn,yè bàn shān qián chūn yǔ zú。
【其二 · 琅琊谿】
空山雪消谿水涨,游客渡谿横古槎。kōng shān xuě xiāo xī shuǐ zhǎng,yóu kè dù xī héng gǔ chá。
不知谿源来远近,但见流出山中花。bù zhī xī yuán lái yuǎn jìn,dàn jiàn liú chū shān zhōng huā。
【其三 · 石屏路】
石屏自倚浮云外,石路久无人迹行。shí píng zì yǐ fú yún wài,shí lù jiǔ wú rén jì xíng。
我来携酒醉其下,卧看千峰秋月明。wǒ lái xié jiǔ zuì qí xià,wò kàn qiān fēng qiū yuè míng。
【其四 · 班春亭】
信马寻春踏雪泥,醉中山水弄清辉。xìn mǎ xún chūn tà xuě ní,zuì zhōng shān shuǐ nòng qīng huī。
野僧不用相迎送,乘兴闲来兴尽归。yě sēng bù yòng xiāng yíng sòng,chéng xīng xián lái xīng jǐn guī。
【其五 · 庶子泉】
庶子遗踪留此地,寒岩徙倚弄飞泉。shù zi yí zōng liú cǐ dì,hán yán xǐ yǐ nòng fēi quán。
古人不见心可见,一片清光长皎然。gǔ rén bù jiàn xīn kě jiàn,yī piàn qīng guāng zhǎng jiǎo rán。
【其六 · 惠觉方丈】
青松行尽到山门,乱峰深处开方丈。qīng sōng xíng jǐn dào shān mén,luàn fēng shēn chù kāi fāng zhàng。
已能宴坐老山中,何用声名传海上。yǐ néng yàn zuò lǎo shān zhōng,hé yòng shēng míng chuán hǎi shàng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

再至汝阴三绝

欧阳修

黄栗留鸣桑葚美,紫樱桃熟麦风凉。huáng lì liú míng sāng rèn měi,zǐ yīng táo shú mài fēng liáng。
朱轮昔愧无遗爱,白首重来似故乡。zhū lún xī kuì wú yí ài,bái shǒu zhòng lái shì gù xiāng。

再至汝阴三绝

欧阳修

十载荣华贪国宠,一生忧患损天真。shí zài róng huá tān guó chǒng,yī shēng yōu huàn sǔn tiān zhēn。
颍人莫怪归来晚,新向君前乞得身。yǐng rén mò guài guī lái wǎn,xīn xiàng jūn qián qǐ dé shēn。

再至汝阴三绝

欧阳修

水味甘于大明井,鱼肥恰似新开湖。shuǐ wèi gān yú dà míng jǐng,yú féi qià shì xīn kāi hú。
十四五年劳梦寐,此时才得少踟蹰。shí sì wǔ nián láo mèng mèi,cǐ shí cái dé shǎo chí chú。

涡河龙潭

欧阳修

碧潭风定影涵虚,神物中藏岸不枯。bì tán fēng dìng yǐng hán xū,shén wù zhōng cáng àn bù kū。
一夜四郊春雨足,却来闲卧养明珠。yī yè sì jiāo chūn yǔ zú,què lái xián wò yǎng míng zhū。

谢提刑张郎中寄筇竹拄杖

欧阳修

玉光莹润锦斓斑,霜雪经多节愈坚。yù guāng yíng rùn jǐn lán bān,shuāng xuě jīng duō jié yù jiān。
珍重故人相赠意,扶持衰病过残年。zhēn zhòng gù rén xiāng zèng yì,fú chí shuāi bìng guò cán nián。

又寄许道人

欧阳修

绿发方瞳瘦骨轻,飘然乘鹤去吹笙。lǜ fā fāng tóng shòu gǔ qīng,piāo rán chéng hè qù chuī shēng。
郡斋独坐风生竹,疑是孙登长啸声。jùn zhāi dú zuò fēng shēng zhú,yí shì sūn dēng zhǎng xiào shēng。

昼锦堂

欧阳修

昔憩甘棠长旧围,重来城郭叹人非。xī qì gān táng zhǎng jiù wéi,zhòng lái chéng guō tàn rén fēi。
随车仍是为霖雨,被衮何如衣锦归。suí chē réng shì wèi lín yǔ,bèi gǔn hé rú yī jǐn guī。

观鱼轩

欧阳修

当年下泽驱羸马,今见犀兵拥碧油。dāng nián xià zé qū léi mǎ,jīn jiàn xī bīng yōng bì yóu。
位望愈隆心愈静,每来临水玩游鯈。wèi wàng yù lóng xīn yù jìng,měi lái lín shuǐ wán yóu tiáo。

狎鸥亭

欧阳修

险夷一节如金石,勋德俱高映古今。xiǎn yí yī jié rú jīn shí,xūn dé jù gāo yìng gǔ jīn。
岂止忘机鸥鸟信,陶钧万物本无心。qǐ zhǐ wàng jī ōu niǎo xìn,táo jūn wàn wù běn wú xīn。

休逸台

欧阳修

清谈终日对清樽,不似崇高富贵身。qīng tán zhōng rì duì qīng zūn,bù shì chóng gāo fù guì shēn。
已有山川资胜赏,更将风月醉嘉宾。yǐ yǒu shān chuān zī shèng shǎng,gèng jiāng fēng yuè zuì jiā bīn。

留题南楼二绝

欧阳修

偷得青州一岁闲,四时终日面孱颜。tōu dé qīng zhōu yī suì xián,sì shí zhōng rì miàn càn yán。
须知我是爱山者,无一诗中不说山。xū zhī wǒ shì ài shān zhě,wú yī shī zhōng bù shuō shān。

留题南楼二绝

欧阳修

醉翁到处不曾醒,问向青州作么生。zuì wēng dào chù bù céng xǐng,wèn xiàng qīng zhōu zuò me shēng。
公退留宾夸酒美,睡馀攲枕看山横。gōng tuì liú bīn kuā jiǔ měi,shuì yú qī zhěn kàn shān héng。

琴高鱼

欧阳修

琴高一去不复见,神仙虽有亦何为。qín gāo yī qù bù fù jiàn,shén xiān suī yǒu yì hé wèi。
溪鳞佳味自可爱,何必虚名务好奇。xī lín jiā wèi zì kě ài,hé bì xū míng wù hǎo qí。

高楼

欧阳修

六曲雕栏百尺楼,帘波不定瓦如流。liù qū diāo lán bǎi chǐ lóu,lián bō bù dìng wǎ rú liú。
浮云已映楼西北,更向云西待月钩。fú yún yǐ yìng lóu xī běi,gèng xiàng yún xī dài yuè gōu。

榴花

欧阳修

絮乱丝繁不自持,蜂黄蝶紫燕参差。xù luàn sī fán bù zì chí,fēng huáng dié zǐ yàn cān chà。
榴花最恨来时晚,惆怅春期独后期。liú huā zuì hèn lái shí wǎn,chóu chàng chūn qī dú hòu qī。