古诗词

大寒呈张太博

郑獬

寒风怒蓬勃,排户入吾室。hán fēng nù péng bó,pái hù rù wú shì。
沙灰涨天黑,白日赤黄色。shā huī zhǎng tiān hēi,bái rì chì huáng sè。
捉衣拥肩坐,心脾寒憀慄。zhuō yī yōng jiān zuò,xīn pí hán liáo lì。
须臾天气变,阴黯如涂漆。xū yú tiān qì biàn,yīn àn rú tú qī。
跳空雨雹飞,四走珠玑出。tiào kōng yǔ báo fēi,sì zǒu zhū jī chū。
数子方叹惊,共怪天公逸。shù zi fāng tàn jīng,gòng guài tiān gōng yì。
先生携书来,昂颐杖飞策。xiān shēng xié shū lái,áng yí zhàng fēi cè。
乃召二三子,环坐与之席。nǎi zhào èr sān zi,huán zuò yǔ zhī xí。
呼童令取酒,盘饤杂梨栗。hū tóng lìng qǔ jiǔ,pán dìng zá lí lì。
酒行寒气除,春阳生四壁。jiǔ xíng hán qì chú,chūn yáng shēng sì bì。
先生说大义,驰骛何纤悉。xiān shēng shuō dà yì,chí wù hé xiān xī。
洞彻人精神,两耳飞霹雳。dòng chè rén jīng shén,liǎng ěr fēi pī lì。
老语植根节,九牛不可屈。lǎo yǔ zhí gēn jié,jiǔ niú bù kě qū。
尧眉与舜目,缅若曾相识。yáo méi yǔ shùn mù,miǎn ruò céng xiāng shí。
如当夜黑中,光耀见赤日。rú dāng yè hēi zhōng,guāng yào jiàn chì rì。
退思圣贤业,所积在劘剔。tuì sī shèng xián yè,suǒ jī zài mó tī。
韦皮画山龙,块泥亦瓦砾。wéi pí huà shān lóng,kuài ní yì wǎ lì。
人固有识智,非如物之植。rén gù yǒu shí zhì,fēi rú wù zhī zhí。
而不自刻苦,昼夜如刀尺。ér bù zì kè kǔ,zhòu yè rú dāo chǐ。
年齿方壮健,男儿宜努力。nián chǐ fāng zhuàng jiàn,nán ér yí nǔ lì。
方今太平民,尚未获苏息。fāng jīn tài píng mín,shàng wèi huò sū xī。
谁能拱两手,看人树勋绩。shuí néng gǒng liǎng shǒu,kàn rén shù xūn jì。
郑獬

郑獬

郑獬(1022——1072)字毅夫,号云谷,虔化人,江西宁都梅江镇西门人,因他的祖父前往湖北安陆经商,便寄居于此。商籍人安陆,详载宁都州志,少负售才词章豪伟,宋皇祐壬辰科举人,癸巳状元及第,初试国子监谢启曰,李广才气自谓无双。 郑獬的作品>>

猜您喜欢

雪里梅

郑獬

武皇未识长卿才,多向吴王故国来。wǔ huáng wèi shí zhǎng qīng cái,duō xiàng wú wáng gù guó lái。
谁见江南佳赏处,月中词客雪中梅。shuí jiàn jiāng nán jiā shǎng chù,yuè zhōng cí kè xuě zhōng méi。

和汪正夫梅

郑獬

少陵老杜独怜才,长句还如铁马来。shǎo líng lǎo dù dú lián cái,zhǎng jù hái rú tiě mǎ lái。
酒味渐佳春渐好,苦教陆凯咏寒梅。jiǔ wèi jiàn jiā chūn jiàn hǎo,kǔ jiào lù kǎi yǒng hán méi。

和汪正夫梅

郑獬

世上庸儿苦忌才,脱身曾把虎须来。shì shàng yōng ér kǔ jì cái,tuō shēn céng bǎ hǔ xū lái。
他年若隐吴门去,从此真仙不姓梅。tā nián ruò yǐn wú mén qù,cóng cǐ zhēn xiān bù xìng méi。

和汪正夫梅

郑獬

江南江北谪仙才,为爱湖山特地来。jiāng nán jiāng běi zhé xiān cái,wèi ài hú shān tè dì lái。
愿得春寒过三月,樽前留得腊前梅。yuàn dé chūn hán guò sān yuè,zūn qián liú dé là qián méi。

和汪正夫梅

郑獬

禁林自笑老无才,觅得杭州刺史来。jìn lín zì xiào lǎo wú cái,mì dé háng zhōu cì shǐ lái。
饮散凭栏却怊怅,不堪忆著故园梅。yǐn sàn píng lán què chāo chàng,bù kān yì zhù gù yuán méi。

和汪正夫梅

郑獬

好花赋与本天才,料得灵根天上来。hǎo huā fù yǔ běn tiān cái,liào dé líng gēn tiān shàng lái。
应为长安恶风土,故教北地不栽梅。yīng wèi zhǎng ān è fēng tǔ,gù jiào běi dì bù zāi méi。

和汪正夫梅

郑獬

妖花烂漫敌清才,邺骑还惊宝玦来。yāo huā làn màn dí qīng cái,yè qí hái jīng bǎo jué lái。
郑国枉教兰作佩,定应不识楚江梅。zhèng guó wǎng jiào lán zuò pèi,dìng yīng bù shí chǔ jiāng méi。

和汪正夫梅

郑獬

座中豪客洛阳才,醉舞春风拂袖来。zuò zhōng háo kè luò yáng cái,zuì wǔ chūn fēng fú xiù lái。
明日却寻歌管地,中庭空有折残梅。míng rì què xún gē guǎn dì,zhōng tíng kōng yǒu zhé cán méi。

和汪正夫梅

郑獬

丽赋多传楚客才,新诗还自楚江来。lì fù duō chuán chǔ kè cái,xīn shī hái zì chǔ jiāng lái。
雪痕未涨龙池水,风信先飞庾岭梅。xuě hén wèi zhǎng lóng chí shuǐ,fēng xìn xiān fēi yǔ lǐng méi。

和汪正夫梅

郑獬

探花最费庾郎才,欲把雕盘折取来。tàn huā zuì fèi yǔ láng cái,yù bǎ diāo pán zhé qǔ lái。
不奈雪花苦相误,梢头无处认真梅。bù nài xuě huā kǔ xiāng wù,shāo tóu wú chù rèn zhēn méi。

和汪正夫梅

郑獬

诗入鸡林白傅才,当年曾佩左符来。shī rù jī lín bái fù cái,dāng nián céng pèi zuǒ fú lái。
尊前依旧江山好,不见章台驿使梅。zūn qián yī jiù jiāng shān hǎo,bù jiàn zhāng tái yì shǐ méi。

和汪正夫梅

郑獬

刘蕡直气压群才,却束尘衣取次来。liú fén zhí qì yā qún cái,què shù chén yī qǔ cì lái。
开府刚肠破金石,可能刻意赋寒梅。kāi fǔ gāng cháng pò jīn shí,kě néng kè yì fù hán méi。

和汪正夫梅

郑獬

欲酬强韵若为才,昨夜归时趁月来。yù chóu qiáng yùn ruò wèi cái,zuó yè guī shí chèn yuè lái。
寂寞后堂初醉起,金盆犹浸数枝梅。jì mò hòu táng chū zuì qǐ,jīn pén yóu jìn shù zhī méi。

和汪正夫梅

郑獬

好花有意似怜才,时泛清香入袂来。hǎo huā yǒu yì shì lián cái,shí fàn qīng xiāng rù mèi lái。
待得繁梢都结实,莫将细核比杨梅。dài dé fán shāo dōu jié shí,mò jiāng xì hé bǐ yáng méi。

和汪正夫梅

郑獬

流俗休教见美才,不如长入醉乡来。liú sú xiū jiào jiàn měi cái,bù rú zhǎng rù zuì xiāng lái。
江南蚤是多风雨,莫向花前唱落梅。jiāng nán zǎo shì duō fēng yǔ,mò xiàng huā qián chàng luò méi。